Hiếm khi thấy Minh Phù làm nũng, Trần Tự Chu sững sờ trong nửa giây.
Hiểu ra ý trong lời cô, anh giơ tay lên vuốt v e trán cô.
Nóng bỏng một lát.
Khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đỏ bừng.
Trần Tự Chu vội vàng ôm ngang cô, bước nhanh vào trong nhà.
Trong phòng mở điều hòa, gió lạnh thổi vào mặt.
Minh Phù co rúm lại, chôn vào lòng Trần Tự Chu.
Da mặt áp sát vào da thịt tr@n trụi của anh.
Cơ thể anh nóng hổi, khiến cho sự tiếp xúc càng thêm dễ chịu.
Minh Phù không thể kiềm lòng mà cọ xát.
Như một chú mèo con.
Ý thức chống đỡ của Minh Phù sau khi nhìn thấy Trần Tự Chu dần dần trở nên mơ hồ.
Tựa vào bả vai anh, cô ngơ ngác nhìn chằm chằm chỗ nhô lên trên cổ anh.
Cuối cùng, nhớ tới chỗ đó chính là đầu sỏ gây nên chuyện tối qua cô bị giày vò.
Lại gần cắn một miếng.
Trần Tự Chu “Shhh” một tiếng, không ngờ Minh Phù bị bệnh còn không ngoan ngoãn.
Anh vỗ mông cô một cái: “Làm gì vậy.”
Minh Phù rụt lại, chậm rãi lên án anh: “Lại anh, hôm qua em, đổ mồ hôi.”
Thấy hai người trở về, Lotus quẫy đuôi mừng rỡ, bò dậy từ dưới đất và tiến đến bên cạnh Trần Tự Chu.
Không đợi hai người quan tâm, Lotus gào lên hai tiếng.
Nó nhảy chồm lên, đầu Lotus va vào bắp chân Minh Phù.
“Lotus.” Trần Tự Chu ôm Minh Phù tránh ra, cúi đầu nhìn nó với vẻ cảnh cáo: “Đừng làm loạn, cô ấy đang bệnh.”
Nghe vậy, Lotus bỗng trở nên ngoan ngoãn, đuôi cụp xuống, nhắm mắt theo sau.
Cuối cùng, nó dừng lại trước cửa phòng ngủ.
Trần Tự Chu đặt Minh Phù lên giường, cởi đôi giày cao gót, kéo chăn trùm kín người cô, rồi tắt điều hòa.
Hôm qua đúng là hai người đã lăn lộn một hồi lâu, anh thường để nhiệt độ điều hòa khá thấp, nên có thể do Minh Phù chưa kịp lau mồ hôi trên người mà đã được anh bế vào nhà tắm rửa tay nên bị cảm lạnh.
“Là lỗi của anh.” Trần Tự Chu tỏ ra hối lỗi, cúi người xuống, trán tựa lên trán Minh Phù: “Làm cục cưng của anh bị bệnh.”
Trán hai người chạm vào nhau, hơi thở quấn quýt.
Minh Phù đột nhiên nâng cằm hôn Trần Tự Chu: “Vậy em tha thứ cho anh.”
Còn rất rộng lượng.
Trần Tự Chu đứng dậy định ra phòng khách lấy hộp thuốc, vừa đứng lên, ngón út của anh đã bị một lực giữ lại.
Nhẹ đến mức gần như có thể bỏ qua.
Nhưng lại khiến anh không thể di chuyển.
Minh Phù cuộn mình trong chăn, đôi má trắng ngần ửng hồng, chìm trong lớp chăn dày màu sẫm càng thêm mong manh.
“Anh đi đâu vậy?”
“Anh lấy nhiệt kế về đo nhiệt độ cho em nhé.”
“Dạ.” Minh Phù rút tay khỏi tay anh và co lại trong chăn: “Vậy anh nhanh lên nhé.”
Trần Tự Chu nhanh chóng bước ra khỏi phòng ngủ, cầm hộp thuốc trở về.
