Yêu Chiều Fan Hâm Mộ

Chương 39: Dỗ dành



Edit: Nhan Tịch

Beta: TH

Thẩm Ý Nùng rất thích mèo, khi còn nhỏ cô muốn nuôi một con và đã bị phản đối ngay.

Trong khu nhà cô ở có mấy con mèo hoang, mỗi lần sau giờ học, cô đều dùng tiền tiêu vặt mua hai cây xúc xích giăm bông bên cửa hàng ven đường. Dần dà, cứ đến giờ là chúng đều ở đó chờ cô cho ăn.

Đối với Thẩm Ý Nùng mà nói, ngày gặp được Trình Như Ca là nét bút đậm màu rực rỡ nhất trong cuộc đời cô. Tất cả những việc nhỏ nhặt nhất đều hằng sâu trong ký ức. Sự xuất hiện của bất kỳ cảnh vật liên quan nào đều có thể kéo cô quay về ngày ấy, rồi hòa mình vào đó.

Trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ gặp lại được con mèo kia, sau đó cô đã nghĩ về chuyện xảy ra khi ấy rất nhiều lần. Kết quả lòng thương cảm lại nổi lên, đoán xem nó đang ở đâu, sống ra sao. Thời gian lâu dần, sinh ra những suy đoán vớ vẩn, có lẽ những gì ngày ấy cô nhìn thấy đều là ảo giác, hay chỉ là giấc mộng Nam Kha [1]. Từ đầu đến cuối, chẳng có con mèo nào cả.

[1] Người xưa vẫn thường nhắc đến "Giấc mộng Nam Kha", chính là chỉ về những thứ vô thực, những thứ vượt xa tầm tay với của con người. Thật ra, điều nó muốn ám chỉ nhất chính là "nhân sinh như mộng ảo", đời người như một giấc chiêm bao...

Mà giờ phút này, nó cứ thế xuất hiện lần nữa bất ngờ như vậy.

Thẩm Ý Nùng không kiềm được nhấn vào bức ảnh, phóng to lên rồi quan sát cẩn thận, lòng tràn ngập niềm vui chẳng kiềm được cứ đánh trống reo hò ngay trong lòng ngực.

Ngón tay cô lướt tới bình luận phía dưới.

Tôi đây cực kì cool: [??? Meo meo meo? Anh trai nuôi mèo ư?]

Quán quân chạy ba nghìn mét: [ Hệ liệt lúc sinh thời "Trình Như Ca khoe ảnh riêng tư!!!" Quả nhiên sống lâu mới thấy *biểu tượng cảm xúc đầu chó [2] ]

[2] Hiểu nôm na đây là biểu tượng cảm xúc mà cư dân mạng hay dùng ở Weibo bên TQ, nó thường dùng để phản bác gì đó, để mỉa mai trào phúng.

Formica: [ Dạo gần đây anh trai có hơi khác trước ấy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Trước đây anh ấy đâu có đăng bài về hoạt động của mình!!!]

[ + 1 Chắc không phải đang yêu đó chứ? ]

[ Cái quái gì thế, lầu trên nói bậy bạ gì đấy, chế là Sherlock Holmes [3] chắc, chẳng qua đăng ảnh mèo chứ có phải ảnh phụ nữ đâu!]

[3] Sherlock Holmes là một nhân vật thám tử hư cấu vào cuối thế kỉ 19 và đầu thế kỉ 20, xuất hiện lần đầu trong tác phẩm của nhà văn Arthur Conan Doyle xuất bản năm 1887.

[ Nếu đăng ảnh phụ nữ thì xem như công khai tình cảm đó!]

[ Nhưng nghiêm túc mà nói, ở tuổi này của Như Ca cũng nên yêu đương phải không??? ]

Cuối cùng bình luận này được like nhiều nhất đứng đầu top comment.

Rất mau, Thẩm Ý Nùng đã nhìn thấy từ khóa tìm kiếm trên hot search, tốc độ bình luận tăng nhanh, phía sau là hashtag hot.

