Tất nhiên khóc là khóc giả, nhưng đúng là cô đã không kiểm soát được cảm xúc của mình. Có lẽ là do từ trước đến nay chưa bao giờ thấy cô như thế này, Trình Như Ca bật cười, cười đủ rồi mới sang vỗ vai cô an ủi.
"Đừng khóc." Anh trêu chọc: "Là anh sai, được chưa?"
Thẩm Ý Nùng không nghe, mặt vẫn vùi vào gối ôm, không chịu ngẩng lên. Nhưng mà tiếng khóc lại dừng lại, chỉ còn lại một khoảng yên tĩnh.
Trình Như Ca suy nghĩ một lúc, lên tiếng: "Vậy thì em ngẩng đầu lên đi, anh sẽ nói cho em một bí mật."
Im lặng nửa ngày, Thẩm Ý Nùng mới cử động, từ trong gối lộ ra một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, khóc đến đỏ bừng. Đôi mắt đen lại phát sáng, như thể có chứa nước bên trong.
Cô nhìn anh chằm chằm, rất chán nản: "Bí mật gì?"
"Em lại đây." Trình Như Ca vẫy tay ra hiệu, Thẩm Ý Nùng bán tín bán nghi dịch qua một chút. Chưa kịp đề phòng thì anh đã bất ngờ cúi đầu xuống, khẽ chạm lên má còn âm ấm của cô.
"Người khát là anh, anh muốn uống nước."
Anh thì thầm bên tai cô. Thẩm Ý Nùng ngơ ngác, nghĩ thầm: Nếu chuyển động của trái tim là một đường gợn sóng nhấp nhô, thì lúc này hẳn là chỉ trong nháy mắt nó đã vươn lên đến đỉnh núi luôn rồi.
"Thầy Trình..." Cô nắm lấy tay anh, lắc nhẹ.
"Anh tốt thật."
Hai người cứ như vậy đối mặt, nhìn nhau cười khúc khích, đến lúc sau, Trình Như Ca ho một tiếng.
"Thế có muốn ăn tiếp không?"
"Muốn." Thẩm Ý Nùng ném chiếc gối đi, đứng thẳng dậy, cầm lấy cái túi từ trong tay anh, chăm chú lục lọi "sột soạt".
"Em sẽ ăn thử mấy cái bánh quy này." Cô cầm lên một gói bánh quy nhỏ màu hồng nhạt, đoan trang đọc thông tin trên bao bì: "Vị sữa dâu."
Nói rồi, hai tay nắm lấy một góc của túi rồi xé ra, hương dâu ngọt ngào liền lan tỏa trong không khí.
"Ngọt quá." Cô cắn một cái rồi gật đầu, sau đó nhìn Trình Như Ca, rõ ràng nói.
"Là vị thầy Trình."
Trình Như Ca: "..."
Anh phải thừa nhận, anh có chút đỡ không được.
Trong phòng khách, những tia nắng buổi hoàng hôn chiếu xuống. Anh đưa tay che trán mỉm cười, bất đắc dĩ lắc đầu. Thẩm Ý Nùng trêu chọc thành công, lại vừa ôm lấy chiếc gối vừa cười nghiêng ngả.
Đêm này là đêm giao thừa, trong Gala đêm hội mùa xuân trên TV, Thẩm Ý Nùng thấy Hứa Giáng và An Ấu Lê. Tiết mục của anh là song ca với một nghệ sĩ tiền bối. Xuyên suốt màn biểu diễn, với cách thể hiện đầy sinh động, giọng hát giàu cảm xúc, là người kế thừa chế độ chủ nghĩa xã hội trong thời đại mới.
An Ấu Lê thì rất độc đáo. Cô mặc một chiếc váy lụa trắng như tuyết, trình diễn một bài khúc ca vũ kịch (hát và múa-nhảy: Musical). Ngọn đèn lập loè chiếu xuống lên gương mặt cô. Động tác, ánh mắt, thần thái tựa như một con thiên nga bị ép vươn cổ chịu chết. Vẻ đẹp thật tàn nhẫn lại khiến lòng người rung động.
