Một phòng ký túc mà nhiều người như vậy ở chung thành ra rất chật. Mục Ảnh Sanh và Củng Hướng Tuyết nngôi trên giường nhìn mọi người đang sắp xếp hành lý. Cô cảm thấy mình thật may mắn khi đã nghe lời Mục Quý Hòa mà không mang quá nhiều hành lý.
Dù sao trường cũng sẽ phát quần áo, giày và đồ dùng hàng ngày cho tất cả mọi người cho nên có mang nhiều đồ đi nữa cũng không dùng đến. Mọi người tuy rằng xuất thân khác nhau nhưng dù sao cũng ở cùng một ký túc xá, mặt mũi ai cũng dễ coi vậy nên mọi người đều tự giới thiệu làm quen với nhau.
Ba của Tiếu Vũ Lam là dân kinh doanh, tính tình khá là khí khái. Bác nói mọi người gặp được nhau coi như là có duyên, nên muốn mời mọi người trong phòng cùng nhau đi ăn bữa cơm.
Ba mẹ Đinh Tuyết Vi và Hoàng Văn Kỳ đều từ chối. Mục Ảnh Sanh có thể thấy trong mắt mẹ của Đinh Tuyết Vi toàn là sự xa cách với mọi người trong phòng. Không phải là không vui vẻ cũng không phải là bất mãn mà chỉ là xa cách.
Người không cùng một tầng lớp thì khó mà không nói chuyện được với nhau, điều này cô hiểu
Cô và Củng Hướng Tuyết, Hà Mỹ Tĩnh đều đến một mình nên muốn từ chối, nhưng ba mẹ của Tiếu Vũ Nam quá nhiệt tình, hơn nữa còn có ba mẹ Thiệu Giai Giai, Lộ Minh Châu. Thêm phần nghĩ sau này mọi người ở cùng phòng với nhau nên
Mục Ảnh Sanh cuối cùng vẫn theo Tiếu Vũ Lam cùng ba mẹ của bạn ấy đi ăn cơm.
Mọi người ăn ở một tiệm cơm gần trường. Vì đây là khu vực quân sự nằm ở ngoại thành lại nằm bên cạnh quân khu của thành phố Nam, nên hai bên đường không có nhiều cửa hàng cho lắm.
Mục Ảnh Sanh đang đi xuống tầng dưới thì bị Củng Hướng Tuyết kéo tay lại, ánh mắt cô bạn có vẻ hơi ngại ngùng. Củng Hướng Tuyết kéo tay Mục Ảnh Sanh đi chậm lại hai bước, tụt lại phía sau mọi người.
“Có chuyện gì vậy?”
“Mục Ảnh Sanh, xin lỗi bạn.” Củng Hướng Tuyết nói với giọng áy náy: “Lúc nãy Đinh Tuyết Vi gây khó dễ cho bạn, mình đã không giúp được gì cho bạn.”
“Không sao đâu.”
Mới ngày đầu tiên nhập học, tôi với cậu còn chưa quen biết với nhau, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, âu cũng là chuyện bình thường.
Củng Hướng Tuyết vẫn cảm thấy tự trách: “Thực sự xin lỗi. Cậu không biết chứ, điều kiện gia đình mình không được tốt lắm, nhà lại đông anh chị em, ba mẹ mình đã phải đi làm rất cực khổ để kiếm tiền nuôi mình ăn học. Mình thi vào trường quân đội là do được miễn học phí. Vì vậy, mình thật sự….”
Đoạn sau mà cô bạn không tiện nói ra là cô nhìn ra được Đinh Tuyết Vi là người không dễ đối phó, người có gia thế bình thường như cô, lại còn là học sinh từ nơi khác đến,thật sự không muốn gây thêm phiền phức cho bản thân.
Mục Ảnh Sanh nhìn khuôn mặt nhỏ tròn bầu bĩnh của Củng Hướng Tuyết, vỗ nhẹ nên bả vai cô bạn nói: “Thôi, không sao, mình có thể ứng phó được.”
“Cám ơn cậu nha, Mục Ảnh Sanh.” Khuôn mặt nhỏ bầu bình của Củng Hướng Tuyết cuối cùng cũng đỡ áy náy mỉm cười nhẹ.
“Cậu gọi mình là A Sanh đi, ba mẹ mình vẫn hay gọi như vậy.” Mục Ảnh Sanh thực sự rất thích Củng Hướng Tuyết. Kiếp trước khi cô học ở trường nghệ thuật, mấy cô bạn ở đó tâm tư còn nặng nề hơn vậy.
Kiếp này với mọi người ở cùng phòng cảm giác cũng không tệ, ngoài trừ Đinh Tuyết Vi.
“Xin chào, tiêu Sanh.” Củng Hướng Tuyết nở nu cười, khi cười lộ ra hai má lúm đồng tiền nhìn rất đáng yêu.
