Yêu Chỉ Cần Ta Và Ngươi - Hiểu Bạo

Chương 74: - Nghĩa tuyệt



Mộ Kiệt lẳng lặng nhìn họng súng đang hướng vào mình, gắt gao nắm chặt tay, cho dù lòng bàn tay bị móng tay xuyên vào, huyết nhục mơ hồ. Bị người mình yêu nhất dùng súng chỉa vào mình là cảm giác gì ? Nhìn đôi mắt đỏ bừng của Tiêu Nhược Thiên, lần đầu tiên Mộ Kiệt cảm thấy người này lạ lẫm như thế. Lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hãi. Nàng nhớ lại lần đó, khoảnh khắc mãi mãi là ác mộng trong tâm nàng.
Vốn là một lứa tuổi nên được cha mẹ chăm sóc yêu thương, vốn là một lứa tuổi hồn nhiên vô tư như một chú cún nhỏ, lại phải nhìn thấy mẹ ruột của mình dùng súng nhắm vào mình. Cảm giác đó thống khổ như thế nào chứ ? Mộ Kiệt luôn tự nói với mình rằng, Mộ Kiệt thật sự đã chết rồi, trong trận đấu súng năm đó, Mộ Kiệt thật sự đã hoàn toàn chết trong tay mẫu thân.
Mãi cho đến khi gặp gỡ Tiêu Nhược Thiên, phần đang ngủ say trong nàng dần dần tỉnh lại. Người kia dùng tình yêu, dùng nhiệt độ cơ thể ấm áp của nàng, dùng sự nhiệt tình của nàng theo thời gian dần kéo mình ra khỏi hắc động như vĩnh viễn giam cầm mình.
Nhưng khoảnh khắc này, chính người đã từng nói yêu mình, nói rằng sẽ luôn luôn tin tưởng mình, hứa với mình sẽ cùng mình vượt qua cả đời người. . . cầm súng nhắm vào mình.
Tiêu Nhược Thiên nhẹ nhàng buông thi thể của Tiêu Quốc Bình, đứng lên nhìn vào Mộ Kiệt: "Mộ Kiệt, em biết rằng trước đây cha em đã giết chết mẹ của chị, chị làm như vậy em không thể trách chị được. Em không có quyền gì để giết chị, cũng không thể hạ thủ. Nhưng là. . . lòng em đau quá, thật sự rất đau. Em vẫn luôn cho rằng tình yêu của chị đối với em cũng nhiều thật nhiều giống như em yêu chị. Nhưng hình như em đã sai rồi phải vậy không ?".
Nước mắt Tiêu Nhược Thiên tuôn trào, ngón tay nàng kéo chốt súng ra. Diệp Nhiễm nhìn thấy động tác của Tiêu Nhược Thiên, vừa định tiến lên ngăn cản đã bị Hoa tỷ kéo lại: "Chuyện của các nàng, hãy để các nàng tự giải quyết" Hoa tỷ như có điều suy tư nói ra. Diệp Nhiễm quay đầu lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mộ Kiệt, nội tâm vẫn như cũ vì nàng mà đau lòng.
Diệp Nhiễm không tin Mộ Kiệt đã làm như vậy, nàng hiểu rất rõ Mộ Kiệt. Nàng Biết rõ Mộ Kiệt rất yêu Tiêu Nhược Thiên, không hề thua kém tình yêu Tiêu Nhược Thiên dành cho Mộ Kiệt. Cho nên, dùng tình cảm của Mộ Kiệt đối với Tiêu Nhược Thiên, cho dù muốn nàng chết, nàng tuyệt đối cũng sẽ không thương tổn phụ thân của Tiêu Nhược Thiên.
"Trả lời em đi, cảm tình giữa chúng ta chẳng lẽ lại không vượt qua được cuộc khảo nghiệm này sao ? Em nói rồi, em không quan tâm bàn tay chị đã dính máu tươi của bao nhiêu người, nhưng chẳng lẽ tình yêu của em đối với chị lại không thể đạt được sự tha thứ từng chút một sao ? Hắn là cha của em ! Là thân nhân của em ! Chẳng lẽ chị không hề nghĩ đến sau khi chị giết chết ông ấy rồi, sau này em và chị sẽ ra sao ư !".
Tiêu Nhược Thiên khan cả giọng quát lên, tựa hồ như muốn trút hết tất cả khí lực của mình, mà Mộ Kiệt, chỉ lẳng lặng đứng nhìn, không hề nói một lời. "Chị. . . chẳng lẽ không có gì muốn nói với em sao ?!" Tiêu Nhược Thiên lạnh lùng hỏi Mộ Kiệt, hai người im lặng đối mặt với nhau.
