Yêu Chiều Fan Hâm Mộ

Chương 44: Trao giải



Sáng thức dậy, người bên cạnh vẫn đang say giấc. Hiếm khi anh thức dậy muộn hơn cô, Thẩm Ý Nùng mở to mắt nhìn anh say đắm một hồi, phát hiện dáng vẻ khi ngủ của Trình Như Ca cũng không thua kém vẻ quyến rũ đêm qua chút nào.

Khuôn mặt điềm tĩnh và bình yên, sống mũi thẳng tắp, cổ dài, màu da tắm dưới ánh nắng ban mai trắng đến mức phát sáng.

Cô ghé mặt đến dụi bên cổ anh, còn lén hôn mấy cái mới thấy thỏa mãn rời đi.

Trình Như Ca bị cô nháo một chặp đến mức nhăn mày, trở mình, vùi mặt xuống gối, rồi lại thiếp đi.

Anh rất ít khi nằm ngủ nướng như vậy, xem ra thật sự rất buồn ngủ. Thẩm Ý Nùng nhịn cười, lết đôi chân vô lực vào phòng tắm, vẻ mặt trong gương không dấu nổi mỏi mệt, nhưng đâu đâu cũng thấy xuân sắc rạng ngời.

Rửa mặt xong quay ra, người ở trên giường vẫn đang ngủ yên, Thẩm Ý Nùng đi lại khẽ khàng, cẩn thận đóng cửa lại rồi xuống lầu.

Lúc Trình Như Ca tỉnh lại thì hơi mơ hồ, chỉ nhớ rõ một số cảnh tượng hỗn loạn, mập mờ và đẹp đẽ, trong đầu hơi đau nhói.

Anh vừa ngồi dậy, đã thấy cửa được đẩy ra, Thẩm Ý Nùng thò đầu ra đi vào.

"Anh tỉnh rồi ạ?"

"Ừm." Anh dụi mắt, mê man.

"Em làm bữa sáng rồi, em ăn rồi, anh dậy chưa ạ?" Cô ghé vào mép giường nhìn anh, bưng mặt hỏi. Ánh mắt của Trình Như Ca trống rỗng rồi quay sang nhìn cô một hồi, rồi mới chớp mắt, như vừa tỉnh dậy từ trong mộng.

"Tối qua anh uống say à?"

"Dạ." Cô nhớ lại những ký ức đó, rầu rĩ đáp.

"Say này anh vẫn không nên uống nhiều như vậy."

"Sao vậy?"

Nhưng cô cũng không có cách nào nói thẳng ra ba chữ "Quá quyến rũ", muốn nói rồi lại thôi, chỉ nói một câu.

"Không tốt cho sức khỏe ạ."

Trình Như Ca nhịn cười, "Được."

Anh gật đầu, dáng bộ dịu dàng như thể muốn làm gì thì làm.

Thẩm Ý Nùng nhìn đến ngây người, thở dài, ngay cả bộ dạng thế này cũng làm người ta khó chống cự được.

Đêm qua vội vàng, áo ngủ trắng tinh trên người anh vẫn còn chỉnh tề, cụp mắt nhìn cô, trên mặt lộ ý cười, ngồi trên giường nơi ánh ban mai phủ lên, giống như sau lưng mọc ra một đôi cánh lông vũ xinh đẹp.

Cô ngửa đầu muốn hôn anh, lúc sắp chạm vào, Trình Như Ca giữ bả vai cô lại, hơi lùi người ra sau.

"Anh chưa đánh răng."

"Không sao ạ, em đánh rồi..." Chỉ cách anh trong gang tấc, cô nói một câu qua loa lấy lệ rồi tiếp tục, Trình Như Ca không thể làm gì khác, buông tay ra.

Mùa hè cuối cùng cũng kết thúc, năm nay liên hoan phim Kim Hoa khai mạc đúng hạn, Thẩm Ý Nùng nhận được thư mời. Có điều lần này không phải được người khác tặng, mà đã được ban tổ chức mời đàng hoàng.

《 Xuất Sơn 》 được lọt vào danh sách đề cử phim điện ảnh xuất sắc nhất năm nay. Ngoài ra hai nam chính cũng được đề cử hạng mục nam diễn viên chính xuất sắc nhất, nằm ngoài dự liệu của Thẩm Ý Nùng, cô được đề cử ở hạng mục nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.

