Yêu Cầu Đặc Biệt Hằng Đêm

Chương 27: Đụng mặt mẫu hậu trong lúc hẹn hò



“Có một boss lớn đang đợi họ.”
Khi Tô Vãn Vãn và Lạc Thành Dã ở bên nhau, đống bong bóng hường phấn kia đủ để khiến Na Na Mỹ và Vu Tư Đồng muốn độn thổ tại chỗ, huống chi chỉ là một Tả Hà Lộ nhỏ nhoi. Đặc biệt là vừa rồi Lạc Thành Dã còn âm thầm vả mặt cô ta hai lần, cho nên Tả Hà Lộ lại càng thấy sợ anh.

Không biết tại sao đứng ở đây, cô ta cứ có cảm giác như con chuột nhắt nhãi nhép đang bị mèo lớn rình bắt vậy.

“Vãn Vãn, tớ có chút việc nên đi trước nhé, mọi người cứ thong thả dạo chơi nha.” Khi nói những lời này, Tả Hà Lộ chỉ nhìn Tô Vãn Vãn chứ không dám liếc về phía Lạc Thành Dã.

“Ừ,” Tô Vãn Vãn vỗ vỗ tay Tả Hà Lộ. “Cậu bận thì cứ đi đi.”

Sau khi Tả Hà Lộ đã rời đi, Lạc Thành Dã nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “Cô ta là bạn cô à?”

“Phải, hồi trước làm chung một phòng làm việc, cũng quen nhau được 4, 5 năm rồi.” Tô Vãn Vãn hơi khựng lại, tò mò hỏi: “Sao đột nhiên anh lại muốn hỏi về cậu ấy?”

Lạc Thành Dã đưa mắt nhìn sang chỗ khác: “Không có gì.”

Tô Vãn Vãn cảm giác như có một cây kim khẽ chọc vào lòng mình, không quá rõ ràng nhưng vẫn ẩn ẩn đau. Cô mím môi, cố nén xúc cảm khác lạ này xuống rồi châm chọc: “Có vấn đề rồi nha, trước nay đâu thấy anh hỏi về người khác bao giờ…”

Còn chưa dứt lời, Tô Vãn Vãn đã bị Lạc Thành Dã cốc đầu một cái. Cô lấy tay che lại vùng trán hơi nhói đau, nghe thấy giọng nói trầm thấp mà mạnh mẽ của anh truyền xuống từ trên đỉnh đầu.

“Đừng có suy nghĩ lung tung.”

“Ừm.” Tô Vãn Vãn ngước mắt nhìn Lạc Thành Dã, đôi mắt ngây thơ trong trẻo kết hợp với sắc phấn đỏ rực rỡ càng khiến cho nước da cô trở nên trắng mịn, nhìn trông rất say lòng người.

Ánh mắt Lạc Thành Dã tối lại, anh mau chóng quay mặt đi.

Cả hai người đều hơi xấu hổ vì bầu không khí ái muội vừa rồi.

Vài giây sau đó, Lạc Thành Dã lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Không phải đến xem triển lãm nhiếp ảnh à? Đi thôi, có nhiều tác phẩm tôi nhìn mà chưa hiểu lắm, phải nhờ cô Tô giảng giải nhiều hơn.”

Trở lại lĩnh vực mà mình am hiểu, Tô Vãn Vãn như cá gặp nước, lập tức ăn nói vô cùng đĩnh đạc.

“Đây là tác phẩm tôi chụp hồi còn học đại học, Ốc Sên Rượt Nắng,” Tô Vãn Vãn vừa nhìn vừa nói. “Thật ra cũng chẳng có kỹ xảo gì đặc biệt, nếu như không có con ốc sên này, không có góc độ nắng này, không có mặt cỏ sau mưa này thì tất nhiên cũng không có bức ảnh này.”