Thẩm Ý Nùng nhớ tới cái ngày cô bị bắt cóc, cảnh tượng hai người dân chồng khít lên nhau.
Cô xuất thần đến nỗi cánh cửa mở ra cũng không để ý. Trình Như Ca dò xét tiến vào, trong tay cầm hai hộp giấy dài, đơn giản.
"Em có muốn ra ngoài chơi pháo hoa không?" Anh quơ quơ tay trước mặt cô, trong ý cười nơi khóe miệng ẩn giấu chút tính trẻ con.
"Pháo hoa gì vậy anh? Có phải là pháo bông ngây thơ kia không ạ?" Thẩm Ý Nùng nói xong, nhưng cơ thể vẫn thành thật mà đứng dậy bước về phía anh.
"Không phải." Trình Như Ca sửa lời cô, "Là đáng yêu mới đúng."
Bên ngoài căn nhà có một khu vườn nhỏ. Không biết từ lúc nào lại có thêm đèn sao, treo giữa các cành cây giống như những ngôi sao nhỏ thực sự tỏa sáng lấp lánh.
Trình Như Ca đốt một cây pháo bông lớn đưa cho cô. Trong đêm tối, một chùm tia lửa nho nhỏ cháy lên "két két". Thẩm Ý Nùng trong vô thức vẫy xuống hai lần, ánh sáng ấy vẽ ra một dấu tích tuyệt đẹp, rực rỡ trong không trung.
"Vẫn đẹp như thế..." Cô nghiêm túc lẩm bẩm, Trình Như Ca mỉm cười, ừ một tiếng.
"Hồi anh còn nhỏ, cứ đến Tết là mẹ sẽ cho anh hai cây pháo bông nhỏ như thế này."
"Hả?" Thẩm Ý Nùng quay đầu lại nhìn anh. Trình Như Ca quẹt cây pháo bông trong tay với giọng điệu bình thản: "Bà nói rằng mỗi khi sang năm mới là phải đốt pháo hoa cầu nguyện. Và đến một ngày nào đó nhất định ước mơ sẽ trở thành sự thật."
"Vậy mà dì lại đi lừa dối trẻ nhỏ." Cô suy nghĩ một lúc rồi nói, Trình Như Ca thì cười lớn.
"Cũng không phải tất cả đều là lừa gạt." Anh đưa cho cô cây pháo bông trong tay.
"Tới đây, ước một điều đi."
Thẩm Ý Nùng nhìn đốm lửa đang cháy trên hai cây pháo, nơi đáy mắt phản chiếu ánh sáng rực rỡ. Chốc lát sau, cô nhắm mắt lại.
Ước gì?
Vậy hy vọng rằng năm nào cũng sẽ có buổi sáng ngày hôm nay.
Tết Nguyên đán qua đi, mọi người trở lại với công việc. Trong đoàn làm phim, ai cũng vui mừng, hớn hở hướng đến phát triển, vinh quang. An Ấu Lê và Hứa Giáng cũng không cãi nhau nữa, ngược lại dường như thay đổi sang hòa hợp mà trước nay chưa từng có.
Giữa trưa cùng nhau ăn cơm, các món ăn của đoàn làm phim hôm nay không được ngon lắm. An Ấu Lê chưa ăn được hai miếng đã đặt đũa xuống, cầm lấy chai nước khoáng bên cạnh, vừa định vặn ra thì thấy Hứa Giáng đưa tay ra lấy sang. Vẻ mặt vẫn bình thường mà mở ra rồi đưa lại cho cô ấy.
Nét mặt An Ấu Lê dừng một chút, sau đó vẫn là nhận lấy uống một ngụm, hình như đã quen với việc này.
Kinh ngạc trong mắt Thẩm Ý Nùng còn chưa kịp rút lại thì thấy Hứa Giáng liếc nhìn thức ăn gần như chưa động tới trên đĩa của cô ấy rồi nhướng mày.