Đột nhiên nghĩ đến gì đó, Củng Hướng Tuyết hạ giọng nói: “A Sanh, cái cậu Đinh Tuyết Vi kia, vừa nhìn là biết không phải người dễ động vào, hiện giờ cậu ấy ngắm vào cậu, mình sợ sau này…”
Củng Hướng Tuyết còn chưa nói hêt câu, Mục Ảnh Sanh đã hiểu ra ý của cô bạn. Lúc nãy chẳng qua là vì có người nhà đến nên Đinh Tuyết Vi mới thôi gây hấn với cô.
Chứ với cái sự cố chấp của cậu ta đối với Lệ Diễn, sau này chắc chắn cậu ta sẽ còn đến tìm cô gây sự, nhưng Mục Ảnh Sanh thực sự không sợ cậu ta.
Cô đến đây là để học, là để hoàn thành ước mơ của mình. Từ giây phút được sống lại, cô đã xác định rõ mục tiêu của mình là gì, vì thế cô sẽ không để bất kì chuyện gì làm ảnh hưởng đến ước mơ của cô.
“Không sao đâu, mình có thể ứng phó được mà.”
Nhìn điệu bộ của Mục Ảnh Sanh không giống như là để ở trong lòng mà ngược lại rất thoải mái, Củng Hướng Tuyết tuy rằng lo lắng nhưng nghĩ đến đây là môi trường quân đội. Chắc hẳn Đinh Tuyết Vi sẽ không dám làm gì.
Ăn cơm xong, mọi người đều được ba mẹ đưa về ký túc, vì hiện tại chưa chính thức khai giảng nên ba mẹ học viên có thể đưa con của mình vào trường.
Mục Ảnh Sanh về đến phòng, phát hiện Đinh Tuyết Vi và Hoàng Văn Kỳ vẫn chưa về.
Cô sắp xếp lại đồ đạc gọn gàng, sau đó lôi chăn màn ra gấp thử có còn gấp được vuông góc như cái hộp không, rồi đặt xuống cuối giường.
“A Sanh, cậu giỏi thật đó, làm thế nào vậy?” Củng Hướng Tuyết đang định đi ngủ, nhưng nhìn sang thấy chăn Mục Ảnh Sanh gấp thì hai mắt cô lại trợn tròn.
“Mình từng tập gấp chăn ở nhà rồi.” Mục Ảnh Sanh nghĩ đến cảnh bị Mục Quý Hòa bắt gấp chăn hết lần này đến lần khác: “Tụi mình học trường quân đội, có khác nào đi bộ đội đâu, mỗi ngày sẽ có người quản lý đi kiểm tra nội vụ, mình nghe nói, nếu gấp chăn màn không đúng sẽ bị phạt, vậy nên ở nhà mình mới luyện tập một chút.”
Lộ Minh Châu cùng mấy bạn đưa mắt nhìn nhau, mọi người đều biết trường quân đội nghiêm khắc, nhưng thật sự không nghĩ lại chặt như vậy.
“A Sanh, sao cậu lại biết rõ như vậy?”
Củng Hướng Tuyết nhìn cô, vẻ mặt hiếu kỳ: “Cậu có người thân làm trong ngành quân đội à?”
“Đâu có, thật ra là ba mình lúc trước từng là lính, sau đó giải ngũ. Việc gấp chăn là do ba dạy mình.”
“Cậu giỏi quá đi, dạy mình một chút đi.”
‘
“Được.” Mục Ảnh Sanh cũng không giấu. Cô lúc trước ở nhà đều tìm ba để học. Gấp chăn quả thật không khó, chỉ cần biết cách gấp là sẽ gấp được thôi.
Khi cô dạy mọi người đều đến xem và học cánh gấp chăn.
Nhìn thì thấy rất dễ, nhưng thao tác lại không hề đơn giản
Hà Mỹ Tĩnh là một cô gái lớn lên từ vùng Đông Bắc, vốn tính không cẩn thận nên thử vài lần cũng không thể gấp được như Mục Ảnh Sanh, cô tức giận đến nỗi lấy tay mà đập mạnh vào chăn.
“Cái chăn này phản tao mà, bà đây không thèm gấp nữa.”
Mục Ảnh sanh nở nụ cười, vì vừa ăn với nhau một bữa cơm nên đại khái cô có thể nắm bắt được một chút tính cách của từng người trong phòng.
Củng Hướng Tuyết hơi nhát gan, nhưng tâm địa thiện lương là người đơn thuần khả ái.
Tiếu Vũ Lam mặc dù là người Quảng, nhưng tâm địa lại không gian xảo, chẳng qua là nhà có điều kiện nên đôi khi nói chuyện hơi thẳng thắn một chút. Không phải là khoe khoang gì mà là do bạn ý thấy điều đó là bình thường.