#Trình_Như_Ca_bị_giục_kết_hôn#

Có lẽ đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian ngắn chứng kiến từ một từ khóa tìm kiếm vừa mới xuất hiện trên hot search, thành từ khóa tìm kiếm hot, rồi càng ngày càng nóng.

Đám fan hâm mộ nhìn lại cuộc đời anh, phát hiện anh chưa bao giờ có tin đồn xấu nào. Đừng nói là tin vịt, ngay cả CP nghiêm túc cũng không có, trong sạch đến nỗi không giống minh tinh trong giới, trông rất cao cao tại thượng.

Hôm nay, nhất định phải kéo anh từ trên cao xuống mới được!

Ôm suy nghĩ như vậy, một số người bắt đầu rục rịch, không kiềm nén được con tim thích ship CP âm thầm ngày thường của mình. Những sản phẩm fanmade cũng từ đó tuôn ra hàng loạt, ngoài đống fangoods hình ghép cùng các nữ diễn viên khác. Các video clip cắt ghép cũng tăng đột biến, trong đó hot nhất lại là mớ hàng cắt ghép CP của anh với một cậu ảnh đế trong giới.

Người up có bản lĩnh thâm hậu, thẩm mỹ online, toàn bộ phong cách trong video clip rất đẹp và lãng mạn, xây dựng cốt truyện và bầu không khí bi thương, hơn nữa cách phối nhạc~

Thẩm Ý Nùng xem xong đoạn clip được cắt ghép biên tập dài ba phút, vậy mà tự dưng thấy... Không hiểu sao xứng đôi quá trời luôn.

Cùng lúc đó, Chu Mẫn cầm di động xông vào văn phòng, hốt hoảng nhìn người ngồi sau bàn gọi to.

"Như Ca, Như Ca này."

"Cậu lại lên hot search rồi kìa!"

"Sao thế?" Trình Như Ca dời mắt khỏi máy tính, tầm mắt nhìn vào cái điện thoại mà Chu Mẫn đặt trước mặt.

Trên màn hình có một đoạn video, hồng y nam tử cầm kiếm chém giết, khuôn mặt dính máu, ánh mắt kiên định tàn nhẫn. Đây là một đoạn ngắn trong phim của anh, Trình Như Ca rất quen thuộc với nó, vẻ mặt nghi ngờ đang định hỏi, thì thấy hình ảnh thay đổi.

Một nam tử khác bỗng xuất hiện, vẻ mặt chứa đầy tình cảm sâu đậm, đưa tay về phía màn hình.

Hình ảnh lại thay đổi, chỉ thấy Trình Như Ca đứng ở đó, vết máu dính trên mặt đã được bàn tay nhẹ nhàng dịu dàng lau sạch.

Giống như hắn ta đưa tay dịu dàng lau sạch vết máu giúp anh.

Xem đến đoạn này, làm sao Trình Như Ca lại không hiểu được, thoáng chốc sắc mặt anh tối sầm.

Càng quan trọng hơn cái gã kia là Cố Tuyên, hắn ta có cuộc sống riêng tư hỗn loạn, nam nữ đều chơi tất, ngoại trừ khuôn mặt chẳng phù hợp tí nào!

Trình Như Ca hít sâu vài giây, trả điện thoại lại, rồi nói bốn chữ.

"Tìm người xóa đi."

"Được rồi, tôi cũng nghĩ vậy, cái gã Cố Tuyên này sao xứng với cậu được! Dầu gì cũng phải là..." Chu Mẫn nhìn thoáng qua thấy ánh mắt của Trình Như Ca cũng đang nhìn cô ta, nên vội ngậm miệng nuốt nước miếng.

"Tôi sẽ tìm người ngay." Động tác của anh ta rất nhanh, vừa dứt lời đã chuồn mất, khi ra ngoài còn không quên đóng cửa cẩn thận giúp anh.

Trình Như Ca giơ tay lên day trán.

Lúc nhận được tin nhắn trả lời, Thẩm Ý Nùng đang lướt chủ đề kia càng lướt càng hăng. Không thể không nói, tài hoa với năng lực của đám fan hâm mộ nếu được sử dụng, nhất định có thể phát triển vượt bậc hơn so với đám tinh anh trong xã hội.