"Sao lại ăn có được chút ít thôi thế? Bảo sao lại gầy như vậy." Nói xong, anh ta thành thạo gắp mấy miếng thịt và trứng gà từ trong bát của mình qua cho cô ấy.
"Cố gắng ăn nhiều một chút, nếu không thì chỉ với một cơn gió thổi qua em cũng sẽ ngã gục mất."
Giọng điệu anh ta cưỡng ép lại còn thiếu kiên nhẫn. Thẩm Ý Nùng vốn tưởng rằng An Ấu Lê sẽ thưởng cho anh ta một cái nhìn khinh thường. Ai dè An Ấu Lê lại ngấm ngầm chịu đựng vài giây rồi thật sự cầm đũa lên lại gắp tiếp thức ăn lên.
Cô ấy cúi đầu, chầm chậm mà nhai kĩ, Hứa Giáng thấy thế liền ra vẻ hài lòng. Trong đáy lòng, Thẩm Ý Nùng ngậm ngùi ba giây, âm thầm làm giảm cảm giác tồn tại của mình xuống.
Sắp đến ngày đóng máy, Thẩm Ý Nùng còn một vài phân cảnh cuối cùng là chấm dứt công việc. Cô đã quay phim liên tục được gần nửa tháng, và vai diễn "Hứa Tranh Tử" rốt cuộc cũng kết thúc thành công.
Đạo diễn hô, "cạch" tiếng bảng quay phim vang lên.
"Hứa Tranh Tử--"
"Đóng máy."
Một vài tiếng reo hò vang lên xung quanh, các nhân viên tặng cô một bó hoa tươi: "Xin chúc mừng."
Thẩm Ý Nùng không ngờ được nhận sự yêu mến, nhanh chóng nhận lấy cúi người xuống nói cảm ơn.
"Đoàn làm phim chúng ta đã gặp phải rất nhiều sự cố." Đạo diễn cũng không kiềm được mà xúc động, vỗ vai cô: "Tiểu Ý đã vất vả rồi."
"Dạ không, không có đâu ạ" cô xua tay.
"Lần sau mà có cơ hội thì chúng ta lại hợp tác." Lời chào nghề nghiệp đã thành thói quen, Thẩm Ý Nùng gật đầu, cười đáp:
"Vâng. Đúng rồi, đạo diễn Phương, chú đã đặt bàn tối nay rồi. Chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa."
Quan hệ của Thẩm Ý Nùng với đoàn làm phim cũng không tệ lắm. Bình thường không có chuyện, mọi người đối xử với nhau khá tốt. Ai cũng hòa thuận và không có ý xấu. Hơn nữa với mối quan hệ của Hứa Giáng và An Ấu Lê, hầu hết mọi người đều đến.
Tất cả mọi người từ trời nam đất bắc đều tập trung lại, bởi vì một bộ phim truyền hình. Loại duyên phận này bình thường mà kì diệu. Đến thời điểm chia tay, không khỏi có chút cảm xúc.
Thẩm Ý Nùng uống vài ly do các nhân viên thường ngày quan hệ không tồi kính rượu. Bầu không khí dần dần náo nhiệt, nóng lên. Điện thoại di động của cô đặt trên bàn đột nhiên rung lên, trên màn hình hiện lên một thông báo mới, người gửi ghi hai chữ Thầy Trình.
Cô bỗng kinh ngạc, lập tức cầm điện thoại lên, nắm chặt trong tay, ánh mắt quan sát xung quanh.
May là không ai để ý tới chi tiết nhỏ này.
Thẩm Ý Nùng thở phào nhẹ nhõm, nhìn vào màn hình.
"Mấy giờ xong, anh tới đón em."
"Vẫn còn một lúc nữa." Cô nhìn thời gian, gõ bàn phím: "Chắc khoảng thêm nửa tiếng."
"Được." Vừa mới chuẩn bị đặt máy xuống, anh lại lập tức nhắn thêm một câu:
"Đừng có uống rượu!"