Minh Phù đang nghiêng đầu, nheo mắt nhìn chằm chằm vào cửa.
Khi nhìn thấy anh bước vào, ánh mắt của cô vẫn luôn dõi theo anh.
Trần Tự Chu nhận ra rằng khi bị bệnh, Minh Phù lại trở nên bám anh hơn bao giờ hết.
Anh đặt hộp thuốc lên tủ đầu giường, lấy ra nhiệt kế hồng ngoại để đo nhiệt độ cho cô.
Minh Phù liếc nhìn thứ đồ trong tay anh, né sang một bên: “Em không thích cái đó.”
Trần Tự Chu cất nó đi, đổi nhiệt kế.
Nhìn lướt qua vạch chia độ, anh vén nhẹ một góc chăn, đưa tay vào trong.
Hôm nay cô mặc váy ôm sát người, để đo nhiệt độ cần phải cởi bớt quần áo.
Chiếc váy là Trần Tự Chu mua, nhưng anh nhất thời không nhớ ra khóa kéo ở đâu.
Anh dừng lại, nhìn Minh Phù: “Em tự làm hay anh giúp em?”
“Anh làm đi.” Minh Phù lật người sang trái một cách chậm rãi: “Khóa kéo ở sau lưng.”
Trần Tự Chu sờ thấy khóa kéo, kéo phẹt một bên áo của cô, đặt nhiệt kế vào nách cô.
Nhiệt kế lạnh lẽo dán lên da Minh Phù, cô khó chịu giãy ra: “Lạnh.”
Giọng nói nhẹ nhàng và mềm mại.
Trần Tự Chu day day thái dương hai lần, ấn vào cánh tay Minh Phù, bắt đầu tính giờ.
Minh Phù ngoan ngoãn không cử động, chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn Trần Tự Chu.
Môi khẽ mím, lộ ra vẻ tủi thân.
Giống như Trần Tự Chu đã làm chuyện ác tày trời gì đó.
Trần Tự Chu thật sự bị cô làm cho không còn chút tính khí nào.
Anh cúi người xuống.
Môi hôn lên mắt cô.
“Nhắm mắt lại đi, em yêu.”
Minh Phù nhắm mắt lại.
Hàng mi cong vút lướt qua môi Trần Tự Chu.
Một cảm giác ngứa ran len lỏi đến tận đáy lòng.
Anh nuốt nước bọt.
Rời xa.
Cảm nhận hơi ấm phủ trên mí mắt tan biến, Minh Phù không hài lòng mở mắt.
Nhận ra ánh mắt buồn bã của cô, Trần Tự Chu hỏi: “Em sao vậy?”
Minh Phù không nói gì, chỉ nhìn anh.
Mặt phụng phịu “tùy anh vậy”.
Trần Tự Chu nhớ lại những gì mình vừa làm, lại tiến đến hôn lên mắt cô.
Lông mày nhíu lại của cô gái nhỏ mới giãn ra.
Trần Tự Chu vui vẻ: “Muốn anh hôn em à?”
Minh Phù im lặng hai giây, nhẹ nhàng gật đầu.
Trước đây, anh luôn là người chủ động đòi hôn cô, giờ đây thế chỗ cho nhau, Trần Tự Chu đương nhiên không thể từ chối, nhưng Minh Phù vẫn đang bệnh, anh không thể làm gì quá trớn.
Hôn lên trán, lướt qua chóp mũi, rồi nhẹ nhàng chạm môi cô.
Anh còn e dè, nhưng Minh Phù thì không.
Lợi dụng lúc mình đang bệnh, cô càng làm càn.
Khi anh cúi xuống, cô cắn anh chính xác.
Nhẹ nhàng ma sát.
Chẳng mấy chốc, Minh Phù đã không hài lòng với điều đó nữa và có hành động mới.
Lưng Trần Tự Chu bỗng căng cứng, ngoan ngoãn há miệng ra, để cô xâm nhập vào.