Ngoài hình ảnh và video, truyện đồng nhân [4] cũng dựa theo đó mà viết.

[4] Truyện đồng nhân (fanfic) hay còn gọi là Doujinshi trong tiếng Nhật, là sản phẩm trí tưởng tượng của fan viết/vẽ ra dựa trên hình mẫu nào đó.

Cô có xem hình như quyển này lấy bối cảnh võ hiệp, truyện viết về sát thủ và kiếm khách. Nam chính theo thứ tự là Trình Như Ca với một nam diễn viên có thực lực trong giới, dung nhan tuấn lãng làm đắm say vô số. Thẩm Ý Nùng chính là fan người qua đường của anh ta. Cô đang thưởng thức đến mê muội, di động chợt reo, là tin nhắn trả lời của vị nam chính thứ nhất.

Trình Như Ca: "Chính là con mèo ấy!"

Trình Như Ca: "Nó bị chủ vứt bỏ lâu rồi, nên vẫn ở quanh tiểu khu, hai ngày trước bảo vệ đã đem nó đến bệnh viện thú y để kiểm tra và tiêm phòng vắc xin."

"Rất ngoan ngoãn và nghe lời nữa."

Ngay lập tức bản tình ca về tiểu thuyết võ hiệp sát thủ bị vứt ra sau đầu, Thẩm Ý Nùng nhanh chóng nhắn tin trả lời anh.

"Vậy, giờ anh nhận nuôi nó hả?"

"Anh đi rồi ai chăm sóc cho nó chứ?"

"Có thể đem về được không ạ?" Cô hỏi hàng loạt câu, cuối cùng biến thành giọng điệu nóng lòng, đã thành câu hỏi reo hò từ sâu thẩm trong linh hồn.

"Khi nào anh mới về!!!"

Trình Như Ca cong khóe môi, gõ phím, "Chắc tháng sau."

"..."

Đau lòng giây lát, Thẩm Ý Nùng chợt nhớ gần đây cô cũng chẳng có thời gian nên không cam tâm ngồi lật qua lật lại mấy tờ lịch, rồi bất đắc dĩ nhắn cho anh.

"Thôi được rồi, dù sao giờ em cũng chẳng rảnh, tối nay anh về cũng được, tránh em nhớ mong từng phút từng giây, không có tâm trạng đóng phim."

"..." Nụ cười bên môi Trình Như Ca bỗng cứng đờ, sau khi xem những lời này, vô thức nhíu mày, trong lòng ngũ vị tạp trần.

"Vậy nên khi anh không ở nhà, em không nhớ anh chút nào, lúc đóng phim không bị ảnh hưởng tâm trạng sao?"

"Vậy anh còn không bằng một con mèo hả?"

Câu phía sau là câu trần thuật, Thẩm Ý Nùng tưởng tượng ra khuôn mặt không có biểu cảm của anh, bình thản nói chuyện một mình. Cả trong lẫn ngoài đều bộc lộ "Anh khó chịu lắm rồi, nhân lúc anh còn đang nhịn em mau dỗ anh đi."

Bởi thế, cô mới nhắn tin đáp trả ngay cho anh.

"Tất nhiên không phải rồi!!!"

"Sao có thể đem con mèo so với anh được chứ!!! Thầy Trình, tại sao anh lại coi thường bản thân anh vậy! Lúc nào em cũng nhớ anh hết á!"

Để thể hiện sự chân thành của mình cô đã dùng rất nhiều dấu chấm than, đã moi gan đấm tim để thể hiện tấm chân tình này.

"Vì anh nên em mới quan tâm con mèo kia, bình thường em còn không thèm liếc nhìn một cái nữa là!"

Sau khi xem xong tin nhắn Trình Như Ca cảm thấy trong lòng rất dễ chịu, anh thôi cười, rồi ngồi đó một mình lấy tay che miệng ho nhẹ một tiếng, che giấu cảm xúc.

"Nếu đã thế, anh sẽ tranh thủ về sớm để thõa mãn nhớ thương của em."

