Vì mấy lần trước Nghi Thư đến tận phòng học tìm nên hôm nay Tịnh Kỳ chủ động qua lớp học để kiếm nàng. Đi cùng là Vu Bảo, không biết lí do gì khiến anh ta đòi đi theo
Cả hai hiên ngang bước đi, những ánh mắt khác dán vào hai người. Có người che miệng khen tới tấp Vu Bảo vì anh quá đẹp trai
Đây cũng là lần đầu tiên Vu Bảo đi qua bên khu này, chứ đó giờ anh chỉ ở bên kia thôi, không đi đâu cả
Tịnh Kỳ thản nhiên bước vào phòng học, hiện tại chưa có giảng viên trong lớp.
Một số sinh viên có mặt tại phòng liên tục nhìn ngắm họ, một chút cũng không muốn rời
Di Linh ngồi một mình, cô chăm chú tham khảo một số thuyết trình trên laptop. Vừa đóng laptop lại, ngước mặt lên thấy Tịnh Kỳ và Vu Bảo ngay trước mắt
Di Linh hoảng hồn, thôi cái điệu này đến đây chỉ có tìm Nghi Thư mà thôi. Nàng khẽ liếc mắt nhìn Vu Bảo một cái
"Dạ!? Nghi Thư bị bệnh nên xin nghỉ phép hôm nay rồi chị"
"Bị bệnh!? Sao không nói cho chị biết sớm"
Thì chị mới tới nên em mới nói được đó, sớm muộn là sao!!!
Tịnh Kỳ bắt đầu thay đổi sắc mặt, cô lo lắng cho tình hình của Nghi Thư. Đã vậy con ở đó một mình, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì biết phải làm sao đây!
"Đưa chị thẻ phòng nhanh lên"- Tịnh Kỳ đưa tay ra phía trước rồi hối thúc Di Linh
Di Linh hoảng sợ, nàng không nghĩ ngợi nữa. Lúng túng lục lọi trong túi rồi lấy thẻ phòng đưa cho Tịnh Kỳ.
Nhận được thẻ phòng, Tịnh Kỳ ba chân bốn cẳng chạy lẹ ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của Vu Bảo. Lần đầu thấy Tịnh Kỳ như vậy đó nha, quá là sốc
Lúc nãy vì lấy thẻ phòng gấp quá nên đồ dùng cá nhân trong túi của Di Linh rơi xuống sàn. Thấy vậy, Vu Bảo khụy gối xuống giúp nàng
"Của em"- Vu Bảo đặt lên trên bàn
"Cảm. . .cảm ơn anh"
Cứ thế nhìn Vu Bảo rời đi, Di Linh cảm thấy tiếc nuối không ngừng. Chỉ có vỏn vẹn vài phút nhìn anh thôi đã muốn lấy anh ấy về làm chồng rồi
Về phần Tịnh Kỳ, cô mặc kệ không biết tình trạng sức khỏe của Nghi Thư là nặng hay nhẹ. Cô chạy đi mua cháo dinh dưỡng, đồ ăn vặt, thêm một thùng sữa dâu uống để lấy sức
Mua quá nhiều nên phải nhờ đến sự giúp đỡ của anh bảo vệ kí túc xá. Tịnh Kỳ đi rất nhanh, sở dĩ chân cô quá là dài
Chỉ tội anh bảo vệ kia, anh có thân hình khá nhỏ nhắn nên đi không kịp với Tịnh Kỳ luôn. Đã vậy còn phải ôm thêm thùng sữa và một túi ăn vặt lớn nữa
Không phải anh đi chậm mà tại vì em đi quá nhanh đó em gái ơi!
Chỉ có thể thốt câu ấy trong đầu chứ làm sao dám càm ràm ngay trước mặt Tịnh Kỳ được. Anh không muốn mất việc chỉ vì đi chậm đâu
Đứng trước cửa phòng, Tịnh Kỳ quẹt thẻ lên cánh cửa. Hai tiếng bíp bíp thì cửa tự mở, cô đẩy vào trong. Cô liếc mắt ra ám chỉ cho anh ta đem mấy thứ kia vào trong phòng.
