Lúc này cũng đã là hai giờ sáng, chỉ còn một cảnh phim nữa là Tinh Tinh đã có thể đến xem ngôi nhà mới của mình. Cảnh cuối cùng này cũng là cảnh hành động, có tính nguy hiểm rất cao.
Đạo diễn Trường đã đề xuất việc sử dụng diễn viên đóng thế. Nhưng Tinh Tinh lại từ chối, cô quyết định chính mình sẽ đóng cảnh này, ai ai trong đoàn cũng rất lo, chỉ là một sơ suất nhỏ thôi cũng có thế khiến ảnh hậu bị thương.
Với sự quyết tâm ấy của cô, không ai có thể khuyên ngăn được. Tinh Tinh vào phòng hóa trang, thay đồ và trang điểm cho phù hợp với cảnh quay. Sau đó, cô sẽ hóa thân thành một nàng sát thủ đang bị truy lùng, không còn cách nào khác phải nhảy xuống vực sâu.
Sau ba tiếng đếm của đạo diễn, cô hòa nhập vào vai diễn rồi nhảy xuống. Lần thứ nhất thì mọi chuyện vẫn ổn, chẳng có việc gì xảy ra, nhưng đến lần thứ hai thì dây đeo đỡ người cô bỗng nhiên có vết khứa rồi đứt ra.
Mọi người trong đoàn ai nấy đều sợ hãi, nếu mà có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn đoàn phim sẽ không gánh nổi mất. Ông Trường lật đật ngừng cảnh quay, chạy thật nhanh lại chỗ cô. Trợ lý nhỏ của Tinh Tinh cũng nhanh chóng chạy đến.
May mắn thay, cô chỉ bị xước nhẹ ở đầu gối, không tổn hại gì nhiều. Sợ mọi người lo lắng mà làm chậm trễ tiến độ, cô mở lời trấn an:
"Tôi không sao! Nào mau tiếp tục thôi."
Trợ lý nhỏ, Na An lo lắng khuyên:
"Chị không thể quay nữa, cảnh quay này thật sự rất nguy hiểm."
"Chị không sao đâu mà, không thể vì chị mà làm chậm trễ mọi người. Đạo diễn Trường tiếp tục thôi!"
Tinh Tinh đã nói vậy thì cũng chẳng còn cách nào khác, cảnh quay vẫn được tiếp tục sau khi cô đã xử lý vết thương.
Ba giờ sáng, cuối cùng thì tất cả cũng đã xong xuôi. Tinh Tinh nhanh chóng chạy về nhà và thấy anh đang đứng ở trước cổng đợi mình. Lúc này cô cảm thấy ấm áp thật sự. Tinh Tinh nhanh chóng chạy xuống xe, nhưng vì vết thương lúc nãy khiến cô có chút không vững nên đã ngã vào lòng anh. Bốn mắt đối nhau một chốc đã khiến cả hai đỏ mặt
Anh dìu cô đứng lên, nhẹ nhàng hỏi:
"Bị sao đấy?"
"Không sao, lúc nãy quay có chút rắc rối, đã xử lý xong hết rồi, anh đừng lo."
"Để tôi đỡ cô vào trong."
"Được, cảm ơn anh!"
Cả hai vào nhà, ngôi nhà tuy không to bằng biệt thư của Bạch gia, nhưng lại rất ấm áp, điều đó đã giúp cô cảm nhận rõ hơn không khí khi có gia đình. Điều làm Tiểu Tinh bất ngờ hơn nữa đó chính là bữa ăn thịnh soạn đang được dọn sẵn trên bàn, với đủ các món ăn dân dã, nhất là món khoai tây hầm rất giống với món khi xưa cha cô làm cho cô ăn.
Anh đỡ cô ngồi xuống ghế, ngại ngùng nói:
"Tôi... tôi không biết cô thích ăn gì nên nấu đại, mong cô không chê."
"Cảm ơn anh, tôi thích nhất món khoai tây hầm."
Bất giác cô rưng rưng, anh nhìn thấy vậy cứ tưởng là bản thân mình đã làm sai gì đó, lúng túng hỏi:
"Sao thế? Tôi làm sai gì à? Khó ăn lắm sao?"
"Không có, chỉ là nhìn món này... tôi nhớ đến cha."
Im lặng một lúc cô lại kể cho anh nghe toàn bộ về gia đình của mình, bao gồm cả việc cô chỉ là con riêng của phu nhân Bạch gia:
"Thế Bạch lão gia có đối xử tốt với cô không?"
Anh thắc mắc hỏi:
"Có, Bạch lão gia đối xử với tôi rất tốt. Tốt hơn cả mẹ ruột của mình. Chỉ tiếc là... ông ấy có chút nhu nhược, ai nói gì cũng tin. Đôi khi cũng hay hiểu lầm về tôi."
"Thôi không sao, từ giờ tôi và cô cùng tương trợ lẫn nhau. Đã đăng ký kết hôn rồi thì ít ra tôi cũng phải có chút trách nhiệm với cô"