Mỗi lần liên hoan phim Kim Hoa khai mạc đều thu hút rất nhiều sự quan tâm đông đảo, giải thưởng cực lớn, trong ngoài giới đều vô cùng chú ý. Bất cứ ai giành được giải thưởng gì đều được truyền thông thông báo khắp nơi, một thời gian dài sau đó sẽ có độ hot tăng dần, tiếp đó sẽ không cần lo về tài nguyên.

Khi Tưởng Du nói điều này cho cô, Thẩm Ý Nùng như bừng tỉnh ra, mới hiểu loáng thoáng vì sao cô phải từ chối hết những lời mời trước kia.

Có lẽ là chờ sau đợt liên hoan phim này, sẽ bắt đầu lại từ đầu.

Năm nay Trình Như Ca vẫn nằm trong ban giám khảo, hai người ngồi ở hai bàn khác nhau. Cô ngồi cùng bàn với đoàn phim 《 Xuất sơn 》, mấy diễn viên chính và đạo diễn đi cùng nhau nhận phỏng vấn trên thảm đỏ. So với lần trước đi làm nền cho Hứa Giáng thì lần này hoàn toàn khác biệt, dù sao cô cũng được xem như một trong những vai chính.

Không có gì bất ngờ khi Thẩm Ý Nùng bị hỏi vấn đề liên quan đến Trình Như Ca. "Nghe nói sau lần hợp tác với thầy Trình Như Ca, trên mạng đã xuất hiện không ít fans couple, cô từng nghe nói qua cái tên couple Như Ý này chưa?"

Trong tay cầm không ít microphone và mic, những người bên cạnh đều lộ vẻ mặt xem kịch hay, không hề có ý muốn cứu nguy cho cô. Thẩm Ý Nùng trầm ngâm một lát, nhoẻn miệng cười, bình tĩnh lên tiếng.

"À, từng nghe qua một lần."

Cô gật đầu, tỏ ý đã trả lời xong, hội trường im lặng vài giây, truyền thông bên dưới đã gấp đến mức không đợi nổi tiếp tục hỏi, không cho cô bất kì một tia cơ hội chạy thoát nào.

"Xin hỏi cô có suy nghĩ thế nào? Có ý kiến gì không?"

"Tôi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thật ra tôi cũng hay ghép đôi loạn xạ, cũng đơn thuần để giải trí mà thôi."

"Cô còn ghép đôi người khác nữa sau? Ví dụ như trong giới thì cô có yêu thích cặp đôi nào không?" Đề tài hơi hơi được chuyển hướng nhưng vẫn chăm chăm moi tin. Thẩm Ý Nùng chớp mắt, đột nhiên duỗi tay chỉ về phía hai vị nam chính đang đứng xem trò vui bên cạnh, mặt lộ vẻ xảo quyệt.

"Tôi có ghép đôi chứ, ví dụ như thầy Giang và Phương Tương đây, tôi cũng rất thích cặp này..."

Sau khi bộ phim《 Xuất sơn 》lên sóng, rất ít bộ phận ghép cặp tình yêu nam nữ. Số lượng fans couple của hai vị nam chính mới là chủ yếu, thậm chí đến bây giờ vẫn rất đông. Một chút gió thổi cỏ lay cũng đủ để đám fans vui vẻ hết nấc, thỉnh thoảng còn oanh tạc trên hot search, thật sự rất sốt dẻo.

Mọi người cũng không ngờ cô sẽ trả lời thế này, truyền thông kích động, tiêu điểm lập tức nhân cơ hội chuyển sang Giang Tân và Phương Tương, tranh thủ hỏi cảm nghĩ của bọn họ.

Hai người chỉ có thể căng da đầu ra để trả lời, ánh mắt sắt như lưỡi dao nhỏ dồn dập lia đến Thẩm Ý Nùng. Dù thế cô vẫn tỉnh bơ, nhìn vào máy quay mỉm cười xán lạn có thể gọi là xinh đẹp hoàn mỹ.

Náo nhiệt cả buổi tối, lễ trao giải chính thức bắt đầu, nữ minh tinh xinh đẹp tỏa sáng khắp nơi, từ đầu đến chân đều chỉn chu tỉ mỉ. Nam thì mặc âu phục sơ mi trắng, mỗi lúc ngồi trên ghế bị máy quay lia tới, dáng vẻ đều rất bình tĩnh.