Trong những lúc ân ái, Trần Tự Chu luôn là người chủ động, Minh Phù chỉ thỉnh thoảng hôn nhẹ anh khi muốn dỗ dành, chưa từng chủ động quấn quýt anh.
Vội vàng xâm nhập một cách vụng về, nhưng không nhận được bất kỳ phản ứng nào.
Minh Phù chán nản rời khỏi, mềm nhũn nằm sấp oán giận: “Anh không hôn em, có phải là không thích em nữa rồi không?”
“?”
Trần Tự Chu cắn nhẹ môi cô, khàn khàn lên tiếng: “Thấy em ốm nên anh mới nhịn, ai ngờ em lại ở đây suy nghĩ linh tinh.”
Anh vươn tay ra nắm lấy cằm cô, hôn cô một cách sâu sắc và mãnh liệt.
Do đang sốt, cơ thể Minh Phù nóng ran, khiến cho nhiệt độ trong miệng cũng tăng cao không ít.
Anh khẽ nhúc nhích bàn tay đang đặt trên cánh tay Minh Phù, rồi lại gượng ép kìm nén.
Vừa chìm đắm trong men say, vừa cưỡng ép bản thân tỉnh táo.
Đoán chừng thời gian đã chín muồi, Trần Tự Chu rút lui, theo thói quen trao cho Minh Phù nụ hôn tạm biệt cuối cùng trên môi.
Anh hỏi Minh Phù: “Em đã ngoan ngoãn chưa?”
Mặt Minh Phù ửng đỏ hơn, rụt sâu vào trong chăn, gật đầu mơ màng.
Trần Tự Chu lấy nhiệt kế ra, nhìn thấy con số hiện trên màn hình, bỗng nhiên cau mày.
Sốt cao tới ba mươi chín độ.
Chẳng trách người ta hành động kỳ quặc như vậy, tiếp tục sốt cao thế này e rằng sẽ phát điên mất.
Vừa bị hôn say đắm đến mức suýt ngạt thở, giờ đây đầu óc Minh Phù lại càng choáng váng nặng nề.
Mí mắt cũng trở nên nặng trĩu.
Trần Tự Chu đi qua lần mò kéo khóa áo cho Minh Phù: “Bé cưng, đừng ngủ nữa, anh đưa em đi bệnh viện.”
Nghe đến hai chữ “bệnh viện”, Minh Phù lắc đầu đầy ghét bỏ: “Không đi, em không muốn đi.”
Trần Tự Chu không có cách nào với cô, đành phải dỗ dành: “Thôi được rồi, vậy em đừng ngủ vội, ăn chút gì đó rồi uống thuốc rồi hãy ngủ nhé.”
Minh Phù ngoảnh mặt đi, vùi nửa khuôn mặt vào gối, che kín bên tai mà Trần Tự Chu đang nói chuyện.
“…”
Vừa rồi lúc muốn anh hôn còn dính lấy anh không rời, bây giờ được thỏa mãn, bắt đầu chê anh phiền.
Điển hình hành vi của một cô gái đểu khi mặc quần không nhận ra người khác.
“Bé con vô ơn.”
Nói xong, anh đứng dậy bước ra khỏi phòng ngủ.”
Lotus vẫn đứng canh gác trước cửa phòng ngủ, Trần Tự Chu vỗ vỗ nó: “Vào trong trông chừng, đừng để cô ấy ngủ thiếp đi.”
Lotus chạy vào, ngồi xổm bên giường, khẽ giơ chân gõ nhẹ lên người Minh Phù qua lớp chăn.
Minh Phù cảm nhận được sức nặng, hé mắt một khe nhỏ.
Bàn tay thò ra từ trong chăn, lòng bàn tay hướng lên trên.
Lotus cúi xuống nhìn một cái, đặt chân lên trên.
–
Bữa tối đã gần như hoàn thành trước khi Minh Phù về đến nhà.