“Tác phẩm ‘Thành Phố Kẹo’ bên kia được chụp trong một lần đi công tác, tại tầng 20 của khách sạn. Lần ấy tôi đứng chụp từ ban công, sử dụng nhiều phương pháp phơi sáng khác nhau để khiến những ngọn đèn đầy màu sắc kia trông thật giống những viên kẹo. Đợt đó Bắc Kinh không nhiều sương mù lắm cho nên mới chụp được tấm ảnh rõ nét như vậy…”

“Chủ biên của <NEW> đã nhìn thấy bức ảnh này trên một tạp chí nhiếp ảnh cho nên mới mời tôi tới chụp hình cho trang bìa của họ.” Tô Vãn Vãn nghiêng đầu nghĩ ngợi, thế rồi cười nói: “Điều quan trọng nhất ở cả hai tác phẩm này đều là thiên thời địa lợi.” 

Một bức cô chụp khi vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường, một bức là chụp sau khi cô vừa tốt nghiệp. Đứng trước hai tấm ảnh này, đôi khi Tô Vãn Vãn lại tự hỏi, tâm trạng của cô khi chụp chúng là gì.

“Tôi kể chuyện này anh đừng cười nhé.” Tô Vãn Vãn cúi đầu, di di mũi chân trên mặt đất. “Hồi đi New Zealand, thực ra khi đó tôi đã gặp bình cảnh trong sự nghiệp. Nhưng mà sau này gặp được anh, tôi mới có xúc động muốn cầm máy ảnh trên tay lần nữa.”

Bỗng nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô. Tô Vãn Vãn nghe thấy giọng nói trầm ấm cuốn hút của anh, chậm rãi như dòng nước chảy.

“Không có thành công nào là nhờ vào mỗi thời thiên thời địa lợi cả.”

“Nếu như khi nhấn nút chụp cô không biết điều chỉnh khẩu độ thế nào, thiết lập tốc độ màn trập ra sao, hay phơi sáng bao nhiêu giây là đủ thì cô sẽ không bao giờ có thể ghi lại những khoảnh khắc đó.”

“Thiên thời, địa lợi, nhân hòa,” Lạc Thành Dã nhấn mạnh vào từ cuối cùng. “Cô không thể bỏ quên yếu tố thứ ba được.”

Bàn tay của Lạc Thành Dã chầm chậm đưa về phía trước, nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, cảm giác xù xù dưới tay khiến anh thích thú không muốn buông ra: “Còn nữa, tôi rất vui vì có thể giúp cô tìm lại đam mê của mình.”

Tô Vãn Vãn giật mình. Cô chưa bao giờ nghĩ người giúp cô tìm về cảm giác khát khao cầm máy là anh, mà người khiến cô bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị cũng sẽ là anh.

“Cảm ơn anh.” Tô Vãn Vãn nở một nụ cười tươi rói, sau đó tiến về phía trước ôm chầm lấy Lạc Thành Dã.

Những sợi tóc mềm mại phất qua khuôn mặt Lạc Thành Dã. Quẩn quanh chóp mũi anh là một mùi thơm vấn vít, không phải hương trái cây ngọt thanh trước kia mà là một loại mùi hương nóng bỏng đầy quyến rũ.

Song, anh vẫn còn chưa kịp “đáp lễ” thì đôi mắt Tô Vãn Vãn đã đột nhiên rực sáng như đèn ô tô. Phía trước mặt bọn họ lúc này chính là khu trưng bày các tác phẩm của nhiếp ảnh gia Cecil [1]: “A Cecil kìa, tôi thích Cecil lắm!”

[1] Cecil Beaton (1904 – 1980): Nhiếp ảnh gia thời trang nổi tiếng người Anh.

Vừa dứt lời, Tô Vãn Vãn đã lập tức lùi lại rồi kéo Lạc Thành Dã về phía trước xem ảnh.

Lạc • vẫn còn chưa hưởng thụ đủ • Thành Dã bĩu môi, nuối tiếc bước theo chân cô.

Mắt Tô Vãn Vãn giờ đang lấp lánh như sao. Cô khua khua tay, hào hứng nói: “Tất cả chỗ này đều là tác phẩm của Cecil đấy.”

“Ông ấy vẫn luôn chụp ảnh cho <Vogue>, <Vanity Fair> và cả <Harper’s Bazaar> nữa, từng hợp tác với vô số ngôi sao Hollywood và những người mẫu tiếng tăm trong làng thời trang. Anh nhìn những bức ảnh này đi, có phải đều là đại minh tinh không?”