MC cầm mic công bố giải thưởng, người xem chờ kết quả, đương sự cũng nóng lòng đến mức nín thở.

《 Xuất sơn 》 đã giành được giải phim điện ảnh xuất sắc nhất. Đạo diễn lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ, nam chính xuất sắc nhất cuối cùng cũng bị lọt mất, hoa rơi nhà khác. Vì có hai nam chính, khả năng sẽ suy xét tới nhiều yếu tố, cuối cùng không địch lại nam chính của bộ phim điện ảnh khác, để người ta giành được giải thưởng.

Giang Tân và Phương Tương như thể đã đoán được kết quả này từ trước, không quá kinh ngạc, ngược lại cúi người xuống nói nhỏ với cô.

"Nam chính xuất sắc không có, xem ra nữ phụ xuất sắc nhất chắc chắn là em rồi."

"Cũng không chắc ạ." Thẩm Ý Nùng không kiềm được nắm chặt tay, lòng bàn tay hơi ướt.

"Tám chín phần rồi." Giang Tân ngồi thẳng dậy, môi khẽ mở, giọng nhẹ nhàng cất lên.

"Bộ phim này của chúng ta chắc chắn sẽ không chỉ có một giải thưởng." Anh ta khẳng định lại lần nữa càng làm cô thêm hồi hộp. Thẩm Ý Nùng thầm mắng mình không tiền đồ, chẳng qua chỉ là một giải thưởng nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất đã khiến cô nhấp nhỏm như vậy. Nhưng đây là liên hoan phim Kim Hoa đó...

Từ trước đến nay ở trong giới, diễn viên đoạt giải cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho dù là một giải nữ phụ xuất sắc nhất cũng đã là một sự vinh quang và khẳng định to lớn. Ít nhất trước kia, cô chưa bao giờ tưởng tượng có ngày mình sẽ ở dưới sân khấu thấp thỏm chờ đợi MC đọc tên mình lên như tối nay.

"Tiếp theo sẽ là nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất của chúng ta..."

Giọng MC cười khanh khách, từ microphone truyền ra cảm giác không chân thật và hư ảo. Cô nuốt nước miếng, đầu óc trống rỗng, sau đó trong lúc hoảng hốt tựa như nghe ra tên của mình.

"Nữ diễn viên trẻ trong vai A Ly của bộ phim 《 Xuất sơn 》..."

"Thẩm Ý Nùng ――"

Trong nháy mắt cô ngây người ra, Giang Tân ở bên cạnh nhắc nhở cô mới đứng lên như cây gỗ. Dưới chân như đạp lên mây, cuối cùng cũng bước lên đài và đứng ở trung tâm giữa ánh đèn flash.

Cô mím môi, tầm mắt nhìn quanh xuống dưới, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường. Chỉ có mình cô mới có thể cảm nhận được lồng ngực đang đập một cách mãnh liệt, xúc động đến mức ngón tay run rẩy, sắp không cầm nổi cúp trong tay.

Mỗi nữ diễn viên trong danh sách đề cử đều chuẩn bị sẵn lời phát biểu cảm nghĩ, dù không chắc chắn sẽ đoạt được giải. Trước đó Tưởng Du cũng đưa cho cô một bài sẵn, Thẩm Ý Nùng hướng người về microphone và nhìn phía trước, chưa kịp suy nghĩ gì miệng đã tự động đọc làu làu bài phát biểu cảm nghĩ học thuộc trước đó.

Cuối cùng ở đoạn cuối, cô đột nhiên dừng lại, quên mất đoạn kia nói gì, ánh mắt hoảng loạn rời rạc, chợt đối mặt với ánh mắt của Trình Như Ca.

Anh ngồi ở kia nhìn chăm chú cô, mặc một bộ âu phục màu đen, cà vạt là màu đỏ sậm, màu sắc tương tự như chiếc váy lễ phục màu rượu đỏ trên người cô, đây là tạo hình mà hai người làm như yêu cầu trước khi ra ngoài của anh.

Thẩm Ý Nùng không hiểu sao bình tĩnh lại, lời nói lưu êm tai từ microphone truyền tới từng ngóc ngách.