Nghĩ rằng bây giờ cô có lẽ cũng không có tâm trạng ăn uống gì, Trần Tự Chu nấu một ít cháo trắng và món ăn nhẹ thanh đạm mang vào.
Mặc dù có chút khó chịu, nhưng Minh Phù vẫn nhớ lời dặn dò của Trần Tự Chu, không ngủ thiếp đi hoàn toàn.
Nghe thấy tiếng động, Minh Phù cố gắng vùng vẫy nhìn về phía đó.
Trần Tự Chu đặt bát đ ĩa lên tủ đầu giường, bế Minh Phù lên và ôm cô vào lòng.
Chỉnh chu đắp kín mền cho Minh Phù, Trần Tự Chu sau đó bưng bát cháo, múc một muỗng đưa đến bên môi cô và dịu dàng nói: “Em yêu, há miệng nào.”
Minh Phù ngoan ngoãn há miệng ăn hết cháo.
Máy lạnh tắt đi, hơi mát trong phòng dần tan biến, hơi nóng bốc lên.
Chẳng mấy chốc, trán Trần Tự Chu đã lấm tấm mồ hôi.
Lotus cũng nóng đến thè lưỡi.
Tuy vậy, nó vẫn ngoan ngoãn nằm bên cạnh giường, không hề rời đi.
Khi Trần Tự Chu đã đút cho Minh Phù ăn xong cháo, anh đỡ cô nằm xuống.
Minh Phù dụi mắt lơ mơ hỏi: “Em có thể ngủ không?”
Khi bệnh, tính cách của cô gái nhỏ hoàn toàn trái ngược so với bình thường.
Làm cho anh yên tâm không được.
Anh lau sạch miệng cho cô: “Ngủ đi em, anh sẽ đánh thức em dậy uống thuốc sau một lúc.”
Biết mình sẽ bị đánh thức dậy, Minh Phù nhíu mày.
Minh Phù không nói gì, chỉ lật người quay lưng lại với Trần Tự Chu.
Thể hiện sự không hài lòng.
Trần Tự Chu bật cười.
Anh che chăn cho cô, rồi bưng đồ đạc rón rén rời đi.
Ăn vội vài miếng cơm, Trần Tự Chu quay trở lại phòng ngủ, ngồi bên mép giường và bầu bạn cùng Minh Phù.
Chiếc chăn được kéo cao đến tận cằm, mái tóc xoăn trải trên gối, má và tai ửng hồng, đường cong sườn mặt thanh thoát và xinh đẹp.
Vì sốt, môi Minh Phù khô nứt nẻ.
Trần Tự Chu lấy tăm bông nhúng nước ấm và thoa nhẹ lên môi cho cô.
Sau đó, anh không làm gì thêm, chỉ tựa vào đầu giường, cúi gằm xuống nhìn Minh Phù.
Như thể anh nhìn cô thế nào cũng không đủ.
Đôi mắt đen như mực nhìn tới nhìn lui trên mặt Minh Phù.
Sau đó, anh cúi xuống và hôn nhẹ lên môi cô.
Nhận thấy điều gì đó, anh tiến lại gần.
Ở đuôi mắt Minh Phù nhìn thấy một đường nâu nhọn kéo dài ra.
Lúc này Trần Tự Chu mới phản ứng lại, hình như cô gái nhỏ còn chưa tẩy trang.
Hình như nghe nói ngủ với trang điểm không tốt cho làn da.
Nhưng anh không biết Minh Phù bình thường dùng nước tẩy trang nhãn hiệu gì.
Suy nghĩ một chút, anh gửi cho Tang Ngâm một tin nhắn.
