Tôi cảm thấy ngồi chơi ở nhà để kệ Thịnh cùng nhóm thợ ngoài kia thì đâu thể được, thế nên cũng nhanh chóng rửa mặt, buộc lại kiểu tóc đuôi ngựa. Vết thương ở môi đã đóng vảy còn trên má hiện rõ vài vệt tím. Tôi khẽ thở dài, hi vọng sớm hết chứ nhìn tôi đúng kiểu bị bạo hành luôn, mọi người thấy tôi hay đi cùng Thịnh lại hiểu lầm Thịnh mất. Việc tôi hay đi cùng Thịnh dường như nhóm thợ xây kia coi là đương nhiên thì phải, chẳng ai quan tâm thắc mắc, nghĩ rồi tôi cũng hơi ngài ngại. Tôi quàng áo chống nắng lên người, khóa cửa rồi xuống lấy xe máy phóng đi. Gặp Thịnh đi bộ giữa đường, tôi bóp còi bim bim trêu:
– Tránh đường tránh đường!
Thịnh đội mũ cối quay lại nhướng mày hỏi:
– Bảo không ra mà vẫn bướng à?
– Ông chủ lo cho nhân viên thế, thưởng ông chủ cuốc xe ôm!
Tôi ngoắc tay, Thịnh bĩu môi không thèm lên, quay người lại cứ thế cuốc bộ. Thực ra đoạn đường ngắn xíu chưa đầy năm trăm mét, đi xe máy để tiện chở đồ mà thôi. Tôi mặc kệ Thịnh, phóng xe đi trước, đến nơi một lát thì Thịnh cũng đến. Tôi nhanh tay sắp sửa nước nôi buổi chiều, đá ban sáng đã chảy ra hết, tôi định đi mua nên hỏi:
– Đá bán đâu hả sếp?
– Mua cho, cứ ngồi đấy!
Tôi gật gật, việc chẳng có mấy, nhàn nhã quá thành ra tôi cũng hơi áy náy. Nhớ đến cái laptop mà tôi thở dài đánh thượt, làm sao mà dám mở mồm về nó nữa đây, mà không có thì cũng khó làm việc. Nhưng mà… cũng đành chịu mà ghi chép tay vài phép tính. Tôi mở điện thoại tra tìm thông tin. Một bao xi măng trát được mười mét vuông… Mười bao thì được một trăm mét vuông… Ba mươi bao là thoải mái hai bên hông nhà và phía sau rồi. Vậy cũng có nghĩa là Thịnh tính luôn cho tôi rồi, chẳng phải nghĩ gì nữa nhỉ?
Thịnh xách bao đá từ xe máy vào bàn nước, đổ đá vào xô rồi ngồi xuống cạnh tôi, yên lặng quan sát thợ. Cho đến chiều nay nhóm thợ đã trát xong trong nhà, chỉ còn hai bên bờ hông và phía sau. Lúc này họ tập trung trát phía sau nhà, giàn giáo tít trên cao nhìn có hơi nguy hiểm nhưng họ cũng tự trang bị cho mình dây bảo hộ. Bàn nước đặt gần đó dưới gốc cây sấu già.
Sau nhà có một cánh cửa hậu nhỏ bằng sắt, căn phòng ngay bên trong đó là nơi để vật liệu xây dựng nom khá bừa bộn. Thường mọi người tự giác hết vật liệt thì lấy mới, họ cũng không để ý còn bao nhiêu thì phải.
– Giấy tờ quan trọng tôi vẫn để ở quê. Mất ví có chứng minh với thẻ ngân hàng… với tiền…
– Thế mai về quê làm lại chứng minh đi rồi lên. Em còn ở viện không?
Tôi hơi ngạc nhiên, cũng mừng trong bụng vì Thịnh tạo điều kiện cho tôi chứ tôi chưa dám xin nghỉ vì còn phải làm. Quê tôi đi ô tô mất hơn hai tiếng, chiều nay thì không kịp làm thủ tục rồi, chỉ có sáng mai mới giải quyết được. Nếu sáng mai xong hết thủ tục về sớm thì cũng phải chiều mới có mặt ở đây được. Tôi nghĩ một hồi rồi trả lời Thịnh:
– Em tôi về sáng nay rồi. Cô tôi đưa về. Thế hay… chiều nay tôi về quê nhá!
– Tám giờ bắt xe còn không?
– Còn… chuyến cuối tám giờ mười lăm.
– Tám giờ tôi đưa ra bến xe.
Thịnh không quên dự định đi ăn tối cùng tôi, lại còn muốn đưa tôi ra tận bến xe. Tôi tủm tỉm gật đầu mà đầu óc đã bay bổng ở đẩu đâu mất rồi. Thịnh quan tâm tôi thật đấy… cứ được vậy là vui rồi, vui lắm lắm rồi còn mong gì hơn nữa? Tâm trạng tôi vui vẻ làm nhóm thợ xây cũng bớt giận tôi hơn, họ đã cười lại với tôi, hỏi han vài lời. Tôi càng thoải mái mà mời nước họ, nói với họ đôi ba câu chuyện.