"..." Thẩm Ý Nùng nhìn dấu chấm than cuối câu ngập tràn cảm xúc kia, không khỏi nảy sinh hoài nghi với chính mình.
Rốt cuộc cô đã làm gì với anh?
Kết thúc cuộc trò chuyện, Thẩm Ý Nùng mở ảnh chân dung Trình Như Ca, chăm chú nhìn tên anh, do dự hồi lâu. Cuối cùng ngón tay khẽ nhúc nhích, chậm rãi nhập các chữ cái vào.
- ---- sunshine
My sunshine
Ánh mặt trời của tôi.
Kết thúc bữa ăn đã là 11 giờ tối. Mọi người đều tự nói lời tạm biệt. An Ấu Lê và Hứa Giáng sánh vai cùng đi, Thẩm Ý Nùng đứng trước cửa.
"Đi đây." Hứa Giáng hướng về phía cô, nâng cằm chào tạm biệt.
"Đi đường lái xe cẩn thận." Cô cười dặn dò.
"Bà thật là thoải mái, lại bắt đầu nghỉ phép tiếp..." Hứa Giáng than thở: "Nhưng cũng được đấy, lần này còn xuất hiện thêm một người bạn trai nữa."
"Ông nói gì cơ?" Thẩm Ý Nùng không nghe rõ, nghi hoặc hỏi anh ta, Hứa Giáng bẹp miệng.
"Không có gì, cứ coi như tôi chưa nói gì hết."
"À." Cô nhìn đến An Ấu Lê đứng bên cạnh, chủ động nói: "Tôi vẫn luôn cảm thấy rất có lỗi về sự việc lần trước. Nếu sau này có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, cô nhất định phải nói với tôi."
"Không sao đâu." Ánh mắt cô ấy có chút không tập trung, tùy ý nói.
"Trình Như Ca đã đền bù cho tôi rồi."
"Hả?"
Cô ngước mắt lên nhìn cô ấy, câu nói rất rõ ràng: "Chuyện này vốn là do anh ấy gây ra, đòi bồi thường cũng nên là do anh ấy trả. Cô và tôi đều là người bị hại thôi."
Thẩm Ý Nùng hé môi ra, trong lòng dấy lên tư vị không giải thích được. Có lẽ là thuộc về loại tâm trạng phức tạp, xúc động đan xen chút bùi ngùi. Cô nở một nụ cười biểu lộ sự cảm kích, An Ấu Lê không nói gì, vẻ mặt bình thường. Trái lại Hứa Giáng vẫn đứng đó lẩm bẩm cằn nhằn.
"Cũng không biết tại sao lại xui xẻo như vậy. Mình cứ luôn phải lo lắng đủ điều..."
An Ấu Lê nghe vậy nhìn anh ta, Hứa Giáng đang nói chợt im bặt, ho nhẹ một tiếng: "Đi thôi, tôi đưa em về."
"Không cần đâu, tôi về một mình được." Tầm mắt cô ấy xoay chuyển quay lại, hơi thở tràn đầy cao quý lạnh lùng. Nhưng Hứa Giáng lại ngoảnh mặt làm ngơ, đưa tay kéo cô ấy đi. An Ấu Lê bị kéo theo, lảo đảo nửa bước, buộc phải đi theo sau anh ta.
"Đừng có nói nhiều, Lương Lương đã nói là hôm nay có việc phải làm, bảo tôi phải chăm sóc tốt cho em..."
"Có ai nói cô ấy tìm anh đâu!"
Tiếng hai người cãi cọ càng lúc càng xa, ý cười bên môi Thẩm Ý Nùng chưa tan đã thấy một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt. Cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt của Trình Như Ca xuất hiện.
"Thanh Thanh, lên xe đi."
Không gian trong xe bị bịt kín, ánh sáng mờ ảo. Mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng vừa phải lan tỏa trong không khí, giúp cho con người thư giãn tinh thần.
