Yêu Chỉ Cần Ta Và Ngươi - Hiểu Bạo

Chương 57: - Về tôi



"Tôi không sao" ba chữ kia trùng trùng điệp điệp đánh vào trong lòng Tiêu Nhược Thiên, không cần tốn nhiều lực công kích nhưng đã phá vỡ tia phòng thủ cuối cùng trong lòng nàng.
Tiêu Nhược Thiên chậm rãi ngẩng đầu, trong ánh mắt còn mang theo nước mắt. Mộ Kiệt nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Tiêu Nhược Thiên, nặng nề thở dài. Cái ngày này, rốt cuộc cũng đến rồi sao? Không nghĩ tới chuyện này lại bị nàng phát hiện sớm như vậy, Mộ Kiệt dùng tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt Tiêu Nhược Thiên, nhẹ nhàng đem Tiêu Nhược Thiên ôm lên giường.
Hai người nằm ở trên giường, Mộ Kiệt đem Tiêu Nhược Thiên ôm vào trong ngực."Em muốn biết cái gì? Tôi cũng có thể nói cho em biết , mặc kệ là chuyện gì cũng sẽ nói cho em biết." Mộ Kiệt nhu hòa nói bên tai Tiêu Nhược Thiên. Tiêu Nhược Thiên nghe xong hơi ngẩn ra, chính mình là đang nằm mơ sao? Mộ Kiệt nguyện ý tự nói với mình? Nguyện ý cùng mình nói? Nàng phải hay là không sẽ không rời xa ta ?
"Mộ Kiệt. . . Em. . . Em. . ." Tiêu Nhược Thiên hận chết chính mình lúc này, rõ ràng Mộ Kiệt đã đáp ứng tự nói với mình, nhưng nàng lại như thế nào đều không mở miệng được.
"Làm sao vậy?" Mộ Kiệt hỏi.
"Em. . . Em chỉ là không biết nên nói như thế nào, hay như lời chị,  chị đem mọi chuyện cần thiết đều nói cho em biết được không? Chị hết thảy, thân thế của chị, mối thù của chị hận, kể cả kế hoạch của chị. Đều nói cho em biết được không?"
"Ân, đây là một câu chuyện rất dài, về tôi. . ."
Thời gian theo kim đồng hồ chuyển dời, chút bất tri bất giác đã đến chạng vạng. Mộ Kiệt một mực kể lại chuyện của nàng, mà Tiêu Nhược Thiên chỉ lẳng lặng nghe. Ký ức xưa giống như hồng thủy, không ngừng theo trong trí nhớ của Mộ Kiệt tuôn ra. Có một số chuyện đã muốn quên đi, nhưng khi nhắc lại, cứ hiện rõ trong đầu Mộ Kiệt. Từ cái vụ tai nạn lúc 4 tuổi kia, về sau huấn luyện, lại đến mỗi lần thực hiện nhiệm vụ. Sau đó là "Giản", Mặc Long Bang, Mộ Thiên, còn có về nước, cuối cùng còn có cái kế hoạch báo thù kia. Hết thảy hết thảy, cứ thế ôm nhau nói hết tất cả mọi chuyện. . . .
Câu nói cuối cùng của Mộ Kiết kết thúc, gian phòng liền trở nên yên tĩnh. Hai người lặng yên lắng nghe hơi thở, nhịp tim của đối phương. Cảm thụ được sự ôn hòa của nhau trong ngực, bởi vì bọn nàng không biết, sau một khắc, có thể không còn có cơ hội ôm nhau như vậy nữa rồi. Nàng, phải hay là không sẽ rời mình đi? Hai người trong lòng có cùng một cái nghi vấn.
Mộ Kiệt đang đợi, nàng đang chờ đợi Tiêu Nhược Thiên tuyên án. Nếu như, nàng không cách nào tiếp nhận một tên tội phạm giết người như mình, thì liền rời đi. Cứ như vậy, một người cô độc sống quãng đời còn lại, cuối cùng là sẽ chết dưới súng của người khác chăng ? Hay là nên chết dưới súng của mình? Có lẽ dưới súng của mình thì tốt hơn?