"Vâng, em vô cùng mong ước được gặp anh." Vẻ mặt Thẩm Ý Nùng bình tĩnh nhấn gửi tin, rồi nhanh chóng bổ sung thêm, "Thầy Trình, đạo diễn gọi em đến quay phim, đợi em hết bận em sẽ gọi cho anh sau nhé."

Phía sau là một cái icon hôn gió "moah moah", Trình Như Ca cảm nhận được tình yêu sâu sắc của cô dành cho anh, nét mặt tràn ngập sung sướng, rồi lại giả vờ kiềm chế.

"Anh biết rồi." "Đóng phim tốt nhé!"

Sau một tháng quay, bộ phim "Niên hoa" đã đóng máy tốt đẹp. Bước vào giữa hè, nắng nóng oi bức, đoàn phim bao nhà hàng cạnh bên để ăn mừng, ăn xong lại liên tiếp chào tạm biệt.

Thẩm Ý Nùng nhận được món quà nhỏ từ chị gái nhỏ làm trợ lý của đạo diễn Phó với thầy Mạnh Chinh, đều là những thứ thực tế lại đáng yêu, cô cũng tặng quà đáp lễ, rồi gói hết những thứ đó đem lên máy bay.

Ba giờ chiều, máy bay hạ cánh, lâu lắm không bị không khí Bắc Kinh ùa vào mặt, vẫn rất oi bức.

Đầu tuần Trình Như Ca vừa về từ Hồng Kông, hôm nay anh cố tình đến đón cô, xa cách bấy lâu mới gặp lại. Lần đầu gặp mặt có hơi bất ngờ, anh vẫn tỏa sáng như thế, nổi bật trong đám người.

Bởi vì đã lâu không gặp, trong lòng có một chút cảm xúc vui mừng xúc động, nên cô không kiềm chế được bước đến ôm chầm lấy anh.

"Thầy Trình." Cô áp sát mặt vào lòng ngực anh, khẽ than thở.

"Em thật sự rất nhớ anh!"

Sau khi quen dần với cuộc sống một mình, mọi thứ vẫn luôn suôn sẻ, nhưng khi nhìn thấy anh cô mới nhận ra nỗi nhớ ấy đã bị đè nén dưới đáy lòng, giờ phút này lại trào dâng.

Hôm nay thời tiết đẹp, giao thông cũng thuận tiện. Sau khi về đến nhà, Thẩm Ý Nùng nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu sắp xếp hành lý, Trình Như Ca ở bên cạnh xem, tìm cơ hội giúp đỡ một phen.

Anh nhìn những hộp quà trong hành lý của Thẩm Ý Nùng, không kiềm được hỏi, "Đây là cái gì?"

Cô vừa định mở miệng đáp, lại lập tức sửa lời, "Là nhân viên công tác tặng vài món quà nhỏ thôi."

"Quan hệ trong đoàn phim của bọn em cũng tốt nhỉ." Trình Như Ca không hỏi thêm, chỉ bình luận một câu đơn giản, Thẩm Ý Nùng lặng lẽ thở phào.

Người ta nói trong nội tâm của đàn ông chỉ mãi mãi là một đứa trẻ. Những lời này rất đúng, cô nhận ra sau khi quen thuộc với Trình Như Ca, người luôn trầm tĩnh lãnh đạm tự lo cho bản thân, thật ra cũng rất trẻ con.

Thỉnh thoảng cô cũng chịu không nổi.

Vì thế, Thẩm Ý Nùng đã học cách dỗ anh.

Sau khi sắp xếp nhanh chóng đơn giản đồ đạc trong hành lý xong. Thẩm Ý Nùng vào phòng bếp rót ly nước, khi cô vừa cầm ly nước uống vừa đi ra, rồi giả vờ lơ đãng nhìn quanh hỏi.

"Đúng rồi, mèo của chúng ta đâu anh?"

Quả nhiên Trình Như Ca không phát giác được, anh nhìn cô mỉm cười, bước đến bên sofa, ngồi xổm xuống nhìn vào phía trong, giọng nói ấp áp vang lên.

"Nó mới đến nên hơi nhát, thường ngày hay trốn dưới sofa lắm."

