Yêu Chiều Fan Hâm Mộ

Chương 36: Anh có chút không quen



Cuối cùng Thẩm Ý Nùng vẫn ỡm ờ chịu thua.

Trình Như Ca tắm rửa xong trở ra, thay một chiếc áo len đơn giản cùng một chiếc quần dài, ngồi dưới mái hiên pha trà. Cả người đắm mình trong những tia nắng mênh mông, dáng vẻ tuấn tú nho nhã.

Thẩm Ý Nùng bước đi hơi phù phiếm, nghỉ ngơi xong, cô xuống lầu, hương trà nóng tỏa ra đã lượn lờ khắp nơi.

Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện Trình Như Ca, bưng một chén trà nóng hổi trước mặt lên uống một ngụm, cổ họng khô khốc được làm dịu.

"Ngon không? Đây là chè đen Keemun*, rất thích hợp để uống vào mùa đông."

(*) Keemun là một trà nổi tiếng Trung Quốc sản xuất ở tỉnh An Huy.

Vừa nãy uống trà như uống nước, Thẩm Ý Nùng đờ người. Cô tinh tế cảm thụ những mùi vị còn sót lại trong miệng, làm bộ gật đầu trầm ngâm, "Dạ... Không tệ ạ, vị trà tinh khiết, hương thơm ngào ngạt."

Trình Như Ca cười cười, cũng không vạch trần cô, chỉ nhấc ấm trà lên rồi rót thêm cho cô một chén nữa.

"Không được uống quá nhiều, ban đêm sẽ bị mất ngủ." Anh nhắc nhở cô, dáng bộ này của anh làm Thẩm Ý Nùng cảm thấy rất dễ chịu. Cô cầm chén trà không khỏi cảm thán.

"Thầy Trình, anh như thế này mới giống anh."

"Hửm?" Anh nhướng mày.

"Có phong thái của một người thầy." Cô thành khẩn nói.

"Em nghĩ anh là thầy gì." Anh nghe vậy rút tay lại ngồi thẳng người, cười như không cười liếc nhìn Thẩm Ý Nùng.

"Anh và em là người yêu."

"... Cũng vừa là thầy vừa là bạn?" Cô nghiêng đầu hỏi thử, bổ sung thêm một câu.

" "Bạn" tức là bạn trai ấy ạ."

Anh không đáp, chỉ cúi đầu khuấy chén trà, rót thêm nước trà vào, giọng nói khẽ vang lên.

"So với bạn trai, anh thích làm "người đàn ông của em" hơn."

"..." Đúng thật là đứng đắn không quá ba giây.

Thẩm Ý Nùng nghiêm túc khiển trách, "Thầy Trình, anh đã không còn là thầy của ngày xưa nữa."

"Anh từ lâu đã không phải." Thế mà anh lại hợp tình hợp lý trả lời lại.

Thẩm Ý Nùng giận đến mức không muốn nói chuyện nữa, cắm đầu uống trà, đột nhiên trán bị gõ một cái, cảm giác lành lạnh nhưng ngọt ngào đến kì lạ.

Cô lập tức ngẩng đầu lên, thấy giữa hai ngón tay của Trình Như Ca đang cầm một quân cờ màu đen, quơ quơ về phía cô.

"Chơi cờ không?"

"..."

Bên cạnh bàn trà bày một bàn cờ, bên cạnh có hai bát gốm men chứa đầy quân cờ trắng đen. Thẩm Ý Nùng đánh giá một lát, ngước mắt nhìn anh.

"Em chỉ biết chơi cờ ca-rô thôi."

"... Cũng được." Anh trầm mặc vài giây, đẩy bát đựng quân cờ màu đen tới chỗ cô.

"Trước tiên chơi thử một ván."

Hồi tiểu học cũng là lần cuối cùng Thẩm Ý Nùng chơi cờ, những sở thích của Trình Như Ca trước sau vẫn không có chút nào tương đồng với những người trẻ tuổi bây giờ. Nào là uống trà, chơi cờ, đọc sách, có điều vẫn khá tốt, cô cũng thích làm những việc này với anh.

Quân đen đi trước, Thẩm Ý Nùng dựa theo thói quen cùng kinh nghiệm ngày xưa đặt một quân cờ vào chính giữa bàn cờ. Ngay sau đó Trình Như Ca cũng đặt một quân bên cạnh cô.

Ngón tay anh thon dài và đều đặn, giữa ngón trỏ và ngón giữa kẹp một quân cờ màu trắng "cốp" một tiếng khi cờ chạm xuống, vui tai vui mắt. Thẩm Ý Nùng hơi phân tâm, rồi tiếp tục đặt một quân ngay sát phía sau quân đầu tiên.