Trong phòng tĩnh đến đáng sợ, thật giống như một bông hoa ăn thịt người thật lớn, tùy thời chuẩn bị đem người toàn bộ nuốt vào. Mộ Kiệt đã khẩn trương đến nổi lòng bàn tay đã thấm ướt mồ hôi. Nhưng là nàng sẽ không thúc giục Tiêu Nhược Thiên, nàng hi vọng Tiêu Nhược Thiên có thể suy nghĩ cẩn thận, mặc kệ con đường phía trước của mình là Thiên Đường hay Địa Ngục, Mộ Kiệt đều vui vẻ tiếp nhận. Nàng vẫn sẽ cảm ơn ông trời, cho nàng có thể cùng Tiêu Nhược Thiên gặp nhau, yêu nhau. Những chuyện hai người cùng trải qua, cả đời này cũng sẽ không quên. Dù cho đã mất đi mình, cũng sẽ không quên. . .
"Mộ Kiệt. . ." Theo Tiêu Nhược Thiên lên tiếng, bầu không khí tĩnh lặng bị phá vỡ.
"Ân." Mộ Kiệt đơn giản đáp lại, cường lực ngăn chặn nỗi bất an trong nội tâm.
"Em. . . Là một cảnh sát."
Mộ Kiệt nghe xong những lời này, lòng đang trong nháy mắt lạnh xuống. Quả nhiên, nàng vẫn không thể tiếp nhận thân phận của mình sao? Như vậy. . Về sau sẽ trở thành người xa lạ ? Có phải. . . Những chuyện tiếp theo sau, Mộ Kiệt không dám tưởng tượng thêm. Nếu có một ngày mình và Tiêu Nhược Thiên trở thành kẻ thù của nhau, nàng tình nguyện chết ở trong tay Tiêu Nhược Thiên, đối với mình mà nói, đó chính là kết cục tốt nhất rồi.
"Em là cảnh sát, nhưng em không phải người tốt. . ." Tiêu Nhược Thiên nói đến đây, tự giễu cười cười. "Em ích kỷ, dù cho người khác vì em thương tâm gần chết, em vẫn đang có thể làm như không thấy đồng dạng, nhưng là đối với chị, lại không được. Em lãnh huyết, cho dù chị giết nhiều người như vậy, làm nhiều chuyện xấu như vậy. Em tuy rất kinh ngạc, nhưng lại không có chút nào cảm thấy áy náy, hoặc là đối với chị cảm thấy phiền chán. Đơn giản là, những người kia là những người bất lợi đối với chị, đơn giản cũng chỉ là những người xấu mà thôi. Chị nói. . Em như vậy còn thích hợp làm cảnh sát sao?"
Tiêu Nhược Thiên nói xong, ngẩng đầu nhìn Mộ Kiệt. Chỉ thấy Mộ Kiệt sững sờ nhìn mình, vẻ mặt kinh ngạc. Chứng kiến biểu lộ của Mộ Kiệt, Tiêu Nhược Thiên nhịn không được bật cười, hai tay ôm Mộ Kiệt càng thêm chặt. "Em yêu chị, cho nên em với chị cùng một chỗ, mặc kệ chị đã làm cái gì, mặc kệ chị giết qua bao nhiêu người, em đều không để ý, em chỉ muốn cùng với chị cùng một chỗ, cả đời. Về sau chị muốn báo thù, hãy cho em theo chị. Chị muốn giết người, em sẽ đưa súng cho chị. Chị muốn phóng hỏa, em liền giúp chị tưới dầu."
Mộ Kiệt nhịn không được dần dần vui vẻ lên, có chút nở nụ cười. Cùng một chỗ, cả đời. Vì những lời này, cho dù là chết, nàng cũng sẽ mỉm cười đi tiếp thu. ( chết trong sung sướng :">)
"Thiên Thiên. . . Cám ơn em, chịu tiếp nhận một người như tôi. Bất quá tôi sẽ không để cho em giúp tôi đưa súng tưới dầu, tôi chỉ hi vọng, em sẽ không ngăn cản tôi, sẽ không vì những chuyện tôi làm mà chán ghét tôi."
"Mộ Kiệt, em vĩnh viễn không muốn nghe chị nói cảm ơn. Làm như vậy, cũng là vì muốn thành toàn tâm tư của chính mình, thầm nghĩ luôn muốn cùng chị cùng một chỗ. Đồng dạng, em sẽ không ngăn cản chị báo thù, chị cũng không nên ngăn cản em giúp chị."
Hai khuôn mặt dần dần tiến lại gần nhau, môi cứ như vậy dán hợp cùng một chỗ, tình đến ở trong chỗ sâu, hết thảy đều lộ ra như vậy. Hai người hôn đến quên mình, cảm thụ nhiệt khí của đối phương phả ra, còn có trong miệng không ngừng tràn đầy hương thơm. Nụ hôn vừa dứt, cả hai đều thở gấp từng hơi.