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Tịnh Kỳ không nhanh không chạm đi vào trong.
Nghi Thư đang tắm rửa trong kia, nghe có tiếng mở cửa thì nghĩ thầm trong bụng là Di Linh trở về
Nhưng cũng không đúng, mỗi lần tiết học gần một tiếng hoặc hơn. Cớ sao hôm nay chỉ mới 30 phút là cậu ấy đã về nhà
Với lại, mỗi lần Di Linh trở về là cậu ta hú hét lên nhưng sao lần này im ru vậy
Nàng thấy nghi ngờ lắm, tắm chưa xong cũng phải ra xem thử. Lấy vội cái khăn tắm rồi quấn quanh người, sau đó mở cửa bước ra
"Ủa sao hôm nay cậu. . ."
Một cảnh tượng không thể lường trước được. Nghi Thư trợn tròn mắt khi thấy người kia không phải là Di Linh, mà là Tô Tịnh Kỳ!
Trời ơi! Nàng không cử động được nữa rồi. Chân tê cứng, trên người còn chưa bận quần áo đàng hoàng nữa
Muốn độn thổ luôn, sao giống lúc trước Tịnh Kỳ đến nhà nàng quá vậy
Tịnh Kỳ cũng chung phản ứng với Nghi Thư, cô đơ người, mặt có hơi ửng hồng lên vì cơ thể kia. Chỉ có chiếc khăn tắm quấn tạm, nhìn khá lỏng lẻo
Bốn mắt nhìn nhau, không khí vô cùng sượng
Rồi ngay lúc này, khăn tắm trên người của Nghi Thư bất ngờ tuột xuống khỏi người nàng. Nguyên cơ thể trắng mịn nõn nà hiện hiện lên trong đôi mắt của Tịnh Kỳ
Cô chớp mắt liên tục, tim đập không ngừng
Nghi Thư nhận ra cơ thể bị người khác nhìn đến mức chảy máu mũi. Nàng vội vã kéo lên để che đi những nơi quan trọng, chạy thẳng vào nhà tắm một lần nữa
Vào trong đó, nàng chỉ muốn đập đầu thật mạnh vào tường. Còn gì nữa đâu mà che, Tịnh Kỳ thấy hết trơn rồi
Bao nhiêu năm giữ gìn, hôm nay vì sự cố xảy ra đã cho người ta thấy rõ từng chi tiết. Nếu như khóc mà có thể trở về quá khứ chắc nàng khóc ba ngày ba đêm luôn
Rồi mọi chuyện cũng đâu vào đấy, cả hai người tỏ ra bình thường như chưa có gì. Chỉ có như vậy mới làm Nghi Thư thấy tự nhiên và bớt ngượng ngùng hơn
Trên bàn đã được dọn sẵn, Tịnh Kỳ đang loay hoay với đồ ăn trên bàn thì Nghi Thư đi từ phòng tắm ra. Nàng bẻn lẻn, thẹn thùng không dám nhìn chính diện
"Xin lỗi. . .chị đến mà không nói trước với em một tiếng. . .nên chuyện lúc nãy. . ."- Tịnh Kỳ gãi cổ, chất giọng trầm ấm cùng với vẻ mặt hối lỗi
"À. . .ờm. . . không sao"- Nghi Thư cũng không muốn truy cứu thêm, nàng xua tay cho qua chứ trong lòng vẫn như cũ
"Chị nghe Di Linh nói em bị bệnh nên chị đến xem em có sao không. Chị có mua thuốc với cháo dinh dưỡng, em ăn luôn cho nóng"
Nhìn một lượt trên bàn, Nghi Thư gượng cười khi thấy quá nhiều đồ ăn mà Tịnh Kỳ đem đến. Chị ấy thật là chu đáo nha, còn biết quan tâm nàng nữa chứ
Tịnh Kỳ xứng đáng có 10 người yêu! Nhưng chị ấy chỉ chọn một trong số đó là nàng
"Ngon không?"- Tịnh Kỳ chống tay lên mặt, đợi chờ câu trả lời
Nghi Thư gật đầu mỉm cười: "Ngon lắm! Chị muốn ăn thử không?"