Thẩm Ý Nùng nghe xong tim sắp tan chảy, loài vật đáng yêu mềm mại thế này ai mà cưỡng lại được, cô nén xúc động, bình tĩnh gật đầu.

"Ra là vậy."

Trình Như Ca ngồi xổm trên nền gạch, khẽ gọi vài tiếng thăm dò, trong một tháng này họ đã đặt một cái tên đáng yêu lại thích hợp cho con mèo nhỏ, thế nên anh đang gọi.

"Tuyết Cầu,Tuyết Cầu..."

Chẳng mấy chốc, dưới sofa truyền ra tiếng mèo kêu mềm mại, rất giống với lần đó cô nghe được. Trình Như Ca duỗi tay vào, khi rút ra, trong tay lại thêm một con mèo con đáng yêu lông trắng như tuyết. Trong cặp mắt pha lê màu xanh lam tràn ngập sợ hãi, lạ lẫm ngó xung quanh.

Trông nó mềm mại như bông, cái đầu nhỏ cử động, làm người ta muốn xoa xoa nựng nựng. Thẩm Ý Nùng nghĩ thế, không nhịn được định làm vậy, ai ngờ vừa chạm vào lớp lông mềm mại của nó. Bé mèo nhỏ né khỏi tay cô, chui vào lòng Trình Như Ca.

"..."

"Bây giờ Tuyết Cầu chưa thân với em lắm, qua hai ngày nữa chắc sẽ tốt hơn." Anh an ủi cô, nhưng lại không thể che giấu nụ cười nơi khóe miệng. Thẩm Ý Nùng thất vọng rút tay về, cả người ỉu xìu.

"Vậy cũng được ạ."

Nhưng chẳng bao lâu, cô đã vực dậy tin thần, nắm tay tự cỗ vũ bản thân.

"Thế! Giờ cho em với nó làm quen với nhau, cùng nhau đứng lên nha!"

Sau đó, thời gian nguyên buổi trưa, Thẩm Ý Nùng đều ở bên Tuyết Cầu bồi dưỡng tình cảm, mãi đến lúc Trình Như Ca nấu cơm xong gọi cô. Cô vẫn còn ngồi trên thảm cầm cuộn len trêu chọc mèo, trông vừa kiên nhẫn lại dịu dàng. Trình Như Ca đã từng trông thấy dáng vẻ ấy lúc hai người vừa bắt đầu ở bên nhau.

"Thanh Thanh, tới đây ăn cơm nào."

Trên bàn ăn, Thẩm Ý Nùng vẫn ôm bé mèo không buông tay. Tuyết Cầu rất hiền lành, ngoan ngoãn lại mềm mại. Chỉ cần ở chung với nó lâu dần, nó sẽ cảm nhận được ý tốt của bạn và cho phép bạn tới gần, giờ thì nó hơi miễn cưỡng đồng ý cho cô ôm vào lòng.

Sự tiến triển này khiến cô vui mừng khôn xiết, tràn đầy ý chí chiến đấu, khi ăn cơm xong lặp tức đặt đũa xuống tiếp tục nỗ lực. Trình Như Ca nhìn một người một mèo vui vẻ chơi đùa trong phòng khách, còn anh thì yên lặng thu dọn bát đũa, không hiểu sao thấy cô đơn.

Cuối cùng cũng chờ tới tối, đến giờ ngủ, Trình Như Ca tắm rửa xong lên giường và giục Thẩm Ý Nùng đi tắm. Cô dứt khoát vâng lời anh, nhanh nhẹn lấy áo ngủ đi vào phòng tắm.

Trình Như Ca cảm thấy thỏa mãn cầm lấy quyển sách trên bàn cạnh giường rồi mở ra, mang theo ý cười nhẹ đợi cô bước ra. Thời gian từ từ trôi qua, tiếng động ở cửa truyền đến, anh ngẩng đầu, thấy Thẩm Ý Nùng bước đến trong lòng ngực còn đang ôm con mèo, bộ dáng vui vẻ tung tăng mở miệng.

"Như Ca, tối nay em định ngủ chung với Tuyết Cầu! Được không anh?"

"..."

"Tất nhiên là không được."