【C: Bình thường chị dùng nước tẩy trang và sữa rửa mặt nhãn hiệu gì vậy?】
【Tam Song Tang Tang: Làm gì? Em muốn tặng bé Phù à?】
【Tam Song Tang Tang: Em muốn tặng đồ trang điểm cũng là tặng son môi phấn nền gì đó, phải tặng những thứ này làm cho con gái trở nên xinh đẹp. Chị chưa từng gặp ai có thể giúp phụ nữ trở lại trạng thái tự nhiên của họ, mặc dù bé Phù vẫn rất xinh đẹp khi không trang điểm.】
【Tam Song Tang Tang: En như vậy, bé Phù thật sự sẽ không chia tay với em sao?】
【C: …】
【C: Cô ấy ngủ rồi, em tẩy trang cho cô ấy.】
【Tam Song Tang Tang: Ngủ sớm vậy? Da cô ấy thế nào?】
“…”
Điều này thật đúng là hỏi Trần Tự Chu.
Anh không biết gì về chuyện này.
Nhận ra hai câu hỏi của mình có vẻ quá khó cho một người đàn ông, Tang Ngâm trực tiếp đưa ra hai cái tên cho anh.
Sợ anh mua không tốt, còn chu đáo chụp hai tấm hình.
【Tam Song Tang Tang: Một là nước tẩy trang, một là sữa rửa mặt, mặt trên có đánh dấu, tất cả chất da đều thích hợp, trước tiên dùng nước tẩy trang để tẩy trang sau đó lại dùng sữa rửa mặt tẩy rửa một lần, sữa rửa mặt nhất định phải chà ra bọt rồi mới bôi lên mặt, nếu không tổn hại da.】
【Tam Song Tang Tang: À đúng rồi, còn nước hoa hồng và sữa dưỡng nữa! Da sẽ bị khô sau khi rửa mặt, nên thoa nước hoa hồng trước rồi đến sữa dưỡng.】
【C: Hiểu rồi.】
Trần Tự Chu đặt người giao hàng mua ba thứ này.
Hai mươi phút sau, đồ được giao đến, cũng gần đến giờ uống thuốc.
Dùng ngón tay khẽ vuốt v e khuôn mặt Minh Phù, anh gọi: “Bé yêu, dậy uống thuốc thôi!”
Minh Phù khẽ nhúc nhích đầu, né tránh bàn tay anh, vẫn không tỉnh.
“Ngoan nào bé yêu, dậy đi.” Trần Tự Chu không ngừng cố gắng: “Uống thuốc xong ngủ tiếp.”
Dưới lớp chăn, cơ thể nhúc nhích một chút. Minh Phù cau mày, hai giây sau mới miễn cưỡng mở mắt.
Trần Tự Chu đã chuẩn bị sẵn thuốc, nâng đỡ gáy của cô, kẹp viên thuốc đưa đến bên môi cô: “Uống thuốc đi em.”
Minh Phù há miệng ngậm viên thuốc nhỏ màu trắng vào miệng, còn tiện tay hờn dỗi cắn vào ngón tay Trần Tự Chu.
Tính tình của cô gái nhỏ quả là ngày càng lớn.
Trần Tự Chu không hề tỏ ra bực bội, thậm chí còn có chút đắc ý.
Tất cả là do anh nuông chiều mà ra.
Trần Tự Chu đưa ly nước đến gần, nhẹ nhàng dỗ dành: “Uống nước đi em.”
Đã thật sự khát, Minh Phù liền tu hết nửa ly nước trong một hơi.
Uống xong thuốc, Minh Phù nằm xuống, tiếp tục xoay người sang một bên và ngủ thiếp đi.
Uống thuốc xong và đắp chăn có thể đổ mồ hôi.
Sợ Minh Phù đạp chăn, Trần Tự Chu ngồi ở đầu giường, hai tay liên tục kéo hai đầu chăn, ấn chặt xuống hai bên vai của Minh Phù.
Chỉ chốc lát sau, những giọt mồ hôi li ti đã lấm tấm trên đầu mũi cao của Minh Phù, trán cũng rịn một lớp mỏng.
Bên ngoài trời đã âm thầm tối dần, từng ngọn đèn đường bật sáng nối tiếp nhau.
Dù qua lớp cửa sổ, tiếng ve râm ran vẫn lọt vào tai.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ phòng khách hắt hiu chiếu vào, dọc theo khung cửa in trên sàn nhà một bóng hình vuông vức.