Thẩm Ý Nùng mới vừa ngồi xuống đã không ngăn được chất cồn và mệt mỏi ập đến, cả người ủ rũ. Cô giẫm phải đôi giày cao gót của mình, ngã lên đùi anh.
"Thầy Trình... em mệt quá." Cô ghé vào người anh nói, khép hờ, mềm yếu không còn chút sức lực.
Trình Như Ca kìm nén sự tức giận trong lòng, bình tĩnh hỏi cô: "Chẳng phải là anh đã bảo em đừng có uống rượu sao?"
"Em không có uống." Cô mở mắt, trông hết sức ngây thơ vô tội: "Em chỉ là mệt quá thôi, không có say."
"Mấy ngày nay không được nghỉ ngơi à?" Nghe xong, vẻ mặt Trình Như Ca hòa hoãn lại một chút, giọng anh dịu xuống.
"Không có." Cô lắc đầu, hơi tủi thân: "Đạo diễn vội vàng hoàn thành mấy cảnh quay. Có vài cảnh lúc trước chưa được phải bổ sung. Hôm qua em chỉ được ngủ hơn bốn tiếng đồng hồ thôi."
"Đoàn làm phim sắp xếp quá vô lý." Ai đó nghiêm túc chỉ trích, hoàn toàn quên mất trước đó Thẩm Ý Nùng đã nghỉ ở nhà đến hơn nửa tháng.
"Đúng." Cô cũng không giải thích gì, còn hùa theo gật đầu. Sự đau lòng trong mắt Trình Như Ca càng biểu lộ rõ rang. Anh không muốn trách móc cô gì nữa. Thay vào đó, di chuyển cơ thể để cô được nằm thoải mái hơn.
"Ngủ đi." Lòng bàn tay anh vỗ nhẹ trán cô, rất dịu dàng.
"Khi nào tới, anh sẽ gọi em dậy."
Khi xe đến nơi, Thẩm Ý Nùng vẫn đang ngủ rất say. Cô không có nói dối, mấy ngày nay ở đoàn làm phim thực sự là luôn vội vã đuổi theo cho kịp tiến độ kế hoạch cho nên không được ngủ đủ giấc. Lại thêm vài ly rượu kia, đầu óc càng mệt mỏi, buồn ngủ hơn.
Tài xế dừng xe lại, mắt nhìn ra phía sau. Trình Như Ca mở mắt ra, ánh mắt di chuyển rồi dừng trên gương mặt anh ta, ra hiệu.
Tài xế lập tức hiểu ngay, bèn mở cửa xe bước xuống, đi vòng ra ghế sau mở cửa cho anh.
Trình Như Ca ôm người nằm trên đùi lên, cẩn thận xuống xe. Động tác này đánh thức cô, Thẩm Ý Nùng ở trong vòng tay anh cử động. Gương mặt cọ cọ lên áo sơ mi trước ngực anh hai lần rồi lại ngủ tiếp.
Anh khẽ thở phào một hơi, bước nhanh về phía trước.
Về đến phòng, đặt cô lên trên giường. Trình Như Ca lại sa vào một loại phiền não khác. Nhìn chăm chú khuôn mặt ngủ say của Thẩm Ý Nùng, thấy được rõ ràng lớp son trên khóe môi cô.
Anh đã ở trong đoàn làm phim một thời gian dài đến mưa dầm thấm đất. Mặc dù chưa bao giờ thực sự làm qua nhưng anh cũng biết rằng buổi tối không nên giữ nguyên lớp trang điểm mà đi ngủ. Sau khi rối rắm không biết nên gọi cô dậy hay không trong hai giây, Trình Như Ca chấp nhận số phận đi lục tìm nước tẩy trang trên bàn trang điểm của cô.
Bàn trang điểm này được sửa lại từ bàn làm việc của anh. Bây giờ thì bên trong đầy ắp đồ dùng của Thẩm Ý Nùng. Sau khi lục lọi trong một đống chai lọ cả buổi, cuối cùng Trình Như Ca cũng tìm thấy một chai viết ba chữ "nước tẩy trang".