"Nếu như em cho rằng đấy là do tôi làm, thì chính là do tôi làm". Lời Mộ Kiệt thoát ra, lại khiến tất cả hy vọng nhỏ nhoi của Tiêu Nhược Thiên trong nháy mắt tan vỡ. Nàng nở nụ cười, nụ cười thất vọng, cười đến điên dại: "Hay! Hay ! Tốt lắm ! Chị quả nhiên một chút cũng không hề thay đổi, vẫn luôn là một người lãnh huyết vô tình, chị vẫn là Mộ Kiệt vì báo thù mà không luyến tiếc bất cứ thứ gì!". Tiêu Nhược Thiên bóp cò súng, nhưng không nhắm vào Mộ Kiệt. "Phanh!" một tiếng, viên đạn cắm sâu vào mặt đất. "Từ nay về sau, Tiêu Nhược Thiên cùng Mộ Kiệt ân đoạn nghĩa tuyệt ! Không một chút quan hệ ! Em sẽ không hận chị mà sẽ quên chị ! Em và chị từ nay về sau hoàn toàn là người xa lạ !"
Mộ Kiệt khuôn mặt không biểu tình gì, nàng xoay người bước đi. Tiêu Nhược Thiên, có lẽ đây chính là vận mệnh của tôi và em, dù cho tôi không muốn tin vào vận mệnh, dù cho tôi có cố sức chống lại nó, nhưng cuối cùng tất cả cũng chỉ là bi thương mà thôi...
Tay nàng đột nhiên bị gắt gao nắm lại, Mộ Kiệt nghiêng mặt nhìn, không phải là người mà nàng mong chờ.
Diệp Nhiễm nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mộ Kiệt, trên khóe môi có một vết máu tràn ra. "Tiểu Kiệt, tôi không tin là em làm, em vì cái gì lại không giải thích, vì cái gì không nói ra chân chính sự thật cho nàng biết ?". Mộ Kiệt mỉm cười, nàng gạt tay Diệp Nhiễm ra, không ngờ Diệp Nhiễm lại nguyện ý tin tưởng mình, vậy mà người vốn rằng nên hiểu rõ mình nhất lại không hề tin tưởng mình, ngay cả hỏi cũng không hỏi mình.
"Diệp Nhiễm, tôi còn có chuyện quan trọng muốn giải quyết". Mộ Kiệt nhẹ giọng nói với Diệp Nhiễm. Sau đó loạng choạng đi về phía cửa. Tiêu Nhược Thiên nhìn bóng lung gấy yếu, mong manh của nàng, súng cầm trong tay vô thanh vô thức rơi xuống bên chân. Cứ như vậy kết thúc cũng tốt, ít nhất không còn phải vì nàng lo lắng, vì nàng thương tâm...
Không đợi Mộ Kiệt ra tới cửa, tất cả mọi người đều nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng còi hú chói tai của cảnh sát, Diệp Nhiễm gấp gáp giữ chặt tay Mộ Kiệt: "Em đi mau, nhất định có người nghe được tiếng súng đã báo cảnh sát". Mộ Kiệt quay lại nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Nhược Thiên, tự giễu mỉm cười. Mình còn mong chờ điều gì chứ ? Mong chờ rằng nàng sẽ tin tưởng mình ? Mong chờ sẽ có kỳ tích xảy ra ? Xem ra lần này mình đã thua rồi, thua Tiêu Nhược Thiên, người mà mình yêu nhất, thua hoàn toàn...
Mộ Kiệt ngây người đứng tại chỗ, nhìn cảnh sát chen chúc đi vào bên trong. "Mộ tiểu thư, chúng tôi nghi ngờ rằng ngài cùng một số vụ án giết người có liên hệ, mặt khác còn có chứng cứ ngài đã tham gia buôn lậu súng ống, thuốc phiện, cùng với việc ám sát nhân viên quan trọng của chính phủ. Những đợt mua bán gấy hại cho sự an toàn của quốc gia, chúng tôi thực hiện theo mệnh lệnh của tổng cục trưởng cục công an thành phố A Trần Tiến, đem người quy án. Người bây giờ có quyền bảo trì trầm mặc, nhưng theo những lời vừa rồi phải bị giải về để điều tra làm rõ.