Lạc Thành Dã đi theo Tô Vãn Vãn xem ảnh, trông thấy có Marilyn Monroe, Audrey Hepburn, Coco Chanel, Marlon Brando, quả thật đều là những tên tuổi lớn.

“Tôi nghĩ thế mạnh của Cecil nằm ở việc thoát khỏi hạn chế trong khuôn khổ nhiếp ảnh gia mà sử dụng thẩm mỹ cá nhân của mình để thiết kế phục trang điện ảnh cũng như sắp đặt sân khấu, ông ấy còn từng đoạt giải Oscar cho Thiết Kế Trang Phục Xuất Sắc Nhất đấy,” Tô Vãn Vãn cảm khái. “Nếu như một ngày nào đó tôi có thể lợi hại như Cecil thì tốt biết bao.”

Lạc Thành Dã nghiêm túc nói: “Rồi sẽ có ngày đấy thôi.”

Tô Vãn Vãn cười khúc khích: “Lạc Thành Dã, anh đang khoác lác thương nghiệp [2] đấy à?”

[2] Khoác lác thương nghiệp: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, có nghĩa là tâng bốc, thổi phồng lẫn nhau như các đối tác kinh doanh hay làm.

Lạc Thành Dã cúi người, biếng nhác thì thầm bên tai Tô Vãn Vãn: “Tôi tin tưởng cô thật đó, cô giáo Tô ạ.”

Không biết là vì anh cố ý kéo dài ba chữ “cô giáo Tô” hay do hơi thở ấm nóng của anh mà vành tai Tô Vãn Vãn ửng đỏ. Trong lúc cô đang mải mê tơ tưởng, giọng người bên cạnh bất chợt trở nên lạnh ngắt.

“Người quen của cô tới kìa.”

“Ai cơ?” Tô Vãn Vãn nhìn Lạc Thành Dã, chỉ thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh lướt qua chính mình, rồi dừng lại ở phía sau.

Tô Vãn Vãn quay người lại, trông thấy Dương Tiêu và Tả Hạ Lộ, cô thoáng kinh ngạc, nhưng chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, bước về phía hai người họ.

Cô lễ phép chào hỏi: “Em chào thầy Dương ạ.”

Dương Tiêu gật đầu, tầm mắt chỉ dừng trên người Tô Vãn Vãn đúng một giây rồi chuyển sang phía Lạc Thành Dã. Anh cũng gật đầu một cái với anh ta, không mạnh không nhẹ.

Dương Tiêu nhíu mày, không biết bởi hành động thân mật mới nãy của hai người hay do thái độ dửng dưng của Lạc Thành Dã với mình.

“Cảm ơn thầy lúc trước đã nói đỡ em mấy lời trước mặt báo giới.”

Dương Tiêu lãnh đạm đáp: “Tôi cũng không cố ý thanh minh cho cô, chỉ là bọn họ đã hỏi thì tôi đành nói vài câu thật lòng thôi. Tô Vãn Vãn, cô làm người nên cẩn thận một chút, giữ kẽ một tí đi, đắc tội với nhiều người như vậy thì mai sau làm sao lăn lộn trong giới được nữa?”

Tô Vãn Vãn cười đáp: “Chắc là thầy nào trò nấy đấy ạ.”

Thật ra câu này của Tô Vãn Vãn không phải nói mỉa. Riêng về chuyện đắc tội với người khác, cô và Dương Tiêu quả thực kẻ tám lạng người nửa cân.

Chắc là Dương Tiêu không ngờ đã bấy lâu không gặp mặt mà miệng lưỡi Tô Vãn Vãn vẫn sắc sảo như vậy: “Cô…”

Câu “không phải là trò của tôi” đã tới cửa miệng, nhưng cuối cùng vẫn bị nuốt xuống.

Thấy anh ta không nói gì nữa, Tô Vãn Vãn chủ động lên tiếng: “Thầy Dương, bọn em tiếp tục đi tham quan đây ạ.”

Nói xong, cô lập tức kéo Lạc Thành Dã rời đi.

Nhìn dáng vẻ kia, xem chừng không muốn nhiều lời với Dương Tiêu nữa.

Sau khi hai người đi mất, Dương Tiêu vẫn đứng yên tại chỗ thật lâu, mãi đến khi Tả Hà Lộ cất tiếng gọi, anh ta mới sực tỉnh, khẽ nói: “Đi thôi.”

