Yêu Chiều Fan Hâm Mộ

Chương 20: Hình mẫu lý tưởng



Edit: Kali

Beta: TH

Thẩm Ý Nùng ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm bàn tay trước mặt. Cô do dự rồi cuối cùng cũng nghe theo tiếng lòng, nắm lấy tay anh.

Ý cười trên mặt Trình Như Ca càng sâu, gập ngón tay vào, nắm tay cô thật chặt.

Sau đó không biết vô tình hay cố ý, Thẩm Ý Nùng đi vào phòng bếp uống nước anh cũng dắt tay cô. Tắm rửa xong ra ngoài anh cũng dắt tay cô, ngay cả lúc cô buồn ngủ chịu không nổi nhưng vẫn chưa lên được giường để ngủ. Trình Như Ca vẫn cứ nắm tay cô.

"Anh không có việc gì làm sao?" Cô thò đầu ra từ trong chăn vừa ngáp vừa hỏi. Cái gối đang nằm là của anh, màu xanh tinh khiết, phía trên mặt gối thoang thoảng một mùi hương rất riêng biệt.

"Không có." Trình Như Ca nằm bên cạnh cô, hai người đang nắm tay ở trên chăn. Khi nói chuyện, anh cào nhẹ vào lòng bàn tay của cô.

"Ở cùng em chính là chuyện của anh."

Thẩm Ý Nùng nghẹn họng, có chút buồn bực nhìn anh.

Đối mặt với ánh mắt của cô, Trình Như Ca nhếch môi cười, dù bận vẫn ung dung hỏi, "Sao vậy?"

"Anh bây giờ..." Cô ngừng lại, sắp xếp xong câu chữ rồi mới tiếp tục nói, "Sao lại như thế..."

Cô không nói tiếp được nữa, thụt đầu vào trong chăn, che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt biết nói, lên án nhìn anh.

Nụ cười trên môi Trình Như Ca càng sâu, kéo chăn trên mặt cô xuống, sờ má cô.

"Ngủ đi."

Anh biết Thẩm Ý Nùng đã mấy ngày không ngủ đủ giác, cũng biết cô buồn ngủ chịu không nổi mà vẫn cố nán lại nói chuyện với anh.

Sau khi nói vài câu với Trình Như Ca xong, Thẩm Ý Nùng lập tức nhắm hai mắt lại. Cơn buồn ngủ ập đến, cô nắm chặt ngón tay, siết chặt tay anh.

Không biết ngủ được bao lâu, điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên vang lên. Thẩm Ý Nùng bị đánh thức, thò người ra mới phát hiện là chuông báo thức.

Cô tắt đồng hồ báo thức đi rồi lại tiếp tục ngủ. Lại đột nhiên nhớ ra điều gì, cầm điện thoại lên gắng gượng mở mắt ra, lờ mờ trong tầm mắt thấy được trên màn hình điện thoại hiển thị ba giờ chiều.

Hình như cô không cài đồng hồ báo thức này...

Thẩm Ý Nùng mơ mơ màng màng nghĩ ngợi. Sau khi bị đánh thức, cô cũng không ngủ tiếp được nữa, đoán chắc hẳn là Trình Như Ca cài.

Vừa nghĩ thế, cô cũng không suy nghĩ nữa, cố hết sức bò dậy, ngồi trên giường nhìn quanh một vòng.

Trong phòng không có ai hết, không biết anh đã đi đâu rồi.

Thẩm Ý Nùng đi vào phòng tắm rửa mặt, nhưng đầu óc vẫn không tỉnh táo lắm. Biểu hiện của việc ngủ trưa quá sâu, đầu óc tay chân bủn rủn như bị say xe, mí mắt rã rời.

Vịn vào tay cầu thang đi xuống lầu, vừa đi được vài bậc thì thấy một người đang ngồi đọc sách trên ghế sô pha bên cạnh cửa sổ. Trình Như Ca ngồi ở đó, ánh mặt trời từ cửa kính chiếu vào, rơi xuống trên chân anh, trên sàn nhà.

Anh mặc quần áo ở nhà rất nhã nhặn, cả gương mặt đượm những tia nắng nhè nhẹ. Ngón tay thỉnh thoảng lật trang sách, mặt mày trầm tĩnh.

Thẩm Ý Nùng bức tới bên anh, mang dép lê đi trên sàn nhà lặng yên không một tiếng động. Mãi cho đến khi đứng trước mặt anh, Trình Như Ca mới phát hiện, ngẩng đầu.

"Tỉnh rồi à?" Anh lộ vẻ hơi ngạc nhiên, trong mắt hiện lên ý cười.

"Dạ..." Thẩm Ý Nùng gật đầu, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi, lười nhác ngồi xuống bên cạnh. Tiếp sau đó cô cực kỳ tự nhiên bò lên đầu gối anh.