Không chỉ có Diệp Nhiễm, những người khác cũng sững sờ tại chỗ. Tiêu Nhược Thiên là cảnh sát, tự nhiên biết được những tội trạng kia của Mộ Kiệt nếu như xét xử thì sẽ rất nghiêm trọng. Khi thấy cả hai tay Mộ Kiệt bị còng lại, Tiêu Nhược Thiên chỉ có thể liều mạng vịn vào ghế sô pha, ngăn cản chính mình sẽ không thể kiềm lòng mà nhào tới ôm người kia vào lòng.
Phó Lăng Giang nhìn xe của cảnh sát rời khỏi, trước cửa nhà còn có một mảnh dây dài hẹp màu vàng ngăn cách . Lòng nàng bất chợt lo lắng, vừa rồi trên đường về nhà còn nghe được người chung quanh nghị luận về việc sát nhân cầm súng giết người, nàng không biết vì cái gì trong lòng lại cảm thấy ẩn ẩn bất an, cho đến lúc nhìn thấy người kia im lặng nằm trên mặt đất, tâm lý trước đó của Phó Lăng Giang trong nháy mắt sụp đổ.
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, Phó Lăng Giang giật mình có cảm giác như cả một đời đã qua. Ở bên nhau bao lâu rồi ? Chính mình nhìn thấy cái khuôn mặt kia từ khi còn ngây thơ thanh thoát, chậm rãi lột xác thành một tư thế oai hùng rạng rỡ, cuối cùng trở nên thành thục ổn trọng, biến thành một người mình có thể phó thác chung thân cả đời. Phó Lăng Giang không thể tin được, người kia mới sáng nay còn ôm lấy mình, hiện tại trở thành một thi thể lạnh băng. Nhưng là, sự thật vẫn luôn là sự thật, dù cho mình có cố không tin tưởng, vẫn không cách nào thay đổi.
Phó Lăng Giang cố nén nước mắt, nghiêng đầu nhìn Tiêu Nhược Thiên đang ngồi ngẩn người trên ghế sô pha: "Nghe nói đã biết được hung thủ, là ai ?". Cơ hồ tất cả mọi người ở đây đều bị khí thế cường đại của Phó Lăng Giang làm kinh hãi, một nữ nhân vừa mới mất đi trượng phu chỉ trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi có thể kiềm chế tốt cảm xúc, thậm chí một giọt nước mắt cũng không hề rơi. Nên nói là nàng quá mức vô tình, hay là quá tài giỏi để che dấu ?
Tiêu Nhược Thiên ngẩng đầu nhìn Phó Lăng Giang, mặt không cảm xúc, nói ra hai chữ: "Mộ Kiệt".
"BA!____" Thanh âm vàng dội trong đại sảnh, Tiêu Nhược Thiên bị một cái tát thật mạnh, khiến nàng ngã ngồi trên mặt đất. Bởi vì một cái tát này đế quá nhanh, khiến cho Tiêu Nhược Thiên không kịp phản ứng, nàng ngã trên mặt đất, mặt nóng rát đau đớn.
Tiêu Nhược Thiên chậm rãi đứng lên, đi về phía Phó Lăng Giang: "Mẹ, cha chết là vì con, con đã yêu sai người rồi, con không nghe lời của các người, tin tưởng vào thứ gọi là tình yêu. Con không biết cha là người đã giết hại cha mẹ Mộ Kiệt, là sai lầm của con, con người gây nên tất cả mọi chuyện, con biết mẹ rất khó chịu, nếu đánh con có thể làm mẹ thoải mái một ít, vậy người cứ đánh đi. "
Phó Lăng Giang nhìn khuôn mặt tái nhợt của nữ nhi, dấu tay đỏ bừng càng khiến người khác thêm chú ý. Nàng không biết tại sao vừa rồi mình lại không thể không chế được, chỉ là mới nghe tên, đã đem tất cả oán giận trút lên Tiêu Nhược Thiên. Phó Lăng Giang đau lòng vuốt ve khuôn mặt ửng đỏ của Tiêu Nhược Thiên, nước mắt nhẫn nại rốt cuộc tuôn ra tràn mi.
"Thiên Thiên. . . thực xin lỗi. . . Thực xin lỗi . . .ta. . " Không đợi Phó Lăng Giang nói xong, Tiêu Nhược Thiên đã ngất xỉu.
