Yêu Anh Vì Món Ăn

Chương 4



Cả buổi tối hôm đó, cả hai dường như chẳng ai ngủ được, cứ bâng khuâng một điều gì đó. Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, cuối cùng trời cũng đã sáng.

Tiểu Tinh chọn cho mình một bộ đồ thật đẹp, một chiếc áo trắng giản dị phối cùng yếm jean màu xanh bên ngoài, dáng vóc mảnh mai đã được tôn lên bởi bộ đồ ấy. Mái tóc dài thướt tha được cô uốn xoăn lơi nhẹ nhàng, rồi buộc theo kiểu nửa đầu tô điểm thêm sự hồn nhiên, trong sáng.

Đôi chân thon thả nhẹ bước xuống cầu thang, trên môi chẳng giấu được nụ cười hạnh phúc, vẫn cất tiếng hát ngân nga. Bất chợt, một tiếng nói cất lên làm mất đi sự vui vẻ ấy:

"Này lại cặp với vị đại gia nào à chị?"

A, lại là đứa em trai yêu quý của cô.

"Sao muốn đi chơi với chị hả cưng? Xin lỗi nhưng mà cưng chưa đủ tầm để đến đó đâu. "

"Đúng vậy, một con người gia giáo như tôi làm sao có thể lui đến những nơi hỗn độn như khách sạn được. Chẳng giống như chị, chẳng kiếm được mối ngon nào nữa rồi chứ gì."

"Rốt cuộc giới tính trên giấy khai sinh của em có phải là nam không vậy? Chị thấy em càng giống nữ hơn đấy, mà chị nhớ là nhà chúng ta đâu sống ngoài biển đâu.'

"Chị..."

"Lần nào cũng cãi không lại thì đừng chọc vào tôi làm gì cho phí công."

Cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, thì thầm:

"À quên không nói, hôm nay đúng là chị đi gặp một mối tốt ấy. Tốt đến nổi phải khiến em thốt lên hai từ 'ANH RỂ'. "

Nói xong, cô bước đi một cách đầy sự khiêu khích, ngạo nghễ, bỏ lại hắn với cục tức trong lòng. Hắn và cô là chị em cùng mẹ khác cha, vì bà mẹ ham hư vinh ấy ép buộc cô đổi thành họ Bạch, sống trong Bạch gia với danh nghĩa là đại tiểu thư danh giá. Sau này bà ta còn sinh cho Tiểu Tinh một đứa em trai, Bạch Kha. Hắn cũng là người lăn lộn trong Showbiz như cô, thế nhưng những ánh hào quang mà cô có được, hắn chưa bao giờ có thể nhận lấy giống như vậy dù chỉ là một tia sáng nhỏ nhoi.

Ngoài sự hậu thuẫn của Bạch gia thì hắn chẳng còn tài lẻ nào khác, chỉ biết ganh tỵ với chị của mình. Nếu không có sự đầu tư của gia đình vào những bộ phim, giúp hắn có vai trong những chương trình nổi tiếng thì có lẽ hắn vẫn còn là một diễn viên quèn tuyến 18.

Bên phía Tinh Tinh, cô đã gia nhập vào công ty Thịnh Trì, đi lên từ những vai diễn nhỏ nhất. Bằng thực lực của mình, vị trí ảnh hậu bây giờ của cô chẳng ai có thể đạp đổ được.

Do hôm nay là một ngày quan trọng thế nên bên phía quán ăn Chiêu Dao mà Tuấn Khiêm làm chủ nay cũng phải tạm đóng cửa. Anh thức dậy từ sáng sớm, mặc lên bộ áo vest thật đẹp, thật bảnh bao. Ngắm mình trong gương anh cũng phải tự mình đổ gục trước nhan sắc này. Ngắm nghía một hồi lâu anh lại chợt nhớ đến điều tối qua, trong đầu vẫn còn chút gì đó khó tả.

Đến 9h cả hai đều có mặt trước cục dân chính, cô hân hoan vui vẻ, nghĩ đến việc sau hôm nay là cô đã có thể là chủ sở hữu của gương mặt đẹp trai ấy rồi.

"Này, anh có hồi hộp không?"

"Không."

"Sao thế, thật không? Không hồi hộp một chút nào à?"

"Tôi hỏi cô một câu."

"Được, anh hỏi đi."

"Tôi...tôi mồ côi cha, mẹ mất tích, hiện tại chỉ có người thân là chú. Với hoàn cảnh như vậy cô có còn muốn kết hôn không?"

Bầu trời lúc ấy dù chẳng có một đám mây đen nhưng lại tối đi một cách lạ thường, trong không gian dường như chẳng còn gì ngoài sự im lặng, anh không nói gì thêm, đã sẵn sàng để bị từ chối.