Đức đỡ lấy cốc nước từ tay tôi, đứng đối diện uống nước rồi nhìn tôi mà hỏi:
– Thảo năm nay bao tuổi thế? Nhìn trẻ măng anh đoán mới hai mươi, đúng không?
Eo ơi được cho nhỏ lại tận ba tuổi, tôi hí hửng mà khai thật:
– Em hơn thế ba tuổi cơ, mà nhìn trẻ thật hả anh… hihi. Anh Đức thì sao?
– Trông thế mà mới có hai ba thôi à?
Lại âm thanh dội nước đá giữa trời hè từ tên lạnh lùng bên cạnh. Tôi nên chuẩn bị tâm lý cho việc này, rất nên để đỡ bực mình, nhưng mà lúc này chưa kịp chuẩn bị nên lườm hắn một cái hỏi:
– Chứ nghĩ người ta bao nhiêu?
– Ba mươi.
Đức lắc đầu, còn tôi thì mặt mũi tím đen lại. Thịnh kia… đồ độc ác dã man tàn bạo! Bảo phụ nữ xấu đã là một cái tội, bảo họ vừa xấu vừa già nữa còn là một cái tội nặng gấp trăm lần. Tôi hậm hực:
– Sợ đau lòng nên không gọi. Hóa ra kém đây ba tuổi.
Ừm… vậy là Thịnh hơn tôi ba tuổi, cũng tầm tuổi tôi đoán. Tôi bĩu môi:
– Cảm ơn nghĩ cho tôi. Ai già hơn người đó làm chị.
– Gọi hẳn cô suốt còn gì?
Thịnh cười cười. Tôi không thèm cãi nhau với Thịnh nữa, mặc kệ Thịnh ra lấy thêm nước cho vào siêu. Không lẽ cứ đòi Thịnh gọi “chị” cho bằng được chắc?
Tôi cầm siêu nước đầy quay lại, đi được nửa đường Đức đã đứng chắn, gỡ siêu từ tay tôi đem về ổ điện gần đó, không quên nói:
– Ông chủ trêu em thôi, nhìn em trẻ lắm ai chẳng biết ít tuổi. Anh thì bằng tuổi Thịnh… cơ mà người ta khác anh… Anh người tỉnh H lên đây từ năm mười tám tuổi, trước anh làm thợ hàn… sau mắt yếu nên qua thợ hồ thôi… vất vả lắm!
Chỉ là xuất thân thôi, chẳng ai chọn được xuất thân. Đức cũng như tôi, xuất thân nghèo khó. Đức chăm chỉ nhiệt tình, đẹp trai lại khéo léo, biết quan tâm mọi người… chẳng như ai kia kiêu thấy ông nội. Cơ mà… tôi vẫn cứ thích kẻ kiêu ngạo chẳng mấy ga lăng với phụ nữ ngồi kia mới chết… Liệu… tôi có ngốc nghếch quá không? Nghĩ rồi tôi chán nản thở dài, nhìn Đức nói:
– Vâng, em cũng khó khăn lắm, anh nhìn là biết mà.
– Ừ, sao phải khổ thế em, bọn con gái bây giờ kén lắm, mấy việc thế này chẳng bao giờ làm đâu, ở quê có khi còn chẳng làm ruộng ấy chứ!
– Thì… hoàn cảnh nó thế… ai chẳng muốn sướng hả anh?
Đức bặm môi gật gù, chưa kịp nói thêm gì đó không ngờ kẻ lạnh lùng kia đã xuất hiện ngay trước mặt Đức và tôi. Tôi bỗng chột dạ. Việc gì tôi phải sợ chứ nhỉ? Thế mà… tôi lại sờ sợ vẻ lạnh lùng ngay trước mắt kia.
Thịnh nhìn Đức rồi nhìn tôi, cau mày gắt:
– Làm gì mà lâu thế?
– Tâm sự không được à?
Đức nhếch miệng, mặt tôi bỗng nóng ran cả lên. Cứ như… tôi làm gì khuất tất sau lưng Thịnh vậy. Mặt Thịnh đanh lại, vẻ tức giận lần đầu tiên tôi thấy ở Thịnh khiến tôi áy náy cứ đứng chết trân. Thịnh lạnh giọng:
– Không. Đang giờ làm ai cho tâm sự?
– Thế giờ khác thì được đúng không?
Đức vẫn tỏ thái độ khiêu khích, tôi lắc lắc đầu nhìn Đức, chẳng muốn tiếp tục câu chuyện này. Thịnh đâu có thích tôi, có điều sâu trong lòng tôi vẫn cứ hi vọng chút gì đó dù là mong manh… thế nên đối diện với chuyện thế này tôi rất sợ. Tôi sợ Thịnh thẳng thừng nói ra sự thật mà tôi không muốn nghe, không sao chịu được câu trả lời vội nói: