Rời khỏi nghĩa trang, Tô Mạn Mạn khẽ nhìn Tề Thiên bên cạnh, ánh mắt có chút ngại ngùng, dường như muốn nói cái gì đó lại thôi.
“Cô định đi đâu vậy?” Trầm tư hồi lâu, Tề Thiên khẽ nhìn Tô Mạn Mạn hỏi.
Tô Mạn Mạn có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới anh lại bắt chuyện với cô, trong lòng có chút ấm áp, “Tôi định về trung tâm thành phố A, sáng mai tôi phải về Thành Đô rồi.”
Nghe cô nói vậy, Tề Thiên suy tư một lúc, quyết định tiện đường chở cô một đoạn, dẫu sao Tô Mạn Mạn cũng là bạn thân của Vũ Thư Lam.
“Giờ này muốn bắt xe có chút khó, lên xe đi tôi chở cô.” Tề Thiên thấp giọng nói.
Số lần anh gặp cô đếm trên đầu ngón tay, cũng không có nhiều ấn tượng, nhưng không nghĩ tới họ lại trùng hợp gặp được nhau ở nước H này, cũng có thể xem như là duyên phận.
“Vậy, cảm ơn anh.” Cô ngại ngùng đáp.
Còn gì vui hơn khi người trong lòng của mình ngỏ ý muốn đưa mình về, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên Tề Thiên chủ động, phải nói hiện tại trong lòng Tô Mạn Mạn rất kinh hỉ. Rất hiếm khi có cơ hội họ tiếp xúc gần như vậy, khi còn ở Thành Đô, cô cũng chỉ dám ngắm nhìn anh từ xa, không dám lại gần bắt chuyện.
Theo suy nghĩ của cô, anh như một ngôi sao sáng chói trên bầu trời đêm, mà cô chẳng thể nào với tới. Một người không được gia đình yêu thương, trong tay chẳng có gì, thậm chí luôn bị người khác coi rẻ như cô thật không dám ước mơ cao sang.
Cô cũng chỉ có một ý niệm nho nhỏ, chính là có thể ngắm nhìn Tề Thiên từ xa, muốn nhìn xem cuộc sống của anh thế nào, chỉ như vậy đối với cô đã quá đủ rồi.
Chưa bao giờ cô dám nghĩ tới mối quan hệ của họ được xích lại gần, cũng như không có tương lai tươi sáng giữa họ, bởi vì cô rất tự ti, tự nghĩ bản thân không xứng có được những điều tốt đẹp.
“Ừ, không có gì. Mau lên xe đi.” Tề Thiên khẽ nở một nụ cười, nói.
Ánh mắt xẹt qua tia khác lạ, trong lòng có chút để ý đến Tô Mạn Mạn, anh lại nhớ đến lần đầu tiên họ gặp nhau ở nước T, anh đã cứu cô một mạng. Lúc đó nhìn cô rất gan dạ, một thân một mình lại dám đi trộm bảo thạch, không nghĩ tới một cô gái mạnh mẽ như vậy lại có thể có bộ mặt dịu dàng hiền lành như bây giờ.
Trước giờ đối với Tề Thiên, nữ nhân luôn rắc rối, chỉ là đôi khi anh cũng qua lại với một số người để thoải mãn dục vọng cá nhân. Chưa bao giờ anh nhớ được mặt mũi của họ, nhưng đối với Tô Mạn Mạn anh có chút ấn tượng, dù không nhiều nhưng dường như đã là kì tích.
Tô Mạn Mạn khẽ gật đầu, lên xe, Tề Thiên cũng trở vào ghế lái, tiếp đó phóng xe rời đi, tiến thẳng về phía trung tâm thành phố A.
Ở một căn hộ cao cấp tại thành phố D, nước T, Dạ Mẫn đẩy cửa bước vào, trên tay là túi lớn túi nhỏ đồ ăn. Vừa đi vào bên trong phòng khách cô đã thấy Thẩm Địch ngồi ở sofa cắm hoa, sắc mặt đã trở nên hồng hào hơn trước, thấy cô anh khẽ nở một nụ cười.
“Em đến rồi!” Giọng nói tràn đầy kinh hỉ vang lên, khiến cô cũng phải bật cười nhìn anh, khẽ đáp “Vâng” một tiếng.
Thẩm Địch bỏ dở bình hoa đang cắm, đi đến xách đồ giúp Dạ Mẫn, nụ cười trên môi luôn như vậy, không hề vụt tắt. Anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày Dạ Mẫn sẽ quay đầu nhìn về phía anh, nhưng hiện tại cô đã chấp nhận cho anh một cơ hội, điều đó cũng đủ để anh hạnh phúc.
Trải qua rất nhiều chuyện, bị Tư Đồ Hoằng trèn ép, anh vẫn không hề sợ hãi, nhưng khi biết được cô vì anh mà uy hiếp Tư Đồ Hoằng thì anh rất sợ, anh sợ cô bị thương.