Tịnh Kỳ xua tay từ chối: "Thôi em ăn đi, chị nhìn em ăn là chị no rồi!"
Dẻo miệng! Nghi Thư khoái trong lòng mà cười mỉm, nàng hơi cúi thấp người để dễ ăn hơn.
Trong lúc Nghi Thư ăn cháo, Tịnh Kỳ ngồi kế bên thì ánh mắt vô tình rơi xuống ngực của nàng. Do là áo của Nghi Thư khá rộng nên khi nàng khum người thì phần áo kìa sẽ hở ra và thấy ngực phía trong
Tịnh Kỳ nhìn không chớp mắt, không phải cô cố ý nhìn, chỉ là vô tình ngay tầm mắt mà thôi. Ôi chao! Nó thật là quyến rũ và bồng bềnh, chắc mềm lắm nhỉ
Ực! Không biết từ lúc nào mà cô lại nuốt nước bọt tạo thành âm thanh khá lớn. Ánh mắt đê mê không muốn rời
"Chị. . .đang nhìn cái gì vậy!?"- Nghi Thư cùng nhìn theo ánh mắt của Tịnh Kỳ xem chị ta nhìn cái gì mà say sưa đến đỏ mặt
"Ngực của em. . .à không, à không"- Tịnh Kỳ biết mình nói hố thì lập tức xua tay, cô bổ sung thêm: "Chị nhìn. . .nhìn áo của em, tại nó đẹp quá ha ha!"
"Ủa vậy sao chị đỏ mặt, hay là trong phòng nóng hả?"- Nghi Thư không có ý định buông tha mà tiếp tục tra hỏi
"Em nóng chứ cái phòng nó lạnh muốn đóng băng"- Tịnh Kỳ nói lí nhí trong miệng
"Chị nói cái gì nữa vậy, sao không nói lớn lên cho em nghe"- Nghi Thư hơi tức giận khi Tịnh Kỳ cứ nói lẩm bẩm một mình
Thí dụ chị nói: Em hôm nay ngon quá! Ngực của em to thật đó, cho chị sờ thử được không? Nhìn em chị muốn đè lên giường để ăn,. . . Chắc em đá chị văng xuống lâu quá, ai mà dám
Tịnh Kỳ nói quá trời nói luôn, nhưng mà nói trong lòng á nha chứ cho cô tiền cô cũng không dám nói thẳng trước mặt Nghi Thư
"Thôi em ăn lẹ rồi uống thuốc, chị sẽ ở đây với em cho đến khi Di Linh trở lại"
"Em không cần đâu"
"Chị cần"- Tịnh Kỳ nghiêm mặt nói dứt khoát mà không cần suy nghĩ
Trong lúc Nghi Thư đang ăn, Tịnh Kỳ giả vờ có điện thoại rồi đi ra ngoài. Cô gọi cho Vu Bảo, người anh em tốt nhất để nhờ giúp đỡ
"Alo, gọi cho mình có chuyện gì không?"
"Rất quan trọng, bây giờ mình nhờ cậu rủ Di Linh đi chơi đến hết ngày hôm nay được không?"
"Sao mà được, mình không thích đi chung với người khác, mình từ chối giúp đỡ"
"Làm ơn đi, bây giờ mình đang ở chổ Nghi Thư, cậu cũng biết em ấy đang bị bệnh mà. Mình lỡ nói là sẽ ở đây đến khi Di Linh về"
"À. . .ý cậu kêu mình rủ Di Linh đi chơi để cậu có thời gian ở bên em ấy chứ gì. Thôi được rồi, mình chỉ giúp cậu lần này, lần sau đừng nhờ mình đi chơi với ai khác"
"Đúng là anh em tốt! Cuối tuần mình khao cậu một bữa ăn nha!"