Hai người một người công một người thủ. Mỗi khi Thẩm Ý Nùng sắp có năm quân đen trên một đường thì kiểu gì cũng sẽ bị Trình Như Ca tinh ý phá hỏng. Chỉ trong chốc lát, bàn cờ đã được lấp đầy hơn nửa, hai màu đen trắng đan chéo nhau lộn xộn.

Tốc độ đi nước cũng dần dần chậm lại, ban đầu không cần nghĩ ngợi trở thành quan sát cẩn thận và cân nhắc. Càng về sau, khi vài lần để Trình Như Ca tìm được cơ hội mở lối đi riêng, suýt chút nữa chiến thắng. Thẩm Ý Nùng càng thêm thận trọng, mỗi lần cô quyết định một nước mới, cũng đủ thời gian Trình Như Ca uống xong một chén trà nóng hổi.

"Thanh Thanh, không cần đặt nặng chuyện thắng thua đến thế." Anh đang nhàn nhã uống trà, vẫn không quên đứng ngoài khuyên nhủ cô một lời. Thẩm Ý Nùng tranh thủ nguýt anh một cái.

"Nếu đã như vậy, sao anh không để em thắng đi. Dù sao thắng thua cũng không quan trọng mà."

"Ý anh không phải như vậy, nghiêm túc đối đãi đối thủ cũng là thể hiện sự tôn trọng." Anh lắc đầu, nói lời thấm thía, lại đổi thành một dáng vẻ khác, Thẩm Ý Nùng không muốn nhiều lời với anh nữa.

"Anh nói gì cũng đúng, em lười cãi luôn ấy."

Cô trợn mắt trắng dã, chọc Trình Như Ca cười. Anh để chén xuống, tay nắm lại thành quyền che môi cười khẽ, cố ý được đằng chân lân đằng đầu.

"Chỉ là nói chuyện phiếm vài câu thôi mà, sao lại thẹn quá thành giận vậy chứ."

"Em không giận ạ." Vẻ mặt cô vô cảm nói, đánh xuống một quân, không nể tình phá hỏng thế cờ anh vừa giăng ra.

"Tới lượt anh đó."

"Ừm." Trình Như Ca gật đầu, quan sát ván cờ vài giây, cổ tay vừa chuyển động, đột nhiên anh nhìn không chớp mắt vào một nơi hẻo lánh trên bàn cờ, đánh xuống một quân cờ.

Quân cờ trắng kia nối thành một đường, thế cục sáng tỏ, hai đường ngang dọc đều lấp đầy bốn quân cờ. Chỉ còn một chút thôi là có thể hoàn hảo, một đường năm quân.

Gương mặt Thẩm Ý Nùng cứng đờ ra, trong đầu chỉ kinh ngạc xuất hiện hai chữ.

Thua rồi.

Bên tai còn truyền đến ngữ điệu nhẹ nhàng như thể không liên quan tới mình của người nào đó.

"Thanh Thanh, lúc chơi cờ phải tĩnh tâm, nhớ là không được tức giận. Nếu không sẽ dễ dàng mất đi sự phán đoán chính xác."

"..."

"Một ván nữa." Cô nghiến răng nghiến lợi nói, âm thầm nắm chặt tay. Người con gái quật cường tuyệt đối không chịu nhận thua!

Sự thật chứng minh, có một số thứ chỉ dựa vào sự quật cường thì hoàn toàn vô dụng.

Thẩm Ý Nùng không biết trình độ cờ vây của Trình Như Ca thế nào, nhưng qua mấy ván cờ ca-rô đơn giản anh cũng đã có thể đánh cho cô thua không chừa mảnh giáp nào, thì chắc chắn trình độ cũng không tệ.

Đây là lối chơi dựa vào năng lực tư duy logic xuất sắc và độ nhạy bén khi quan sát tổng thể. Thẩm Ý Nùng cảm thấy không phù hợp với mình.

Chiều lại đầu óc cô quay cuồng, rốt cuộc cũng hoàn toàn đầu hàng thả quân cờ xuống.

"Không chơi nữa không chơi nữa, em mệt quá rồi."

Cô vịn vào tay ghế đứng dậy, xoa bóp vùng cổ và eo đã mỏi nhừ."Em muốn đi nằm nghỉ một chút, không chịu nổi nữa rồi."