Lộ Minh Châu và Thiệu Giai Giai bởi vì từng học cùng trường với nhau nên cơ bản có thê hiểu được tính cách của nhau, trong mắt có chút khôn khéo giống nhau, nhưng mà có thể nhìn ra nhân cách cũng không tệ.
Còn nhắc đến Hạ Mỹ Tĩnh, cái tên thật sự không hợp với người, bạn ấy không hề yên tĩnh chút nào. Tuy là con gái nhưng lại cao to vạm vỡ, tính cách cũng rất ngay thẳng, mỗi tội đôi lúc nói chuyện lại triết lý như bà già.
“Mỹ Tĩnh, mình chân thành khuyên cậu nên bớt câu bà đây trước khi nói ra đi. Chứ không đến để giáo viên hướng dẫn nghe được sẽ không tốt đâu.”
Hà Mỹ Tĩnh trên mặt có chút không phục, nhưng nghe Mục Ảnh Sanh khuyên cô thấy cũng hợp lý, chỉ là nhìn cái chăn trước mặt cô vẫn thật sự khó chịu.
“Nhưng cái chăn này làm sao gấp được đây, nó thật sự không nghe lời mình.”
Mục Ảnh Sanh nhìn bộ dạng muốn phát điên của Hà Mỹ Tĩnh, sau một hồi cùng tập, chăn của ai cũng tạm ổn chỉ có chăn của Hà Mỹ Tĩnh là nhất quyết không chịu nghe lời.
“Cậu bình tĩnh một chút.” Mục Ảnh Sanh đi qua mở chăn của Hà Mỹ Tĩnh ra: “Cậu xem nhé, cậu làm như thế này, rồi như thế này… hai tay từ từ miết nhẹ lại góc chăn, chú ý để cho góc chăn vuông góc như hình hộp vậy, chỉ cần bạn chú ý chỉnh góc chăn cho hợp lý thì sau sẽ thấy dễ thôi.”
Mục Ảnh Sanh làm mẫu một lần nữa trước mặt cô bạn, Hà Mỹ Tĩnh nhìn chăm chú và gật đầu như đã hiểu, rồi thử lại một lần nữa.
Lần gâp lại này có vẻ tốt hơn rất nhiều, cuối cùng cái chăn cũng có hình dáng, Hà Mỹ Tĩnh vỗ tay vào chăn, xoay người lại ôm lấy Mục Ảnh Sanh: “A Sanh, cậu thật lợi hại”
“Mình cũng chỉ là quen tay thôi, mọi người luyện tập tiếp đi, chắc chắn là sẽ gấp được đẹp.”
Sáu cô gái đang hì hục tập luyện thì Đinh Tuyết Vi và Hoàng Văn Kỳ trở về phòng.
Đinh Tuyết Vi vừa bước vào phòng thì thấy các bạn kia đều vây quanh Mục Ảnh Sanh. Điều này làm cho cậu ta thấy khó chịu, lông mày theo bản năng nhíu lại. Ánh mắt nhìn về phía Mục Ảnh Sanh cũng lộ ra vài phần chán ghét.
Hoàng Văn Kỳ cùng vào phòng với Đinh Tuyết Vi, điều làm cô chú ý đến đó là cái chăn trên giường của mọi người.
Đây đều là những người này gấp sao, nói đùa sao? Còn chưa học tại sao lại gắp được như vậy?
Mục Ảnh Sanh và mấy bạn sau khi nhìn thấy Đinh Tuyêt Vi bước vào liền thu hết sự vui vẻ lại, mà thay vào đó là sự im lặng tập thể.
Trước khi đến trường Đinh Tuyết Vi đã được ba mẹ đưa cho bộ quân phục để mặc. Điều này có dụng ý gì thì ai nhìn vào không cần nói cũng hiểu.
Người không cùng một tầng lớp vậy, các cô cũng không muốn tiếp xúc. Nhất thời tất cả mọi người tản ra, ai đi làm việc của người đó, Đinh Tuyết Vi và Hoàng Văn Kỳ liền bị lơ đi.
Sắc mặt Đinh Tuyết Vi có chút khó coi, cậu ta thật sự thấy không vừa mắt với những người này, nhưng điều đó không có nghĩa họ có thể không để ý đến cậu ta.
Cậu ta là con út trong nhà, trên cậu ta là 2 anh trai, từ nhỏ đến lớn, dù là ba mẹ hay là 2 anh đều rất cưng chiều cậu ta, đối với họ cậu ta chính là công chúa nhỏ.
Thấy mấy người đó đều không ai để ý đến mình, Đinh Tuyết Vi theo bản năng nhìn về phía Mục Ảnh Sanh, cô nghĩ chắc chắn là do Mục Ảnh Sanh nói xấu cậu ta với mọi người.