Tả Hà Lộ có thể nhìn ra được, tuy Dương Tiêu ngoài miệng vẫn bảo mình chẳng ưa Tô Vãn Vãn, thỉnh thoảng cũng tránh mặt cô, nhưng khi hai người gặp nhau, Dương Tiêu tuyệt đối sẽ không bỏ đá xuống giếng, thậm chí còn giúp đỡ Tô Vãn Vãn nếu có thể. Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của cô ta.

Cô ta vẫn đinh ninh rằng một người kiêu ngạo như Dương Tiêu, sau khi bị Tô Vãn Vãn phản bội nhất định sẽ chèn ép người ta cho bằng được. Thật không ngờ Dương Tiêu lại có thể rộng lượng đến thế, cứ thản nhiên mặc kệ Tô Vãn Vãn thỏa sức tung hoành trong giới, thậm chí hiện tại hai người họ còn có thể ngồi ngang hàng với nhau.

Lòng Tả Hà Lộ bỗng cảm thấy bất an. Một phần vì Lạc Thành Dã chẳng hề bị lời nói của cô ta kích động. Ban nãy Tả Hà Lộ chủ động chào hỏi anh, cũng định dụng dò la chút tin tức về Lạc Thần, ai ngờ đối phương lại khó đối phó tới vậy. Phần còn lại là bởi Dương Tiêu đã dần thay đổi theo thời gian.

Tả Hà Lộ cảm thấy mình cần hành động nhanh hơn, nếu không ngộ nhỡ Dương Tiêu và Tô Vãn Vãn giải quyết rõ ràng khúc mắc giữa họ thì cô ta coi như tiêu tùng.

***

Rời khỏi triển lãm nhiếp ảnh, Lạc Thành Dã và Tô Vãn Vãn tạt qua một nhà hàng gần đấy ăn tối. Trên đường trở về, Lạc Thành Dã luôn im lặng.

Tô Vãn Vãn chọc chọc cánh tay anh (có chuyện mà không nói lại cứ động tay động chân, muốn tranh thủ sờ mó người ta thì có).

Cô nghi hoặc hỏi: “Anh làm sao thế? Vẫn thất vọng vì thầy tôi không để râu dê à?”

Lạc Thành Dã dừng bước, anh nhìn sâu vào đôi mắt Tô Vãn Vãn, trông thấy ánh mắt tò mò cực độ của cô thì bất đắc dĩ nói: “Ngốc.”

“???” Tô Vãn Vãn ngây người một giây, kinh ngạc hỏi: “Anh mắng tôi đấy à?”

Trông cô phản ứng chậm chạp như vậy, Lạc Thành Dã không khỏi bật cười: “Đâu có.”

“Hừ.” Tô Vãn Vãn khó tin nhìn anh, tức mình nói: “Mắng người xong lại còn cười.”

Thấy Tô Vãn Vãn tức sắp xì khói, Lạc Thành Dã bất lực lắc đầu, rồi lại tiếp tục tiến về phía trước.

Chân Lạc Thành Dã vốn dài hơn Tô Vãn Vãn, chỉ cần anh muốn thì sẽ bước nhanh như bay. Mắt thấy mình sắp sửa tụt lại phía sau, Tô Vãn Vãn liền nhanh trí kêu “oái” một tiếng.

Nghe thấy tiếng kêu nhẹ đằng sau, quả nhiên Lạc Thành Dã quay đầu lại ngay. Chẳng cần Tô Vãn Vãn đuổi theo, anh đã ngoan ngoãn bước về phía cô, quan tâm hỏi: “Chân vẫn còn đau à?”

Thật ra Tô Vãn Vãn vẫn chưa nghĩ được lý do gì hay ho, vậy mà Lạc Thành Dã đã tìm sẵn giúp cô rồi. Cô lập tức vin vào cái cớ này, gật đầu đáp: “Ừm.”

“Chân cô vừa mới lành, đáng lẽ không nên đi bộ nhiều vậy mới phải.” Lạc Thành Dã ngồi xổm xuống kiểm tra chấn thương của Tô Vãn Vãn. Anh vốn rất lo lắng, nhưng giờ xem ra chân của Tô Vãn Vãn không có gì đáng ngại – Lạc Thành Dã thường xuyên đi dã ngoại, cũng có chút hiểu biết cơ bản về sơ cứu.