"Phòng tập thể thao có ghế mát xa đó, em đi ngồi thử." Trình Như Ca rốt cuộc cũng nói được một câu tiếng người. Dẫn cô tới phòng tập thể thao ở tầng một, cực kỳ chu đáo điều chỉnh góc độ của ghế và chế độ mát xa cho cô.

Thẩm Ý Nùng thử nằm lên đó, phía dưới truyền đến lực đạo vừa phải xoa bóp khắp nơi, rất thoải mái.

Cô hài lòng nhắm mắt lại.

"Vậy em ở đây nghỉ ngơi nhé, anh đi gọi đồ ăn chuẩn bị nấu bữa tối." Anh đứng bên cạnh nói như thế, Thẩm Ý Nùng khoát tay, sau đó nghĩ tới gì đó trợn mắt.

"Anh báo cho tài xế rồi ạ?"

"Báo rồi, anh ta sẽ đến ngay thôi."

"Dạ, vậy anh đi cẩn thận ạ."

"Em muốn ăn gì không?" Trình Như Ca lại hỏi, Thẩm Ý Nùng suy nghĩ, "Em hơi thèm ăn súp lơ và tôm bóc vỏ ạ."

"Được."

Anh xoay người ra cửa, trong phòng chỉ còn mình cô, quá mức yên tĩnh. Thẩm Ý Nùng nhắm hai mắt hưởng thụ ghế mát xa, cơn buồn ngủ từ từ ập tới, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Trước khi đi Trình Như Ca thiết lập thời gian mát xa là 40 phút, đến lúc dừng lại Thẩm Ý Nùng cũng tự tỉnh lại. Sau khi hoạt động giãn gân cốt, cảm giác rất thoải mái.

Cô vừa xoa eo vừa lắc đầu đi ra ngoài, vừa lúc cửa phòng khách được đẩy ra. Ở trước cửa, Trình Như Ca xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào, thoạt nhìn có chút gắng sức, Thẩm Ý Nùng đến gần vừa định giúp.

"Anh mua gì mà nhiều vậy ――"

Đang nói thì nhìn thấy gói nước cốt nấu lẩu đỏ tươi từ chiếc túi trong suốt thì đột nhiên im bặt. Thẩm Ý Nùng trợn to mắt, ngậm miệng lại.

"Tối nay ăn lẩu." Trình Như Ca thay giày xong ngẩng đầu nhìn cô cười, hết sức thỏa mãn và vui vẻ.

"Anh mua nước cốt lẩu ở cửa hàng kia."

"..."

Rã đông thịt, rửa rau, sắp xếp, xào nấu. Trình Như Ca làm mọi thứ theo thứ tự trong phòng bếp bận bịu. Thẩm Ý Nùng thấy anh ngồi xổm trên mặt đất, lấy trong tủ ra một cái bếp điện từ mới tinh, cẩn thận thổi đi những lớp bụi bám phía trên, đặt lên bàn cơm cắm điện vào.

Chảo dầu đỏ được bật lên, một bàn với rau dưa, thịt viên còn có nấm và khoai tây đã được cắt nhỏ được xếp có trật tự đặt một bên. Trình Như Ca còn đặc biệt để một khay gồm súp lơ và tôm bóc vỏ rất tươi trước mặt cô, còn nói thêm một câu.

"Dành riêng cho em đấy."

"..."

Sau khi nồi nước sôi, trong phòng khách đều được lấp đầy bởi mùi hương ngào ngạt.

Thẩm Ý Nùng nuốt nước miếng, nhìn người đối diện cởi tạp dề xuống, bắt đầu cầm đũa chuẩn bị thưởng thức nồi lẩu.

"Vì sao anh lại muốn làm lẩu ở nhà vậy ạ?"

"Ừm, gần đây em không phải rất bận rộn sao?" Trình Như Ca gắp một lát thịt dê mỏng rồi cuốn lại bỏ vào nồi, ánh mắt chuyên chú, thuận miệng nói.

"Anh nhớ lại lần đó ở nhà An Ấu Lê nên cũng muốn nấu lẩu, nghĩ là hai đứa mình cũng có thể tự làm lẩu ở nhà." Anh ngẩng đầu, nhìn cô rồi nở một nụ cười đắc ý.

"... Anh rất thông minh đó." Thẩm Ý Nùng sống không còn gì luyến tiếc nói.

Oán thầm trong lòng, cô cũng ăn không ít. Không thể không nói, nồi lẩu do Trình Như Ca tự làm hương vị khá tuyệt, cũng chỉ thua quán lẩu ở phần chuẩn bị nguyên liệu mà thôi.

Ăn xong, Trình Như Ca hài lòng lau miệng, vị cay còn xót lại trên đầu lưỡi làm anh hít hà, vơ lấy ly nước chanh để uống, có chút tiếc nuối.