"Em buồn ngủ quá." Cô lẩm bẩm, vừa buồn ngủ vừa nằm ở đó. Trình Như Ca đặt quyển sách đang cầm xuống, đầu ngón tay mềm mại vuốt ve làn tóc cô.

"Không thể ngủ quá lâu, buổi tối sẽ bị mất ngủ."

"Vâng..." Cô từ từ nhắm hai mắt ngủ lại, không thể nghe thấy gì nữa chỉ hừ một tiếng. Một bộ dáng còn chưa đã ngứa, Trình Như Ca thấy thế cũng không quấy rầy cô nữa, cầm sách lên tiếp tục đọc.

Hai người cứ thế ở bên nhau lẳng lặng như vậy. Một người đọc sách một người ngủ, thư giãn buổi chiều. Cô giống như một con mèo nằm vùi mình trên đùi anh, không khí y như biến thành những bản nhạc nhẹ quanh quẩn chung quanh. Cả căn phòng trở nên yên bình đến lạ.

Nửa mở nửa tỉnh, ngủ được một lát, chút buồn ngủ còn xót lại cũng hết hoàn toàn, đầu óc tỉnh táo lên nhiều.

Thẩm Ý Nùng cuối cùng cũng mở mắt ra, cô mới nhìn chăm chú người trước mặt mình vài giây. Trình Như Ca cúi đầu, đối diện với ánh mắt của cô.

"Đi nào, chúng ta ra ngoài đi bộ một chút." Anh xoa trán cô, Thẩm Ý Nùng cảm giác được trong lòng bàn tay anh là một sự dịu dàng vô hạn, đột nhiên được voi đòi tiên, giang hai tay rộng ra.

"Vậy anh bế em đi." Cô cố ý làm nũng, vẻ mặt của Trình Như Ca bất đắc dĩ, duỗi tay ôm cô từ trên đùi lên.

Thẩm Ý Nùng vòng tay ôm lấy anh, nhìn chăm chú gương mặt anh trong khoảng cách cực kì gần, vẫn cảm thấy không chân thật, dù tay cô đang chạm vào da thịt của anh.

"Em có thể hỏi anh một câu không?" Cô suy nghĩ rồi mở miệng, Trình Như Ca cụp mắt xuống.

"Em cứ nói."

"Vì sao anh lại..." Cô dừng một chút, mới lấy hết can đảm để hỏi anh.

"Thích em?" Thẩm Ý Nùng hoàn toàn không thể nào lý giải chuyện này, Trình Như Ca là ai chứ, có vô số fans hâm mộ. Được biết bao nhiều người tôn sùng, sao đột nhiên lại thích một người vô cùng bình thường như cô được chứ.

Câu hỏi này, rõ ràng làm Trình Như Ca hơi hoang mang. Anh lộ vẻ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng lâm vào suy tư gì đó.

"Lần đầu tiên gặp em, là ở ngoài cửa biệt thự." Anh hồi tưởng, chậm rãi nói.

"Anh chỉ nhớ rõ khuôn mặt của em, nhớ rất kĩ." Anh đột nhiên đổi ngữ điệu, nhìn Thẩm Ý Nùng. "Thật ra hai ngày đó anh vẫn luôn quan sát công việc của em. Lúc ấy không lập tức đi tìm em một là vì phải đến bệnh viện làm kiểm tra thuốc men. Một điều nữa là... Muốn tìm hiểu về em."

Thẩm Ý Nùng há to miệng, không nói gì.

Trình Như Ca tiếp tục, thần sắc dịu dàng.

"Anh thích dáng vẻ của em khi đóng phim."

"Hả?" Cô ngây dại, không dám tin, Trình Như Ca nhìn cô rất nghiêm túc.

"Đôi mắt biết nói của em."

―― Giống ngày đó vậy.

Lúc vừa mở cửa ra đôi mắt kia trợn tròn đầy kinh ngạc, khi bị anh đẩy ngã xuống sô pha con ngươi kia đã kìm nén đi sự kinh ngạc, và... sâu thẳm nhất trong đôi mắt đen kia, đan xen nhiều tình cảm mảnh liệt, phức tạp và sâu sắc. Khiến người khác như khắc sâu vào tim.

"Sau đó lần thứ hai gặp lại em, em tựa như sắp khóc, lại kìm nén đi ra ngoài. Anh cảm thấy mình thật sự quá đáng, vừa áy náy lại vừa đau lòng."

Còn có buổi tiệc từ thiện tối hôm đó nữa. Mặc dù Trình Như Ca từng nghe qua những chuyện trong sáng ngoài tối trong vòng rồi, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cô bị người khác hắt rượu vào người thì ngay lập tức sự tức giận không thể ngăn nổi cuồn cuộn trào lên. Lập tức ngừng cuộc nói chuyện với Khương Cửu rồi đi qua đó, bỏ lại một đám người kia để đưa cô về nhà.

