Mê man ngủ không biết bao lâu, Hà Húc từ trên giường bò dậy, đầu óc hỗn loạn, đau đầu đến muốn nôn.
Tiện tay nhặt một bộ quần áo từ bên giường mặc vào, Hà Húc xuống đến phòng bếp nấu mì, thừa dịp nấu mì chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Ăn xong mì như đang nhai sáp, Hà Húc quay về phòng ngủ nhặt điện thoại di động bị cậu tắt máy, ấn nút nguồn mở máy lên.
Điện thoại di động phản ứng một hồi, tiếp theo xuất hiện một nhóm lớn cuộc gọi nhỡ, số lượng nhiều đến Hà Húc có hơi hoảng hốt một chút, cho rằng toàn thế giới đều đang tìm cậu.
Bất quá rất nhanh Hà Húc đã phân biệt được, tuy rằng có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, nhưng trên thực tế chỉ có hai người tìm cậu.
Tạ Thanh Dao và Đỗ Minh Vũ.
Tạ Thanh Dao đơn giản là muốn hỏi cậu lễ mừng năm mới có muốn cùng nhau đón hay không, Hà Húc không muốn về đó, cũng không có tinh lực đi một cách qua loa. Mà Đỗ Minh Vũ gọi cho cậu, chỉ có thể là Từ Phượng Chi lại có vấn đề gì.
Hà Húc dựa vào vách tường dùng sức nắm tóc, tâm phiền ý loạn nhắm mắt lại. Ở bệnh viện nói ra lời tuyệt tình như vậy, tự cho là rất tiêu sái, nhưng trên thực tế mình lại thật sự có thể buông tay mặc kệ sao?
Vô số lần Hà Húc đều muốn làm như vậy, nhưng mỗi một lần cậu đều âm thầm cho mình một cái chờ mong, nghĩ có lẽ lúc nào đó Từ Phượng Chi liền thấy được điểm tốt của cậu, cùng cậu tìm về tình mẫu tử đã thiếu thốn thật lâu kia......
Cho dù cậu còn muốn lừa mình dối người, nhưng nỗi đau thấu tim nơi ngực lại tàn nhẫn kéo cậu trở về hiện thực.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Từ Phượng Chi vĩnh viễn sẽ không yêu thương cậu, Từ Phượng Chi chỉ hận cậu, hận cha ruột của cậu là Hà Vi, hận cậu là con trai của Hà Vi, càng hận cậu là con ghẻ quấy rối cuộc sống của mình.
Chậm lại thật lâu, Hà Húc vẫn gọi điện thoại cho Đỗ Minh Vũ, chưa gọi được hai tiếng đã được kết nối, cậu trầm mặc, đối phương cũng trầm mặc, điều này cũng khiến cậu xác định không có chuyện gì quan trọng xảy ra, nhưng vẫn mở miệng hỏi trước: "Có chuyện gì không?"
"Hà...... Ân, không có chuyện gì...... "Đỗ Minh Vũ muốn nói lại thôi.
"Vậy tôi cúp máy."
"Đừng, đừng cúp! "Đỗ Minh Vũ vội vàng lên tiếng," Cái kia...... Tôi, tôi muốn gặp mặt anh, có thể không......"
Nhớ mang máng ngày đó lúc cậu rời đi, Đỗ Minh Vũ đã trốn ở góc tường, Hà Húc không cần đoán cũng biết cậu ta muốn nói gì với cậu, vì vậy cự tuyệt rất quyết đoán: "Không thể, còn có chuyện khác sao?"
"Làm ơn..."
Ngàn tính vạn tính, Hà Húc không ngờ Đỗ Minh Vũ lại dùng giọng cầu xin như vậy để nói chuyện, im lặng một lúc lâu, lâu đến khi Đỗ Minh Vũ không còn ôm hy vọng, Hà Húc thở dài hỏi: "Ở đâu?"
"Bệnh viện, được không?"
"Nửa giờ nữa tôi đến, cúp máy đi."
Cúp điện thoại, giao diện bật trở về trang chủ, Hà Húc lúc này mới phát hiện, một giấc này của cậu thế nhưng ngủ thẳng đến đêm ba mươi.
Thay quần áo, Hà Húc sửa sang lại một chút rồi xuống lầu, xe của cậu dừng ở dưới lầu, phủ một lớp tuyết suýt nữa không nhận ra.