Tịnh Kỳ mừng rỡ búng tay, như vậy là tốt quá rồi. Từ đây đến tối còn rất lâu, tha hồ ở chung với Nghi Thư rồi!
Trở lại vào trong, Nghi Thư đã ăn cháo xong xuôi hết và đang nằm phè phỡn trên giường bấm điện thoại. Tịnh Kỳ bất lực chống nạnh: "Em uống thuốc chưa mà đã nằm rồi?"
Nghi Thư phụng phịu bĩu môi: "Không uống, nghe mùi là đã thấy đắng rồi. Với lại Di Linh có mua thuốc cho em, không cần uống nữa"
"Em từ chối lòng tốt của chị đó hả? Người ta chạy đôn chạy đáo đi mua đủ thứ cho em, vậy mà bây giờ lại nói vậy"
Ừm nói vậy thôi chứ Tịnh Kỳ chỉ cần đứng một chỗ, gọi một cuộc điện thoại nói cho người bên kia biết cần những gì là có ngay
Đầu cần tốn công sức dãi nắng dầm mưa để mua
"Em. . .em không có ý đó"- Nghi Thư ngồi dậy, gương mặt đầy ân hận vì lỡ nói vậy khiến Tịnh Kỳ buồn
"Không có thì uống thuốc có biết chưa"- Tịnh Kỳ kiên nhẫn nhắc thêm thêm lần nữa, cô đi đến cái bàn rồi mở bao thuốc ra để phân loại, miệng lẩm bẩm: "Đừng để chị cho em uống thuốc kia, mắc công mệt cho em"
Ai uống thuốc cảm rồi thì cũng cảm thấy buồn ngủ, người lừ đừ. Tịnh Kỳ bảo Nghi Thư nằm xuống ngủ một chút, còn mình thì ngồi canh
Nói là canh cho người ta ngủ, chứ chưa đầy năm phút là Tịnh Kỳ bắt đầu có nhiều suy nghĩ bậy bạ
Càng nhìn gương mặt của nàng, cô cảm thấy rạo rực trong lòng. Tự nhiên lại muốn chạm vào cơ thể của Nghi Thư khi hồi tưởng lại cảnh nàng quấn khăn
Tịnh Kỳ tiến lại gần, cô ngồi xuống cạnh nàng, tay chạm lên mặt rồi vuốt ve. Tiếp đó, tay di chuyển tới bờ môi vừa quyến rũ vừa mềm mại
Lại nuốt nước bọt, Tịnh Kỳ cảm giác như có ai đó thúc giục trong lòng. Con tim đánh bay lí trí
Càng ngày nào tiến lại gần, Tịnh Kỳ không thể nhịn được nữa rồi, cô muốn hôn, muốn cắn đôi môi đỏ mọng ấy
"Em còn định xem chị kìm chế được bao lâu. . .ai dè"- Nghi Thư bất ngờ lên tiếng, lời nói pha chút trêu chọc
Tịnh Kỳ ngạc nhiên dọi ngược ra, cô chớp mắt kinh ngạc. Định làm chuyện xấu nhưng bị phát hiện, xu cà na
"Hôn em đi"- Nghi Thư chỉ tay lên môi
"Thật hả!?"- Cô bán tính bán nghi hỏi lại cho chắc cú, để thôi bị dụ rồi cái nàng đổi thừa
"Không muốn thì thôi. . .ưm~"
Cơ hội quá là tuyệt vời, Tịnh Kỳ không chần chừ mà tiến tới, khoá môi nàng trong phút chốc. Tịnh Kỳ di chuyển cơ thể sao cho thuận tiện nhất, cô nằm sát lên người Nghi Thư rồi đẩy nụ hôn tiến xa hơn
Bàn tay ma thuật của Tịnh Kỳ rà soát khắp cơ thể của Nghi Thư, một chỗ cũng không bỏ sót. Cứ thế, hai người phối hợp cùng nhau, đưa cảm giác thăng hoa ở nơi này