————————————-
Mộ Kiệt ngồi trên xe cảnh sát, nhìn ra ngoài cửa sổ mưa đang rơi xuống càng nhiều. Không một tia sợ hãi. Tâm đã sớm đau thắt đến không còn cảm giác, chỉ còn lại một mảnh trống rỗng. Mặc kệ phía trước ai đang chờ đợi mình, không sao cả. Mộ Kiệt đã chết rồi, tại thời điểm Tiêu Nhược Thiên cầm súng chỉ vào nàng.
"Trần cục trưởng ! Người đã đưa đến, tại phòng thẩm tra số một!" Trần Tiến nghe được báo cáo, liền cười bấm một dãy con số: "Này, là ta, Trần Tiến, người đã dẫn tới, chứng cứ cũng chuẩn bị xong, sau khi mở phiên tòa là có thể kết tội". Người bên kia đầu dây không nói gì, chỉ đáp lại một câu liền cúp điện thoại.
Mộ Kiệt ngồi trên ghế, tay bị còng ở sau lưng, ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không, tựa như một cái xác không hồn, không còn ý thức, đối với những cảnh sát đang đặt câu hỏi không hề nói một lời. "Này, đại tỷ! Cô nói một câu được không a ? Đã hai giờ đồng hồ rồi, suốt hai giờ đồng hồ này, cô ít nhất cũng mở miệng một chút để biện hộ cho mình được không ?"
Hai cảnh sát nhìn bộ dạng vô hồn của Mộ Kiệt, liền nghĩ hôm nay không hỏi được gì rồi. Vừa muốn đi, lại nhìn thấy Trần Tiến mỉm cười đi vào. Hai người này mới chỉ là cảnh sát quèn, không có thế lực gì, hoàn toàn dựa vào chính mình dốc sức liều mạng cho tới hôm nay, vừa nhìn thấy Trần Tiến tựa như chuột thấy mèo, hoàn toàn không có khí thế.
"Trần cục trưởng!" Trần Tiến không nhìn phản ứng của hai người, tiến đến trước mặt Mộ Kiệt: ''Các người đi ra đi, một mình tôi thẩm vấn nàng. Nhìn hai người đã đi ra ngoài, Trần Tiến mới chậm rãi nói: "Mộ tiểu thư, đã lâu không gặp, một lần nữa gặp mặt cô lại biến thành một bộ dạng như quỷ này, thật là thời thế luân chuyển a"
Mộ Kiệt không để ý tơi lời nói móc của Trần Tiến, quanh quẩn trong suy nghĩ nàng vẫn là cảnh tượng sáng hôm nay đã xảy ra. Nước mắt của Tiêu Nhược Thiên, lời nói quyết liệt của Tiêu Nhược Thiên... , còn có họng súng tối như mực Tiêu Nhược Thiên chỉ vào nàng. Tâm đã chết, giữ lại thể xác này cũng không thể làm gì. Chỉ là hy vọng người kia sẽ tìm thấy một người khác, tốt đẹp hơn mình. . .
Bộ dạng chẳng hề để ý của Mộ Kiệt khiến Trần Tiến nổi điên, hắn túm lấy tóc của Mộ Kiệt, làm nàng nhìn vào chính mình: "Cô còn tưởng rằng cô vẫn là đại tỷ của Hắc bang sao ? Cô còn tưởng rằng cô vẫn còn là lão đại của Mặc Long Bang sao ? Tôi cho cô biết, cô cái gì cũng không phải ! Trên tay tôi có đầy đủ chứng cớ, chỉ phẩy tay một cái cũng đủ để cô chết một trăm lần. Tôi khuyên cô tốt nhất nên sớm cầu nguyện đi. Cầu nguyện phiên tòa mở muộn một chút, ít nhất cô còn có thể sống thêm được vài ngày"
"Mấy người các ngươi, đem nàng nhốt vào phòng giam dành cho phạm nhân bị tử hình". Trần Tiến vừa dứt lời, Mộ Kiệt liên bị mấy người bắt giữ đưa vào nhà tù. Quả nhiên là giống như nàng, căn phòng đen kịt, không có cửa sổ, không có ánh sáng, chỉ có một cánh cửa đóng chặt. Căn phòng lạnh lẽo đến đáng sợ, tựa như một con quái thú giữa đêm khuya, tùy thời chuẩn bị đem người nuốt hết.
Mộ Kiệt dùng sức lê thân thể dựa vào tường, phòng ngừa hàn khí trong phòng xâm nhập vào cơ thể, một lần lại một lần gọi lên cái tên quen thuộc kia. "Tiêu Nhược Thiên. . . Tiêu Nhược Thiên . . "

— QUẢNG CÁO —