Trần Tự Chu lấy nhiệt kế đo tai đo lại cho Minh Phù.
Cuối cùng, nhiệt độ cũng đã hạ xuống.
Mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào má, gương mặt vẫn còn ửng hồng, có lẽ vì sốt.
Trần Tự Chu đưa tay vào trong chăn, sờ lên áo của Minh Phù.
Chăn cũng đã khô ráo khá nhiều.
Trần Tự Chu vén chăn một chút để Minh Phù dần thích nghi.
Sau đó, anh đi vào nhà tắm lấy một chậu nước ấm mang đến mép giường để giúp cô tẩy trang và rửa mặt.
Khi cầm lấy chai nước tẩy trang, Trần Tự Chu nhớ ra hình như Tang Ngâm không nói cho anh biết nên dùng thứ này như thế nào.
Anh lại nhắn tin để hỏi thêm.
【Tam Song Tang Tang: Đổ lên bông tẩy trang, sau đó lau mặt là được.】
【Tam Song Tang Tang: À không đúng, quên nói cho em biết, em có mua bông trang điểm không?】
“…”
Cũng thật đáng tin cậy.
Trần Tự Chu đặt điện thoại xuống, lấy một chiếc khăn mặt sạch, đổ nước tẩy trang lên đó.
Khăn mặt hút nước, so với bông trang điểm vừa dày vừa lớn.
Trần Tự Chu vừa đổ, lập tức đổ vào hơn nửa chai nước tẩy trang.
Anh quỳ một chân bên mép giường, gạt nhẹ mái tóc dính bết trên gương mặt Minh Phù, cẩn thận giúp cô tẩy trang.
Khuôn mặt anh đăm chiêu như đang thực hiện một ca phẫu thuật kỹ thuật cao.
May mắn thay, Minh Phù thường chỉ trang điểm nhẹ nhàng, nên việc tẩy trang cũng khá dễ dàng.
Dựa theo cách nói của Tang Ngâm, Trần Tự Chu vắt sữa rửa mặt chà xát trong lòng bàn tay, chờ chà ra bọt mới bôi lên mặt Minh Phù.
Bọt trắng nõn dính ở hai bên má cô, Trần Tự Chu không kìm được hôn lên môi cô.
“Cục cưng của anh thật đáng yêu.”
Sau khi rửa mặt xong cho Minh Phù, anh kiên nhẫn thực hiện các bước dưỡng da cho cô.
Khi mọi việc hoàn tất, mồ hôi trên người cô cũng đã bớt đi phần nào.
Trần Tự Chu bật điều hòa, luồng gió mát rượi xua tan đi bầu không khí oi ả trong phòng.
Từ trong tủ, anh lấy ra một chiếc áo ngắn tay của mình và cẩn thận thay thế chiếc váy đang mặc trên người cô.
Bóng tối bao trùm căn phòng, khiến mọi thứ trở nên mờ ảo và khó nhận ra.
Bầu trời bên ngoài đang ở vào thời khắc hoàng hôn, chưa hoàn toàn tối đen nhưng cũng không còn rực rỡ. Ánh sáng từ phòng tắm và phòng khách len lỏi qua cửa sổ, tạo nên khung cảnh sáng rõ hơn gấp trăm lần so với tối qua, giúp Trần Tự Chu nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Chiếc váy này được may bằng chất liệu voan mỏng manh ở phần vai, do đó không thể mặc nội y có dây. Vì vậy, Minh Phù đã chọn một chiếc áo ngực quây để thay thế trong ngày hôm nay.
Xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp hiện lên như hình chữ “一”, tô điểm cho làn da trắng ngần mịn màng như ngọc, điểm xuyết những đốm tàn nhang li ti.
Cảm giác ấy tựa như khi ta háo hức mở món quà đã mong chờ từ lâu, bỗng nhận ra món quà ấy không thuộc về mình.
Nhìn thấy nhưng không thể sở hữu.
Lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Chỉ liếc mắt một cái, Trần Tự Chu liền rời mắt.
Cắn chặt hàm răng, Trần Tự Chu thầm ghi nhớ những kiến thức y học trong đầu.
Trung Quốc và Phương Tây hỗn độn, không theo thứ tự, anh học bất cứ gì mình tìm thấy.
Cởi bỏ chiếc váy, Trần Tự Chu nhẹ nhàng lau người cho cô, sau đó mặc cho cô chiếc áo thun mới.
Không rõ là do ngủ quá say hay quá tin tưởng Trần Tự Chu, Minh Phù không hề tỉnh dậy trong suốt quá trình.
Mặc cho người đàn ông đùa nghịch.
Ngoan ngoãn vô cùng.
Khiến Trần Tự Chu không biết phải làm gì.
Đắp lại chăn cho cô, Trần Tự Chu cảm thấy nóng bức vô cùng bởi luồng gió nóng trong phòng.
Nỗi bứt rứt len lỏi khắp cơ thể anh.
Bỗng nhiên, một chất lỏng ấm áp chảy ra từ mũi anh.
Anh sững người một lúc, rồi vội vã lao vào phòng tắm.
Dòng nước xối xả rửa trôi đi thứ chất lỏng đỏ thẫm trên tay, Trần Tự Chu chống hai tay lên bồn rửa mặt, cúi đầu xuống.
Lâu sau.
Nhắm mắt lại, anh lẩm bẩm: “Đm.”
Thật là hết nói nổi.
Đóng cửa phòng tắm, anh mở vòi nước lạnh hết cỡ.
–
Tiếng ồn ào quen thuộc vẫn vang vọng.
Minh Phù ôm sách, đi theo sau người đàn ông béo mập.
Cảnh tượng này vô cùng quen thuộc với cô.
Giống như một trải nghiệm cá nhân, nhưng cô lại không hề có bất kỳ ký ức nào về nó.
Vừa bước vào lớp, một bóng đen lao thẳng đến.
Theo phản xạ, cô nhắm chặt mắt, tiếng “bốp” nhẹ vang lên bên tai.
Hương thơm lạnh lẽo cùng mùi thuốc lá thoang thoảng hòa quyện, len lỏi vào khoang mũi của cô.
Ký ức sâu thẳm thức tỉnh, Minh Phù mở mắt.
Điều đầu tiên thu hút ánh nhìn của cô là đôi bàn tay thon dài, thanh mảnh rủ xuống bên hông anh chàng.
Cơ thể cô như chìm trong mất kiểm soát trong giây lát đó.
Cô thấy mình đang giơ tay lên, từng chút một tiến lại gần.
Cuối cùng, nắm chặt lấy.
Mảnh ghép còn thiếu trong tim bỗng được lấp đầy, hốc mắt cay cay ập đến.
Cảm nhận được chủ nhân bàn tay khựng lại một nhịp, sau đó cúi đầu nhìn về phía cô.
Đôi mắt và lông mày của thiếu niên lúc này chưa sắc sảo như bây giờ, mang vẻ bộc trực xen lẫn sự lười biếng.
Sau khi nhìn rõ cô, khóe miệng cong lên mỉm cười.
Cổ tay khẽ nhúc nhích, ngón tay c ắm vào khe hở của cô, giữ chặt lại.
“Đã chủ động như vậy à, bạn nhỏ cùng bàn?”
Minh Phù mở mắt ra.
Bên ngoài trời đã sáng rực, trong nhà không bật điều hòa, cửa sổ mở rộng, gió khẽ thổi vào, những tia nắng len lỏi qua khe cửa rọi xuống sàn nhà.
Xem ra là một ngày đẹp trời.
Nhìn lên mái nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ, Minh Phù khẽ mỉm cười.
Cuối cùng, cô cũng đã nắm được tay Trần Tự Chu.
Sau khi cô và Trần Tự Chu đến bên nhau.
Giấc mơ dang dở ấy cuối cùng cũng có một kết thúc viên mãn.