"Lần sau chúng ta vẫn nên đi ở quán, thịt này không ngon bằng, không ngon bằng thịt... Thịt trâu Cao Sơn!"

"... Dạ vâng."

Thẩm Ý Nùng thấy anh phản ứng tốt đẹp, hoàn toàn từ bỏ giãy giụa, thỏa hiệp.

Mà ban đêm gió êm sóng lặng lần thứ hai chứng minh, từ trước tới giờ Trình Như Ca không ăn cay hoàn toàn không phải do anh không ăn được, mà là cảm nhận cá nhân của anh không thể tiếp thu được. Thật sự nhất định phải nấu lẩu, cũng không phải không được. Từ Hồng Kông trở về còn vài ngày nữa là sắp tới ngày bấm máy quay 《 Niên hoa 》, quay phim cố định ở Thượng Hải, cách xa hơn một ngàn cây số, bay khoảng hai giờ là đến.

Quay phim trong vòng ba tháng, cũng có nghĩa là bọn họ sắp sửa phải xa nhau.

Đêm trước khi đi, hai người đang ở trong phòng. Thẩm Ý Nùng thu xếp hành lý xong, ngồi xổm xuống nhìn về phía Trình Như Ca đang gõ máy tính trên đầu giường, đột nhiên lên tiếng.

"Thầy Trình, em đi rồi anh có nhớ em không?"

Động tác gõ bàn phím dừng lại, anh ngẩng đầu, "Anh nhớ."

Anh suy tư một chút rồi nói, vẻ mặt như học sinh đang trả lời câu hỏi của giáo viên. Thẩm Ý Nùng không nhìn ra chút nào dịu dàng hay không muốn xa rời cô trên mặt người yêu.

Lòng cô không hiểu sao dấy lên sự đau xót.

Hai người ở bên nhau nhanh chóng và tự nhiên, không trải qua cảm giác yêu thầm lẫn nhau mập mờ, dắt tay nhau đầy lãng mạn và rung động. Như thể tất cả đều là nước chảy thành sông, vẫn chưa từng cẩn thận suy nghĩ về đây là mối quan hệ yêu đương thật sự, hay chỉ là tình yêu trong sự áy náy.

Uể oải chỉ trong một cái chớp mắt, Thẩm Ý Nùng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, bởi vì Trình Như Ca đã gập máy tính lại, để cô đi ngủ sớm.

"Ngày mai còn phải lên máy báy, anh tiễn em ra sân bay, tối nay ngủ sớm một chút."

"Dạ." Cô đi đến mép giường, Trình Như Ca xốc chăn lên giúp cô, cô nằm xuống, ôm lấy anh.

Đèn trong phòng được tắt, trong bóng đêm, nghe tiếng Thẩm Ý Nùng nhỏ giọng nói chuyện.

"Hình như vẫn còn sớm, em muốn chơi điện thoại..."

"Trước lúc ngủ không nên chơi điện thoại, ánh sáng từ màn hình sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ."

"Nhưng mà em ngủ không được." Mặt cô đè trên đầu vai Trình Như Ca, nhắm mắt lại nhẹ giọng lầu bầu, sau đó đầu cô được xoa, một bàn tay ấm áp vuốt ve sau lưng cô.

"Ngủ đi, anh dỗ em ngủ."

"Anh đang dỗ mấy đứa con nít à." Cô buồn cười, nhắm hai mắt lại nở nụ cười.

"Em không phải con nít nữa." Trong lời nói cũng mang theo ý cười sung sướng, động tác vuốt ve vẫn không ngừng, vỗ nhè nhẹ.

Thẩm Ý Nùng thoải mái đến mức dịch người vào trong, như đang nói mớ thì thào, "Thầy Trình, anh hát cho em nghe một bài."

"Ru em ngủ sao mà khó thế?"

Cô buồn cười, cọ cằm qua lại trên vai anh, "Em muốn nghe bài "Cục cưng"."

Bên tai yên tĩnh một lát, sau đó vang lên giọng nói trầm thấp ấm áp của anh, nhẹ nhàng mềm mại từ từ vang lên.

"Cục cưng của anh... Cho em một chút ngọt ngào, để em đêm nay say giấc..."

Cuối cùng cô cũng yên lòng, khóe miệng nhếch lên rồi bình yên đi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau Trình Như Ca tiễn cô lên máy bay, đến giữa trưa thì an toàn tới Thượng Hải. Đoàn phim cử xe tới đón cô, đi thẳng tới để tham gia buổi lễ chính thức bấm máy.