"Cảm ơn đã cho tôi cơ hội này, những người trước sau vẫn làm bạn với tôi, cũng gửi lời cảm ơn rất nhiều tới những fans hâm mộ đã ủng hộ tôi. Không quên sơ tâm

từ những ngày đầu rèn giũa không ngừng tiến lên, tôi sẽ càng nỗ lực hơn nữa, cảm ơn."

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, lóa sáng đến chói mắt. Thẩm Ý Nùng nở một nụ cười về phía đó, có điều gì đó trong đáy lòng càng ngày càng rõ hơn.

Muốn trở thành người giống anh...

Danh sách đoạt giải vào đêm liên hoan phim đó ngay lập tức truyền rộng khắp lưu trên mạng. Từ trước đến nay giải thưởng Kim Hoa đều có danh tiếng lớn, bao năm qua chưa từng bị nghi ngờ. Lần này cũng không ngoại lệ, những diễn viên cầm được giải thưởng đều thật sự xứng đáng, truyền thông ngoại trừ việc chúc mừng thì chỉ có khen ngợi.

Những đài truyền hình lớn cũng có tin tức truyền bá, bao gồm bộ phim《 Xuất sơn 》đã có thể xem được trên TV và các trang web trên mạng. Mấy hôm trước Thẩm Ý Nùng còn nhận được điện thoại của bà ngoại, khen cô có triển vọng, hàng xóm chng quanh đều tới nhà tìm hiểu tin tức về cô, nói xong câu cuối, bà dường như bắt đầu chùi nước mắt.

"Thanh Thanh của bà vất vả bao l năm như vậy, cuối cùng cũng đã đạt được thành công, chuyện này mẹ con không còn lời gì để nói, chúng ta không nghe lời nó là chính xác!"

Nói đến lúc ấy, Thẩm Ý Nùng suýt chút nữa sống mũi cay cay. Bà cô quá khoan dung, mặc dù bình thường không nói gì nhưng rất để trong lòng, thật ra trong lòng bà còn hiểu hơn bất cứ ai.

So với lúc nhận được được điện thoại của Thẩm Chiếu, cô lại quá mức bình tĩnh.

"Ta và mẹ con đều xem phim của con đóng rồi." Giọng của người đàn ông đầy xúc động, "Diễn rất khá."

"Tiểu Ý, con trưởng thành rồi."

Ông lại thở dài, "Con chừng nào thì lại về nhà? Dẫn theo bạn trai con, hai đứa cùng về hả?"

"Lần sau ạ." Thẩm Ý Nùng bình tĩnh trả lời. Trong lòng mỗi người đều ngầm hiểu, "lần sau này" chỉ là một cái hẹn xa vời.

Vào tháng 10, Tưởng Du báo cho cô một tin tốt, cho cô xem những tác phẩm phim xuất sắc nhất của đạo diễn Lâm Triều. Nữ chính của tác phẩm mới vẫn chưa chọn ra, trước mắt chỉ lén tiếp xúc với vài nữ nghệ sĩ, trong số đó có cả cô.

Phong cách của Lâm Triều rất đa dạng, mấy năm qua những tác phẩm tiêu biểu được lưu truyền rộng rãi có gần mười bộ, đều có danh tiếng phòng bán xuất sắc, càn quét sạch các giải thưởng ở những liên hoan phim, trong ngoài nước đều rất có tiếng tăm.

Kịch bản và nội dung của ông ấy đều có một phong cách riêng lôi cuốn vào cảnh quay ngoạn mục, góc quay mới lạ, thẩm mỹ độc đáo. Trong đó rất nhiều bộ phim chỉ cần tùy ý chụp lại một bức cũng đủ để làm hình nền hoàn mỹ, đẹp đến từng chân tơ kẽ tóc.

Có rất nhiều diễn viên trước kia không nổi trội lắm, xuất hiện trong tác phẩm của ông ấy thì giống như hai người khác nhau. Chỉ thay đổi kiểu trang điểm và góc quay mà y như viên ngọc bị phủ bụi được lau, tươi sáng rực rỡ hẳn lên.

Cuối cùng Thẩm Ý Nùng được thông báo một mình tham dự thử vai, thời gian ấn định vào sáng thứ tư, địa điểm ở bên trong nhà dân.