Hơn ai hết, anh biết Dạ Mẫn yêu Tư Đồ Hoằng đến nhường nào, nói quên đi mối tình đơn phương nhiều năm như vậy trong ngày một ngày hai là điều không thể.
Nhưng Thẩm Địch sẽ đợi, đợi đến một ngày nào đó cô quên đi Tư Đồ Hoằng, chấp nhận anh, dù mất bao lâu anh cũng sẽ đợi. Bởi anh tin rằng sẽ có một ngày cô toàn tâm toàn ý yêu anh, thời gian đối với anh không thành vấn đề, đã đợi nhiều năm như vậy, thêm vài năm nữa thì đã sao.
Nói anh ngu ngốc cũng được, nhưng nếu thời gian có thể quay trở lại lúc ban đầu anh vẫn sẽ làm như vậy, bởi vì anh yêu cô. Tình cảm con người mấy ai hiểu được, ngay cả anh cũng không hiểu, nhưng anh chỉ biết anh yêu Dạ Mẫn, và muốn ở cạnh cô, chỉ như vậy thôi.
“Mà sao anh lại ra đây rồi, sao không nghỉ ngơi tiếp đi.” Dạ Mẫn nhìn Thẩm Địch lo lắng hỏi han.
Tối qua anh mới bị sốt cao xong, chưa nghỉ ngơi tốt đã ra đây rồi, thật là hết nói nổi mà. Sao lúc trước cô không nhận ra Thẩm Địch này rất cứng đầu nhỉ?
Nghĩ đến đây, cô khẽ cười khổ, lúc trước không nhận ra cũng đúng thôi bởi trong mắt cô chỉ toàn là Tư Đồ Hoằng, lấy đâu ra thời gian suy nghĩ đến người khác.
Bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy thật nực cười, cô dành cả thanh xuân để yêu Tư Đồ Hoằng, nhưng cuối cùng cũng không thắng nổi thanh mai trúc mã của anh.
Còn Tư Đồ Hoằng dành cả thanh xuân để yêu Âu Nam Diệp, nhưng rốt cuộc cũng bỏ lỡ, đến cuối cùng thì cả hai người Dạ Mẫn và Tư Đồ Hoằng đều không như ý nguyện.
Họ có một tình yêu mãnh liệt, chỉ tiếc rằng một người có mà không biết trân trọng, một người có duyên nhưng không phận, kết cục vẫn là chia ly. Và có lẽ chỉ như vậy họ mới có thể thoải mái sống, sống là chính mình, cũng từ bỏ đi những ý niệm của bản thân.
Hiện tại cô đã không còn ý niệm muốn dây dưa với Tư Đồ Hoằng nữa, bởi cô biết giữa cô và Tư Đồ Hoằng đã không thể nào có kết quả, thay vì ngu muội tại sao không buông tay.
Chỉ cần cô ngoảnh lại sẽ luôn có Thẩm Địch dõi theo phía sau, một người đàn ông như vậy hà cớ gì cô phải bỏ lỡ, đã một lần chịu tổn thương rồi, cô không muốn có lần thứ hai.
Hiện tại Dạ Mẫn rất hạnh phúc, hạnh phúc vì có anh, luôn có Thẩm Địch kề bên, những lúc cô thảm hại nhất. Cô đã quyết tâm sẽ không phụ tấm chân tình của anh, nguyện ý một đời yêu anh.
“Anh khỏe rồi, thật đó.”
Thẩm Địch đặt đồ ăn xuống bàn trong bếp, khẽ vén mái tóc rũ xuống má Dạ Mẫn, khẽ đáp. Ánh mắt trìu mến luôn dán chặt lên người cô, Dạ Mẫn nửa tin nửa ngờ vươn tay sờ chán anh, mày hơi nhíu lại.
Dù không nóng như tối qua, nhưng cũng chưa dịu hẳn, cô có chút tức giận, khẽ trừng mắt nhìn anh.
“Đầu anh vẫn còn nóng đó, mau đi nghỉ ngơi đi.”
Thấy cô quan tâm mình, Thẩm Địch rất vui, khẽ nũng nịu, “Anh không sao thật mà…”
“Anh còn không nghe lời? Muốn em dùng biện pháp mạnh à?!”
Cô quyết liệt đuổi anh đi nghỉ ngơi, không thèm quan tâm đến bộ dạng nũng nịu của ai kia. Chiêu dụ dỗ kia cô mới không thèm bị mắc bẫy nhé, cũng không biết Thẩm Địch bị gì nữa, khoảng thời gian này anh rất hay làm nũng, y như một đứa trẻ vậy, thật hết nói nổi.
“Haizz…được rồi.” Anh khẽ cụp mắt, tà mị nói, “Vậy em hôn anh một cái đi, anh sẽ nghe lời.”
