Lệ Diễn thu hết cảm xúc lại, tình hình trước mắt không cho phép anh được phạm bất cứ sai lầm nào.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, đám binh lính dưới trướng anh lúc này đều chỉ hận không thể xông hết lên nhưng kinh nghiệm nhiều năm chiến đấu lại không cho phép anh làm như thế.
Ở vào thời khắc cuối cùng, tình hình trước mắt có biến đổi, anh dùng tay ra hiệu cho thủ hạ án binh bất động, ẩn thân lui về phía sau.
Anh ra ám hiệu như vây, mặc dù vẫn chưa hiểu được kế hoạch của anh nhưng tất cả đều lui về phía sau, nhẹ nhàng tản ra.
Tiếng bước chân nhanh chóng tới gần. Lệ Diễn nhìn chằm chằm vào những người đang đi ra từ phía con đường nhỏ kia. Trông tất cả đều có vẻ là người dân ở vùng biên giới.
Họ bước đi lộn xộn, chậm rãi xuất hiện trước mặt Lệ Diễn. Anh lướt mắt nhìn qua một lượt, tất cả có khoảng chừng 20 người, trên vai đều vác theo thổ sản vùng núi, quần áo giản dị, bước chân rất vội vàng.
Tôn Chính căng thẳng nhìn Lệ Diễn, theo dõi mấy ngày nay không thấy có một bóng người, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện cả đám dân chúng, không biết có phải là do tên Nhật Tử cho người cải trang hay không?
Lệ Diễn nhìn anh ta rồi xoay người, ánh mắt sắc bén vẫn không rời khỏi đám người kia.
Các chiến sĩ ẩn nấp hai bên đường lặng lẽ nhìn những người kia rời đi, Tôn Chính mấy lần định lên tiếng nhưng Lệ Diễn vẫn không có bất cứ động thái nào.
Đến khi đám người kia đi hết, Tôn Chính lại tính nói gì đó nhưng Lệ Diễn lại nhìn anh ta bằng một ánh mắt khá sắc bén khiến anh ta không dám mở miệng.
Sếp đã không lên tiếng thì tất cả mọi người đều im lặng không ai dám nói gì.
Đợi thêm chừng 20 phút nữa, lúc này lại xuất hiện những tiếng bước chân.
Lần này thì chúng nhanh nhẹn và trật tự hơn trước rất nhiều. Lệ Diễn nhíu mày, ra hiệu cho Tô Chính và đồng đội.
Tất cả mọi người cùng nín thở, chờ tiếng bước chân càng lúc càng tới gần. Đám người đã xuất hiện, vẫn khoảng 20 người nhưng đi đứng rất trật tự.
Tên đang được che chắn ở giữa chính là mục tiêu lần này của nhóm Lệ Diễn.
Anh âm thầm ra hiệu bằng tay bắt đầu trận chiến.
….
Nửa tiếng sau, Lệ Diễn cùng thủ hạ tốc chiến tốc thắng tiêu diệt toàn bộ đám quân của Bọ Cạp. Tất cả bọn chúng đều được trang bị vũ khí nhưng tất cả đều phải thua Lệ Diễn.
“Báo cáo”. Tôn Chính tiến tới, báo cáo thống kê trận chiến với Lệ Diễn: “Chương Sáng ở đội 2 bị thương ở tay, những người khác đều không sao.”
“Áp giải tất cả bọn chúng, về đơn vị.”
Trên đường quay về đội, Tôn Chính kính nể nhìn Lệ Diễn: “Sếp, sao anh lại biết những người dân đi trước đó không phải là do bọn Bọ Cạp ngụy trang?”
“Là tiếng bước chân và hơi thở.” Cái danh sát thần của Lệ Diễn quả là không ngoa. Vào lúc đám người kia tiến tới gần, anh đã nghe thấy tiếng bước chân tương đối bình thản của bọn họ.
Còn Bọ Cạp xưa nay vốn xảo trá. Cho dù có đi đường nhỏ thì với bản tính đa nghi, hắn nhất định sẽ tung hỏa mù.
Nếu vừa nãy bọn họ vừa thấy toán dân chúng đã tiến lên kiểm tra thì e là sẽ kinh động đến Bọ Cạp đang ở phía sau, khiến bọn chúng tẩu thoát mất.
“Sếp thật sáng suốt.” Tôn Chính bội phục thực sự: “Lần này may mà có sếp, không là lại để xổng mất tên Bọ Cạp này.”
Bọ Cạp vốn đã bị bọn họ truy lùng đến không còn lối để thoát, nếu lần này để xổng lần sau sẽ rất khó mà bắt được hắn.
“Được rồi. Không cần phải nịnh đâu, trở về báo cáo nhiệm vụ. Toàn đội nghỉ ngơi hai ngày.”
Lệ Diễn dẫn người đem Bọ Cạp giao cho các đơn vị có liên quan. Cũng không còn việc gì phải giải quyết nên vừa hoàn thành nhiệm vụ, anh liền đặt vé bay về Bắc Kinh.
Anh là người gốc Bắc Kinh, Đã gần đến Tết, nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, anh có thể về quê đón năm mới cùng với gia đình.
Những năm này, muốn đi máy bay thì phải tới sân bay từ rất sớm vì thế Lệ Diễn đến sân bay sớm một tiếng. Mấy ngày nay vì phải truy bắt Bọ Cạp mà anh hầu như không dám chợp mắt.
Ngồi trong phòng chờ, anh đặt báo thức trên điện thoại, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát.
Trong lúc mơ mơ màng màng, anh lại nhìn thấy tấm bia mộ kia. Lần này thì anh nhìn thấy rất rõ ràng.