Minh Phù lấy điện thoại ra xem giờ.
Vẫn còn mệt mỏi sau cơn sốt cao, cô đã xin nghỉ nửa ngày và sẽ đi làm vào buổi chiều.
Trên giường chỉ có một mình cô, có lẽ Trần Tự Chu đang ở trong bếp.
Cô trở mình, lúc chuẩn bị rời giường thì thoáng nhìn thấy dưới giường có thêm cái gì đó
Cô tập trung nhìn sang, liền sửng sốt.
Trên sàn nhà trải một chiếc chăn mỏng, bên cạnh đặt một chiếc gối, người đàn ông nằm vắt vẻo trên đó, một chân co lên, cánh tay gác ngang trán, mắt nhắm nghiền.
Minh Phù nhẹ nhàng nằm trở lại, úp mặt xuống mép giường nhìn anh một lúc, rồi đưa tay khẽ chạm vào môi anh.
Trần Tự Chu khẽ co ngón tay, gỡ cánh tay khỏi trán, mở mắt ra nhìn cô nghiêng đầu, vẻ mặt còn ngái ngủ.
Minh Phù quấn chăn quanh người, che nửa mặt dưới trong chăn, tóc vò cả đêm ở trên giường, có chút rối, ấp úng: “Chào buổi sáng.”
Anh đưa tay áp lên trán cô, cảm nhận nhiệt độ đã trở lại bình thường, cơn sốt đã qua.
Trần Tự Chu vòng tay ra sau, ôm lấy cổ Minh Phù.
Dùng một chút lực kéo cô xuống khỏi giường và bịt kín miệng cô lại.
Chiếc chăn được mở rộng, cánh tay Minh Phù áp vào ngực anh, mái tóc buông xõa từ một bên rủ xuống vai anh.
Cô vừa cười vừa lùi về sau, Trần Tự Chu ngẩng đầu đuổi theo, bàn tay đặt sau gáy cô ấn nhẹ xuống.
Khẽ m út môi cô gái nhỏ rồi buông cô ra, chóp mũi thân mật cọ cọ: “Chào buổi sáng.”
Giọng nói hơi khàn.
Minh Phù ghé vào trên người anh, ngón trỏ chọc chọc cằm anh: “Sao anh lại ngủ trên mặt đất, không lạnh à?”
Anh ôm chăn hai tay, cẩn thận đắp cho cô rồi vòng tay qua eo cô, dịu dàng cất lời: “Hôm qua em sốt đến mê man, anh không thể ngoan ngoãn làm người được sao?”
“Cái gì?” Minh Phù không hiểu lắm ý tứ của những lời này.
Trần Tự Chu cười: “Em nói gì?”
Nhìn ánh mắt nóng bỏng của anh, Minh Phù dần dần suy nghĩ, mặt hơi đỏ lên, cô bất giác muốn trốn, rụt người chui vào trong chăn.
Hai người kề sát nhau, ở giữa chỉ cách một lớp vải mỏng, Minh Phù vừa động như vậy, không thể nghi ngờ là k1ch thích thần kinh yếu ớt của Trần Tự Chu.
Anh vỗ vào chăn của Minh Phù: “Tối hôm qua em chưa giày vò anh đủ sao, dậy sớm có thể ngoan ngoãn một chút không.”
Chiếc đùi dưới chăn vô tình chạm phải thứ gì đó, Minh Phù bỗng chốc cứng người, khuôn mặt ửng đỏ bừng.
“Là anh thay đồ cho em sao?”
Vừa mở mắt, Minh Phù đã linh cảm có điều bất thường, cô vén chăn ra nhìn.
Choáng váng nhận ra trên người mình đang mặc chiếc áo thun của anh.
Trên người là áo thun của anh.
“Nếu không thì sao?”
Trần Tự Chu đỡ eo cô nâng lên, c ắn môi dưới như trả thù.
“Em yêu, lẽ ra hôm qua em phải làm anh mệt đến chết.”