Cuối cùng nói ra lời xin lỗi đó, ngược lại làm cảm giác áy náy trong lòng anh càng nhiều hơn.

Vì thế Trình Như Ca nghĩ cách tìm cơ hội bồi thường cho cô. Nhân vật A Ly này thực sự rất phù hợp với cô, là tác phẩm mới của đạo diễn Trần Bình. Nội dung và chất lượng đều rất bảo đảm, điều kiện duy nhất, chính là anh phải làm khách mời.

Cũng không phải việc gì khó, Trình Như Ca không cần nghĩ ngợi đồng ý luôn. Chẳng qua chuyện này làm không ít người nắm được nhược điểm của anh, trong đó bao gồm cả An Ấu Lê.

Ban đầu anh muốn chậm rãi tiếp cận.

Trình Như Ca nhìn chăm chú người trước mặt, khóe mắt cô có chút hồng, dáng vẻ mạnh mẽ cố chịu đựng, trước sau như một làm anh không tự giác thắt tim lại.

Anh không nhịn được xích lại gần, thả lỏng giọng hơn nữa.

"Khoảng thời gian trong đoàn phim, thời gian chúng ta ở chung cũng khá nhiều. Em không khác nhiều so với trong tưởng tượng của anh, nhưng vẫn luôn kháng cự anh."

"Em không có..." Thẩm Ý Nùng ôm anh lắc đầu, không phủ nhận được. Trình Như Ca cười.

"Ừm, kết quả buổi tiệc hôm đóng máy em uống say, anh mới biết được, em là đồ ngốc."

Rõ ràng thích, lại còn làm bộ không thèm để ý. Làm ra vẻ khách sáo xa cách, lạ lùng, cách xa đám đông, trốn vào phòng tuyến để cố thủ.

"Vậy, là do như vậy sao?" Nghe anh trình bày xong, Thẩm Ý Nùng đỏ mắt, thút tha thút thít hỏi. Trình Như Ca suy nghĩ.

"Không phải, thật ra những điều này đều là phụ, điều quan trọng nhất chính là ――"

"Là gì ạ?" Cô mở to mắt.

"Em vừa hay lại giống với mẫu hình lí tưởng mà anh thích."

"Hả?" Trong lòng Thẩm Ý Nùng khẽ run lên, vẻ mặt của Trình Như Ca rất nghiêm túc bắt đầu kể tiếp.

"Anh thích những cô gái ít nói, bình thường không ầm ĩ nhõng nhẽo. Thỉnh thoảng lại rất thú vị, luôn làm người ta không kìm lòng được muốn yêu thương nhiều hơn.""Lúc ở chung thì làm anh thấy thoải mái. Lúc nghỉ ngơi hoặc rảnh thì đọc sách hoặc ngủ."

"Đương nhiên, nếu như biết nấu cơm tiện tay làm thêm món điểm tâm ngọt thì quá tuyệt."

"Nói về ngoại hình, thì... Tốt nhất là tóc đen, quá vai một chút, da phải trắng, đôi mắt biết nói. Đúng rồi, tửu lượng nhất định không thể quá cao."

Lúc đầu Thẩm Ý Nùng còn lắng nghe rất nghiêm túc. Sau đó, mới nhận ra anh đang trêu chọc mình, không nhịn được đánh anh hai cái, dở khóc dở cười.

"Sao anh lại như vậy chứ!" Cô lên án, Trình Như Ca bắt lấy tay cô, ngẩng đầu lên, tiếng cười bật ra từ cổ họng.

"Được rồi được rồi, muốn đi ra ngoài không."

Cô phát ra một tiếng nức nở, thôi cảm động, kéo áo anh lên hậm hực lau nước mắt, chỉ cảm thấy tức giận.

Trong tiểu khu có khu vận động chuyên biệ. Bbao gồm phòng tập thể thao, bể bơi, các loại sân bóng khác. Trình Như Ca là người thường xuyên vận động, điều này thể hiện rõ qua dáng người của anh.

Nói xong liền đi ra ngoài, anh dẫn cô tới sân đánh quần vợt cách nhà mấy trăm mét. Hai người quẹt thẻ đi vào, trước tiên anh dự định đánh một trận đơn.

Thần kinh vận động của Thẩm Ý Nùng rất tốt, khi còn đi học từng là một học sinh xuất sắc. Mỗi lần cầm vợt đều tỏa ra một loại khí chất rất đặc biệt.

Từ nhỏ đến lớn cô đều làm lớp trưởng, đây là một kiểu người mà giáo viên thích nhưng bạn học sẽ không thích, nhưng Thẩm Ý Nùng ngược lại, rất hòa hợp với các bạn trong lớp.