Anh ngẩng đầu nhìn Tô Vãn Vãn. Quả nhiên khi ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt ai kia đột nhiên hơi hoảng loạn.

Trong tình thế cấp bách, quả thực kỹ thuật diễn của người nọ vụng về quá thể.

Lạc Thành Dã cong môi, cũng không vạch trần lời nói dối của cô mà chỉ khom lưng xuống, “Sắp về đến nhà rồi, gọi xe cũng không tiện. Để tôi cõng cô về.”

Nhìn Lạc Thành Dã đang ngồi trước mặt mình không chút nghi ngờ, Tô Vãn Vãn bỗng nhiên áy náy trong lòng, chần chừ đáp: “Hay để tôi tự đi cũng được.”

“Lên đi.” Giọng Lạc Thành Dã vô cùng kiên định.

Đâm lao thì phải theo lao. Tô Vãn Vãn không lay chuyển được Lạc Thành Dã, chỉ có thể ngoan ngoãn leo lên lưng anh.

Đi được nửa đường, Tô Vãn Vãn thầm nghĩ Lạc Thành Dã quan tâm mình như vậy, cô lại còn lừa dối anh, trong lòng thật sự băn khoăn. Cô hạ giọng thì thầm: “Thật ra tôi không sao đâu.”

Lạc Thành Dã đã sớm biết chuyện ấy, lúc này chỉ nhoẻn miệng cười: “Không sao là tốt rồi.”

Người này không đòi xuống dưới, người kia cũng chẳng chủ động dừng lại.

Vậy thì cứ tiếp tục thôi ╭^_^╯

Đến cổng khu chung cư, chú bảo vệ nhìn thấy Lạc Thành Dã cõng một cô gái trở về thì không khỏi cười bảo: “Cậu nhóc này khỏe quá nhỉ, cõng vợ về nhà đấy hở?”

Tô Vãn Vãn: “……”

Lạc Thành Dã lần đầu gặp được bảo vệ hỏi han nhiệt tình đến thế: “……”

Tô Vãn Vãn đỏ mặt, chọc chọc vai Lạc Thành Dã: “Mau vào trong đi.”

Lạc Thành Dã cõng Tô Vãn Vãn chạy trối chết.

Thấy thế, chú bảo vệ cười ha hả: “Ngượng quá à, hahaha, lớn đầu rồi còn ngại.”

Hai người tiến vào con đường hẹp ngoằn ngoèo trong khu chung cư. Vừa mới đi qua tòa nhà thứ ba, họ đã bắt gặp một người phụ nữ trung tuổi đang hoang mang đứng giữa ngã ba đường.

Người phụ nữ kia trông thấy có người bước tới thì vội ngăn họ lại, hỏi: “Cháu này, cho cô hỏi chút, tòa số 17 nằm chỗ nào nhỉ?”

Con gái của bà chuyển đến đây sống đã được hơn nửa năm, chỉ có điều bình thường toàn là con gái về nhà thăm bà chứ bà chưa từng đến đây thăm con lần nào cho nên cũng chỉ biết nhà con ở tòa số 17, còn nhà số 17 ở đâu thì lại hoàn toàn mù tịt.

Hôm nay đúng lúc bà mang một con gái mái già từ quê lên, đi ngang qua khu chung cư này thì sực nhớ tới con gái đã lâu chưa về, bèn nghĩ đến chuyện ghé vào bên trong xem thử tình hình một lát.

Vừa mới hỏi xong, người phụ nữ trung niên đã thấy một cái đầu nhỏ ló ra sau lưng cậu trai trước mặt, cảnh giác nhìn về phía mình.

Trông rõ mặt người nọ, Tô Vãn Vãn trợn mắt há hốc mồm: “Mẹ?”

Nghe thấy cô gọi mẹ, sống lưng Lạc Thành Dã tức thì dựng thẳng.

Con gà mái già trong tay mẹ Tô rơi xuống đất, ngoạc mồm kêu quang quác.

Không ngờ vượt qua quái vật bảo vệ rồi, phía trước vẫn còn một boss lớn đang chờ bọn họ.