"Mộ Kiệt, chị có thể hay không cảm thấy em rất tàn nhẫn? Rất ích kỷ?" Tiêu Nhược Thiên hỏi. Mộ Kiệt sủng nịch hôn lên trán Tiêu Nhược Thiên, dùng tay vuốt ve phía sau lưng Tiêu Nhược Thiên."Làm sao như thế được, em là người thiện lương nhất trên thế giới này. Tôi như vậy em cũng có thể tiếp nhận, thử hỏi người như vậy sao có thể là người tàn nhẫn đây?" Tiêu Nhược Thiên nghe xong lời của Mộ Kiệt liền hắc hắc cười, quả nhiên là tình trong mắt hóa Tây Thi a!
"Mộ Kiệt, đáp ứng em một chuyện được không?"
"Ân." Mộ Kiệt không chút do dự trả lời, hiện tại mặc kệ Tiêu Nhược Thiên đề điều kiện gì, mình cũng sẽ đáp ứng.
"Em muốn chị hảo hảo bảo vệ mình, mặc kệ có thể hay không báo thù, chị đều phải hảo hảo còn sống, bởi vì, chị là cùng với em đi qua cả đời người, em không cho phép chị gặp chuyện không may!"
Mộ Kiệt cố nén cái mũi đau nhức, tâm tình giờ phút này phải hình dung như thế nào? Là vui vẻ ? Hay khổ sở ? Hay cảm động? Người kia rõ ràng là lo lắng cho mình như vậy, rõ ràng có thể yêu cầu mình không đi báo thù, nhưng không, chỉ yêu cầu mình cẩn thận một chút. Mộ Kiệt gắt gao ôm lấy Tiêu Nhược Thiên, người này là người mình thích đầu tiên, cũng chính là người yêu đầu tiên, cũng chình là người duy nhất.
Hai người cứ âu yếm ôm lấy nhau, thẳng đến người giúp việc gõ cửa gọi hai người xuống lầu ăn cơm, mới lấy lại tinh thần. Tiêu Nhược Thiên lúc này mới nhớ đến, Mộ Kiệt cả ngày đều chưa ăn cơm. Lại nghĩ tới ngày hôm qua người bị mình giằng co cả đêm, lại một ngày không có ăn gì, cảm giác đau lòng cùng với áy náy đâm thẳng vào tim Tiêu Nhược Thiên, Tiêu Nhược Thiên hôn hôn trán Mộ Kiệt, "Một ngày chưa ăn cơm, phải hay không rất đói a?"
Không đề cập tới không sao, vừa nói xong, Mộ Kiệt thật đúng là cảm thấy có chút đói bụng."Vậy đi ăn cơm đi." Mộ Kiệt nói xong, muốn đứng dậy. Vừa ngồi dậy, phía dưới người liền truyền đến một hồi đau đớn, eo cũng như muốn gãy. Tiêu Nhược Thiên tự nhiên là đem đây hết thảy phản ứng nhìn ở trong mắt, nàng cúi người, ôm cổ và chân Mộ Kiệt.
"Em làm gì thế?" Mộ Kiệt kinh ngạc hỏi, kẻ đần cũng biết, chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Quả nhiên không đoán nhầm phản ứng của Mộ Kiệt, Tiêu Nhược Thiên bày ra một biểu lộ hiển nhiên.
"Đương nhiên là ôm chị xuống lầu, chị ngày hôm qua quá mệt mỏi, thân thể phải hay không không thoải mái?" Mộ Kiệt mặt mũi tràn đầy hắc tuyến nhìn cái biểu lộ tự trách của Tiêu Nhược Thiên, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Tôi không sao, chỉ là vừa nãy không không quá thoải mái, nhưng hiện tại tốt rồi, em thả tôi xuống a." Mộ Kiệt lại khôi phục lại ngữ khí thường ngày, bình thản, lại lộ ra một tia uy nghiêm, làm cho không người nào có thể cự tuyệt.
Tiêu Nhược Thiên trong lòng ngửa mặt lên trời thét dài, vừa rồi Mộ Kiệt ôn nhu nhất định là ảo giác, nhất định! Hiện tại nữ nhân này mới là nàng bản thể a, bản thể!