Dạ Mẫn nghe anh nói vậy thì mặt đỏ ửng lên, Thẩm Địch này càng lúc càng mạnh bạo, nhưng cô cũng không có bài xích. Nghĩ nghĩ một chút, cô vẫn là hôn lên má anh một nụ hôn, dù không như ý nguyện cho lắm nhưng anh vẫn ngoan ngoãn đi nghỉ ngơi.
Còn Dạ Mẫn thì bắt đầu vào công cuộc nấu ăn, sau đó cả hai cùng nhau ăn trưa trong một bầu không khí vô cùng ấm áp.
Khu biệt thự “Lam Uyển”, trời lúc này đã chuyển tối, sau khi dùng bữa tối xong Âu Nam Diệp trở về phòng ngủ trước, còn Mạc Thiên Kỳ thì đi đến thư phòng giải quyết một số chuyện.
Đến khi về phòng ngủ, anh đã thấy Âu Nam Diệp nằm kia, cứ ngỡ cô đã ngủ, nhưng khi anh vừa nằm xuống giường, đã nghe thấy giọng cô vang lên.
“Anh làm xong việc rồi sao?”
Mạc Thiên Kỳ ôm lấy thân thể của cô vào lòng, khẽ đáp “Ừm” một tiếng, rồi tiếp tục hít hà mùi hương dịu nhẹ trên người cô. Cảm giác ôm cả thế giới vào lòng thật tốt, bao nhiêu mệt mỏi tích tụ đều tan biến hết, ở bên Âu Nam Diệp anh như trở về là chính mình.
Không gò bó, không gồng mình, cũng không phải lúc nào cũng nghiêm nghị, hay trưng ra bộ mặt lạnh tanh, ở bên cô anh sẽ được là chính anh.
“Kỳ…em đã nghĩ rất nhiều chuyện. Em muốn giao lại con chip này cho anh, nó nên thuộc về quân đội, em tin anh sẽ bảo vệ nó tốt hơn em.”
Cô hít hơi thật sâu, đưa sợi dây chuyền đến trước mặt anh, ánh mắt tràn đầy kiên định. Cô đã suy nghĩ rất nhiều, thứ này đã khiến gia tộc cô bị sát hại, cũng khiến cô suýt nữa mất mạng.
Nó rất nguy hiểm, suy đi nghĩ lại cũng chỉ có Mạc Thiên Kỳ thích hợp nhất để sở hữu nó, nếu như con chip này nằm trong tay quân đội hiển nhiên đám người ngoài kia sẽ không dám hành động lỗ mãng.
“Em nghĩ kĩ rồi sao?” Anh có chút bất ngờ hỏi lại.
“Vâng.” Cô đáp, “Nếu như anh không nhận nó, chúng ta có thể phá hủy nó. Em không muốn vì thứ này mà mất thêm nhiều mạng người nữa.”
Âu Nam Diệp chân thành bày tỏ, thứ công nghệ tiên tiến này mặc dù là thuộc về Âu gia, là tâm huyết của ba cô, nhưng cô chắc chắn ba cô cũng không muốn nhìn tâm huyết của mình rơi vào tay kẻ có ý đồ xấu.
Thà hủy diệt nó còn hơn giữ lại mà gây tai họa. Một lần là quá đủ rồi, cô không muốn phải chứng kiến thêm nhiều cảnh như gia tộc cô nữa.
“Được, tạm thời anh sẽ giữ nó. Đợi khi mọi chuyện ở đây kết thúc, anh sẽ cho em quyết định lại có nên hủy diệt nó không.”
Mạc Thiên Kỳ nhận lấy sợi dây chuyền, khẽ hôn lên chán cô, nói. Anh biết cô lo lắng điều gì, cũng biết thứ này nguy hiểm đến mức nào, nhưng anh nguyện ý vì cô mà bất chấp tất cả.
“Cảm ơn anh.” Âu Nam Diệp khẽ nói, vươn tay ôm chặt thân thể anh vào lòng.
Trải qua nhiều chuyện, Mạc Thiên Kỳ vẫn luôn là người hiểu cô nhất, đời này gặp được anh thật sự là may mắn của cô. Nếu như không có Mạc Thiên Kỳ, có lẽ sẽ không có Âu Nam Diệp bây giờ, mà người nam nhân này cô sẽ yêu anh bằng cả tấm chân tình.
“Giữa chúng ta không cần khách sáo. Muộn rồi, mau ngủ đi.”
Âu Nam Diệp khẽ gật đầu, sau đó cọ cọ vào người anh, tìm tư thế thoải mái rồi bắt đầu nhắm mắt ngủ, rất nhanh cả hai đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Bên ngoài, ánh trăng dịu nhẹ cũng đã lên cao, phản chiếu chút ánh sáng mờ ảo vào căn phòng ngủ, nơi có hai thân thể đang nằm, trông vô cùng đẹp đẽ. Từng làn gió nhẹ lay lắt phiến lá, tạo nên âm thanh nho nhỏ, giữa màn đêm tĩnh lặng, chúng như một bản nhạc đệm ru ngủ mọi thứ.