Anh nhớ lại trình tự làm việc của thợ trang điểm trước đây, cho một ít lên bông cotton. Sau đó thật cẩn thận lau mặt Thẩm Ý Nùng, dịu dàng tẩy trang.
Bận rộn một lúc lâu, rốt cuộc anh cũng lau xong sạch sẽ. Anh nhẹ nhàng thở ra, lắc lắc cổ tay có chút cứng ngắc rồi đi vào phòng vệ sinh làm ướt một chiếc khăn mặt.
Sau khi rửa mặt đơn giản, Trình Như Ca lại tìm tiếp một lọ kem gì đó cùng loại. Vụng về mà bôi bôi chát chát đều tay lên mặt cô mới chính thức xong việc. Anh hơi mệt, cảm thấy giờ mình còn mệt mỏi hơn cả khi dự một cuộc họp nữa.
Thẩm Ý Nùng thì ngủ rất ngon. Đến khi uể oải thức dậy, lăn lộn trong ổ chăn mềm mại thoải mái mới nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.
Sau khi lên xe, cô chẳng còn ký ức gì cả. Cô đoán có lẽ cô đã ngủ. Vừa nghĩ đến đó, cô lập tức phản ứng lại, nhìn trên người mình đã đổi sang bộ đồ ngủ, lại đột nhiên sờ sờ khuôn mặt.
Chết rồi! Tối qua cô không tẩy trang!
Thẩm Ý Nùng không trông chờ gì vào Trình Như Ca, một người đàn ông to cao lại đi giúp cô làm loại chuyện tẩy trang này. Không thể tưởng tượng được.
Xúc cảm truyền đến từ đầu ngón tay non mềm, sạch sẽ, mát mẻ. Tuy là cảm thấy có hơi kỳ lạ nhưng Thẩm Ý Nùng vẫn không suy nghĩ nhiều. Cô nhanh chóng rời khỏi giường, giẫm lên đôi giày của mình rồi hoảng loạn chạy thẳng vào phòng vệ sinh.
Trong gương phản chiếu khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ của cô. Bởi vì ngủ đủ giấc mà khí sắc trông rất tốt, hồng hào. Lớp trang điểm còn sót lại đêm qua đã được rửa sạch sẽ, dường như còn thoa cả kem dưỡng da.
Khoảnh khắc này, cô không biết mình nghĩ gì, chỉ là không kiểm soát đuợc mà nhếch môi mỉm cười, niềm vui trong lòng không thể nào kìm nén được, trực tiếp bay lên, khóe mắt chân mày cong cong.
Thẩm Ý Nùng nhìn chăm chú người trong gương, đang cười cười cứ như một kẻ ngốc, ôm mặt, trong đôi mắt tràn đầy rung động không giấu được.
Sáng sớm yên tĩnh, ánh sáng nhẹ nhàng mà ấm áp. Trình Như Ca đang rán trứng trong bếp, tùy ý buộc tạp dề trên người, nhưng tay áo lại gọn gàng kéo lên trên cánh tay.
Thẩm Ý Nùng một đường chạy vội xuống lầu, bước chân dẫm lên bậc thang vang lên bình bịch. Trình Như Ca nghe được tiếng động liền ngẩng đầu lên, mới vừa tắt lửa thì một bóng người đã lao thẳng vào lòng anh, mang theo một cơn gió bất chợt.
"Thầy Trình..." Cô vùi mặt vào ngực anh gọi, siết chặt quần áo, vải vóc trên thắt lưng anh trong tay, trong giọng nói còn có tiếng thở hổn hển sau khi vận động mạnh.
"Em thật sự thật sự rất thích anh."
Nóng bỏng như mặt trời bảy tám giờ sáng sớm, phần thức ăn đầu tiên đã ra lò. Trong cuộc sống tất cả những điều nhỏ bé nhất lại là tốt đẹp nhất.