Cô trời sinh tính tình ít nói, những người thật sự thân thiết với cô không nhiều. Nhưng phần lớn các bạn học đều rất có cảm tình với cô, điều này một phần là do ngoại hình của cô. Còn về mặt khác chắn hẳn là do sức quyến rũ từ phẩm cách của cô.

Thẩm Ý Nùng cầm vợt lên rồi ngồi kể về quá khứ của mình cho Trình Như Ca nghe xem như là đang tán gẫu, anh gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng.

"Vậy anh sắp sửa được chiêm ngưỡng vẻ quyến rũ đến từ nhân cách của lớp trưởng Thẩm rồi."

Thẩm Ý Nùng: "..."

Hai người đứng hai bên tấm lưới, Thẩm Ý Nùng phát bóng trước. Mở màn cô muốn nhẹ nhàng một chút, trước tiên thăm dò thử một chút tần suất và tiết tấu của nhau. Kết quả, Trình Như Ca đánh trả lại bằng một cú đập bóng.

Nhờ vào phản ứng của cơ thể theo quán tính những năm gần đây, cho dù phải bỏ bê luyện tập vì công việc Thẩm Ý Nùng vẫn dựa vào phản ứng nhanh nhạy và sự mềm dẻo để cứu nguy quả bóng này. Dù hơi hoảng sợ nhưng vẫn đánh trả lại được

Kết quả Trình Như Ca càng lúc càng xảo quyệt hơn, hai người giao đấu hơn mười lượt. Thể lực của Thẩm Ý Nùng rốt cuộc cũng rơi vào thế bất lợi, thất thủ để bóng đập xuống sàn.

Cô lập tức buông vợt, ngồi xổm trên mặt đất, thở hổn hển, mồ hôi đẫm trán.

"Anh cũng quá mạnh tay rồi." Vẻ mặt cô như đưa đám rồi xoa bóp cổ tay, không nhịn được, ngửa đầu nằm xuống đất, xụi lơ như vô hồn nhìn lên trần nhà.

"Anh xin lỗi." Trình Như Ca cầm vợt thành khẩn xin lỗi cô.

"Anh chỉ là muốn chiêm ngưỡng qua phong thái của lớp trưởng Thẩm năm đó."

"..."

Thẩm Ý Nùng thật sự không muốn nói chuyện với anh nữa. Nằm trên sàn khó khăn trở mình đưa lưng về phía anh. Đỉnh đầu vang lên hai tiếng cười, Trình Như Ca vươn tay chìa về phía cô.

"Được rồi, anh chỉ nói đùa thôi, anh kéo em lên."

"Không, em mệt quá."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Anh ngồi xổm xuống, trước mặt Thẩm Ý Nùng nhìn chăm chú cô, nhăn mi lại suy nghĩ thật lâu.

"Nếu không thì anh cùng nằm với em là được."

Vừa dứt lời, anh cũng thả vợt ra rồi nằm xuống bên cạnh Thẩm Ý Nùng, hai người sóng vai ngủ trên sàn nhìn lên trần nhà, sân đấu trống trải tập tức trở lên yên tĩnh.

"Chúng ta như thế này thật là chán chết." Mấy giây sau, Thẩm Ý Nùng không nhịn nổi nữa nghiêng đầu sang nói chuyện với anh. Trình Như Ca quay mặt qua đối diện với cô.

"Giống như hai đứa nhóc tiểu học." Cô bổ sung thêm, Trình Như Ca cong môi, lấy tay ngoéo đầu ngón tay của cô, lắc lắc.

"Vậy bạn học Thẩm, bạn có đồng ý tha thứ cho bạn học Trình đang nằm cạnh hay không? Vừa nãy bạn ấy vừa làm sai một chuyện, bây giờ cảm thấy rất hối hận."

"Bạn thật sự hối hận sao?" Thẩm Ý Nùng nói: "Mấy đứa nhóc chuyên lật lọng."

"Thật đó." Trình Như Ca yếu ớt thở dài, "Mình hối hận đến xanh cả ruột, hơn nữa thề lần sau không dám nữa."

"Được rồi." Học sinh tiểu học Thẩm quyết định rộng lòng từ bi tha thứ cho anh. Hơn nữa lại lần nữa đưa ra cho anh một biểu tượng hữu nghị của cành ô-liu*.

(*) Cây ô liu là biểu tượng của sự trường thọ, sự kiên trì, hòa bình và tình hữu nghị, sức khỏe và sự phát triển. Ý của tác giả: bạn học Thẩm đồng ý làm hòa qua cái ngoéo tay.

"Ngoéo tay thắt cổ trăm năm không được thay đổi." Cô duỗi ngón tay ra, Trình Như Ca trịnh trọng ngoắc tay, lòng bàn tay hai người kề nhau rồi dùng sức ấn một cái.

"Đồng ý!"