Hiện trường có không ít nhà báo tới, Thẩm Ý Nùng cũng là lần đầu tiên gặp nam chính Mạnh Chinh. Ngoài đời anh ta cũng không khác ảnh trên mạng chút nào. Trưởng thành và biết tiết chế, đối nhân xử thế hài hòa, ngoài ba mươi tuổi nhưng cũng không thua kém gì các cậu ngôi sao trẻ bây giờ. Khuôn mặt có khí chất, dáng người được giữ gìn rất tốt, hoặc phải gọi là gừng càng già càng cay, sức quyến rũ bẩm sinh.

Phỏng vấn truyền thông, nói chuyện để quen biết hơn, bàn luận kịch bản quay phim, chờ đám đông tan hết cũng đã chạng vạng tối. Tối đến còn có liên hoan của đoàn phim, xã giao qua loa một hồi, màn đêm lặng yên không tiếng động cũng đã buông xuống.

Trở về khách sạn cũng sắp 10 giờ, Thẩm Ý Nùng trước tiên tháo trang sức và tắm rửa. Đến lúc lên giường rốt cuộc cũng có thời gian cầm điện thoại, Trình Như Ca gửi tin nhắn cho cô đã là một giờ trước.

"Em ngủ chưa?"

Mười phút sau.

"???"

"Em đâu rồi?"

Nửa giờ trước đó.

"Em còn không trả lời tin nhắn là anh đi báo cảnh sát đấy."

Cô nhịn cười, nhanh chóng trả lời lại.

"Em vừa tắm xong ạ."

"Hôm nay đoàn phim có nhiều việc quá, khuya mới trở về khách sạn ạ."

Cô mới vừa gửi đi, chỉ một lúc sau trên màn hình đã có một cuộc gọi video tới. Thẩm Ý Nùng hoảng loạn hai giây, chưa suy nghĩ gì đã nhấn nút nhận, sau đó đập vào mắt cô là gương mặt đẹp trai không góc chết của Trình Như Ca. Còn ở một góc trên cùng là bản mặt của cô với đầu tóc rối bù.

Thẩm Ý Nùng nhanh chóng giơ tay sửa sang lại đầu tóc, bình tĩnh nói, "Làm sao lại đột nhiên gọi video vậy ạ."

"Xem thử em đang làm cái gì." Anh rõ ràng đang tựa đầu vào giường, hai con ngươi đen láy. Ánh mắt xuyên thấu qua màn hình chăm chú nhìn trên người cô. Hình ảnh bị sắc màu ấm áp của ánh đèn bao trùm đến mức dịu dàng một cách kì lạ.

"Em có làm gì đâu chứ... Chuẩn bị đi ngủ nè." Thẩm Ý Nùng kéo chăn lên nằm xuống, mặt gối lên gối rồi tiếp tục nói chuyện với anh, giọng nói với vẻ biếng nhác.

"Anh cũng chuẩn bị ngủ." Anh thấy thế nói, cũng nằm xuống theo, trong tay vẫn cứ cầm điện thoại.

"Hôm nay thế nào? Mới vào đã quen chưa?"

"Cũng tạm ạ..." Thẩm Ý Nùng kể lại vắn tắt hành trình hôm nay với anh. Trình Như Ca vẫn luôn lẳng lặng lắng nghe, không biết sau bao lâu, khi cô câu cuối của cô biến mất, không kiềm được ngáp một cái.

"Không còn sớm nữa, em đi ngủ đi." Anh lên tiếng nói, Thẩm Ý Nùng vô thức gật đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Vậy anh cũng đi ngủ sớm một chút."

"Nói chuyện với em xong anh sẽ ngủ ngay." Anh khẽ thở dài, cụp mắt xuống, bộ dáng như có một chút mất mát không thể che hết được.

Thẩm Ý Nùng thấy thế hỏi, "Anh làm sao vậy? Gặp chuyện gì không vui sao?"

"Không có." Trình Như Ca nói xong, trầm mặc vài giây, lần nữa lên tiếng.

"Chỉ là dường như đột nhiên, có chút không quen."

"Dạ?" Cô nhất thời không phản ứng lại.

Trình Như Ca ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt nhẹ nhàng như thường, ngữ điệu lại có vẻ trịnh trọng, giọng nói rõ ràng.

"Em không ở nhà, buổi tối ngủ một mình dường như có chút không quen."

Giường có vẻ quá trống trải, phòng lại quá yên tĩnh, đêm tối trở nên đơn điệu và nhàm chán, thời gian trôi qua dài đằng đẵng