Mộ Kiệt cố nén cái mỏi nhừ phía dưới người, cùng phần eo đau nhức, ra vẻ không có chuyện gì nữa đi tới. Tiêu Nhược Thiên đi sau lưng Mộ Kiệt, đương nhiên là nhìn ra Mộ Kiệt đi đường mất tự nhiên. Khóe miệng trong lúc vô tình câu dẫn ra một nụ cười mỉm, nữ nhân này, chẳng lẻ không giả bộ mạnh mẽ thì sẽ chết sao? Tiêu Nhược Thiên giả bộ như không để ý tiến lên khoác lấy Mộ Kiệt, không để ý tới ánh mắt lạnh như băng của Mộ Kiệt, hai người cứ như vậy đi xuống lầu.
Hai người xuống lầu dưới, những người khác sớm đã an tọa. Hoa tỷ thật hứng thú nhìn xem Tiêu Nhược Thiên kéo tay Mộ Kiệt, một bộ trêu tức. Diệp Nhiễm thì từ khi Mộ Kiệt đi xuống lầu, vẫn nhìn chăm chú Mộ Kiệt, nhìn vẻ mặt có chút mệt mỏi của người kia. Quả nhiên. . . vẫn là không có buông.
Tiêu Nhược Thiên không để ý tới ánh mắt của mọi người, trực tiếp lôi kéo Mộ Kiệt tới ngồi bên cạnh mình. Sau đó liền gắp một chén đầy đồ ăn cho Mộ Kiệt, bên cạnh gắp cho còn cười nói: "Ăn nhiều một chút, hảo hảo bồi bổ thân thể." Theo lời này vừa nói xong, ngoại trừ Tiêu Nhược Thiên, những người khác không giữ được bình tĩnh nữa rồi. Hoa tỷ muốn trực tiếp đập chết cái tên tiểu sắc quỷ này, rốt cuộc là bởi vì ai, mới có thể như vậy?
Mộ Kiệt nghe xong sắc mặt cũng giống như mọi người rất nhanh rất nhanh chìm xuống. Toàn thân tản ra khí tức nguy hiểm, mọi người vẫn còn chưa quên chuyện lúc trước Mộ Kiệt phát bạo. Vì vậy, phàm là người đã chứng kiến cảnh lúc dó, tất cả đều sợ hãi nhìn xem Mộ Kiệt, có trời biết, các nàng không muốn lại một lần nữa bị đánh thiếu sống thiếu chết rồi bị đưa vào bệnh viện. Mà Tiêu Nhược Thiên chỉ lo cho đĩa rau của Mộ Kiệt, không có chút nào chú ý tới trên bàn cơm còn một người khác.
Thẩm Diệp Mân nhìn xem bộ dạng Tiêu Nhược Thiên đối với Mộ Kiệt ân cần, cười ngày càng cao hứng. Trên bàn cơm cũng chỉ có nàng cùng Dạ Vi biết rõ cái cười này đại biểu cái gì. Giữa trưa nghe mấy người kia nói chuyện, Thẩm Diệp Mân tự nhiên là nghe ra. Khái quát chính là, nữ nhân mình ưa thích, cùng một nữ nhân khác lăn ga giường, lăn cả đêm, làm cho một nữ nhân khác không xuống giường được. Thẩm Diệp Mân trong lòng cảm khái, đúng là thời gian có thể làm phai nhòa mọi thứ...
Tiêu Nhược Thiên, không nghĩ tới mấy năm qua. Em lại thay đổi nhiều đến vậy. Nguyên lai một nữ nhân trước kia trong mắt chỉ có mình, mà giờ đây đến một cái liếc nhìn cũng không có. Nguyên lai một nữ nhân chỉ biết trốn sau lưng mình, giờ đây lại có thể vì người khác mà hy sinh thân mình đỡ đạn. Nữ nhân trước kia luôn dưới thân mình, nay lại cùng nữ nhân khác mây mưa thất thường.
Buồn cười, cỡ nào buồn cười? Cái kia đã từng nói chỉ biết yêu duy nhất mình, hiện tại cũng đã yêu người khác. Trên thế giới đến tột cùng có cái gì là đáng tin tưởng đây? Tình yêu, hay là tình thân? Tình yêu, Tiêu Nhược Thiên đã yêu người khác. Mà tình thân? Tình thân lại càng buồn cười hơn, một cái mẫu thân, rõ ràng có thể đối với con của mình hạ sát thủ, một cái phụ thân, vậy mà vì lợi ích có thể đem con gái ruột bán đứng cho người khác! Như vậy tình yêu, như vậy tình thân bảo ta như thế nào tin tưởng?
Tiêu Nhược Thiên, một ngày nào đó tôi sẽ làm cho em một lần nữa thuộc về tôi. Tôi sẽ cho em biết, tôi Thẩm Diệp Mân chưa từng thua quá bất kỳ việc gì, kể cả em. . .