Xem ra tuyết rơi hẳn là không nhỏ, trên thân xe đều tích một tầng thật dày.
Hà Húc chui vào xe, trong xe lạnh như hầm băng, kích thích cậu không nhịn được rùng mình một cái, một hồi lâu tay chân cứng đờ mới ấm áp lại xuất phát đi bệnh viện.
Vừa bước vào cổng bệnh viện, điện thoại của Hà Húc lại vang lên không đúng lúc. Cậu cầm tới liếc mắt một cái, mi tâm liền nhướng lên.
Lại là Tạ Thanh Dao, nếu không tiếp, chỉ sợ sẽ xảy ra phiền toái lớn.
"Alo. "Rối rắm một hồi, Hà Húc vẫn nhận máy.
"Ở đâu? "Đối phương chỉ nói có hai chữ ngắn gọn rõ ràng.
Hà Húc thành thật khai báo, tiếp theo Tạ Thanh Dao bảo cậu trong vòng một giờ chạy tới một bệnh viện khác, Hà Húc không chút suy nghĩ liền cự tuyệt.
Gọi cậu đến bệnh viện là vì cái gì, Hà Húc không cần nghĩ cũng đoán được. Nhất định là bảo cậu đi gặp Tề Nhạc, đêm ba mươi ngày lành, cậu cũng không có tâm tình gặp cái tên gia hỏa xui xẻo kia.
Sợ Tạ Thanh Dao lại uy hiếp cái gì, Hà Húc cấp tốc cúp điện thoại, trực tiếp mở chế độ máy bay.
Đoán chừng là bởi vì chậm chạp không đợi được cậu, lúc cậu buông điện thoại di động Đỗ Minh Vũ vừa vặn từ bên trong đi ra tìm, vừa thấy mặt cậu không hiểu sao có chút câu nệ.
"Anh, anh tới rồi?"
Hà Húc không biết có phải là ảo giác của mình hay không, luôn cảm thấy hôm nay Đỗ Minh Vũ nói chuyện luôn nhỏ nhẹ, không biết đang khẩn trương cái gì.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
"Không phải tôi đã hứa với cậu rồi sao?"
"Cũng đúng, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi..."
Đỗ Minh Vũ vừa nói vừa nhìn xung quanh, dường như đang tìm một nơi thích hợp, Hà Húc lại hất cằm chỉ phía sau, "Lên tầng cao nhất đi, ít người, thanh tịnh."
"Được, được......"
Rõ ràng nói muốn cùng cậu tâm sự, nhưng dọc theo đường đi Đỗ Minh Vũ đều rất trầm mặc, thẳng đến khi lên tầng cao nhất cũng giống như vậy, muốn nói lại thôi hơn nửa ngày cũng không mở miệng.
Hà Húc chờ có chút không kiên nhẫn, tiện tay lấy điếu thuốc châm lên, hỏi cậu ta: "Rốt cuộc có chuyện gì?"
"Thật ra... thật ra... "Đỗ Minh Vũ vội vàng mở miệng, nhưng vừa nhìn vào mắt Hà Húc, liền bất giác né tránh, mím môi có chút khó mở miệng.
Hà Húc hút một hơi thuốc, cảm thấy đứng ngây ngốc trong gió lạnh như vậy cũng không phải là chuyện tốt, vì vậy chủ động hỏi cậu ta: "Đỗ Nguyên Giang lần này đã tới chưa?"
Đỗ Minh Vũ vừa nghe lời này tựa như một quả bóng xì hơi, cúi đầu hơi lắc đầu, "Không có, giống như bốc hơi khỏi thế giới, cũng không liên lạc được."
"Ồ. "Vừa thấy cậu ta đã ngừng lắp bắp, Hà Húc tự cho là đã khơi mào ý muốn nói chuyện phiếm của Đỗ Minh Vũ, kết quả Đỗ Minh Vũ vẫn không mở miệng. Không còn cách nào khác, Hà Húc lại chỉ có thể tìm lại đề tài: "Bạn gái của cậu đâu?"
Ai ngờ nghe được cái này Đỗ Minh Vũ liền càng nhụt chí, lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Nghe nói nhà chúng ta xảy ra biến cố lấy không ra nhiều tiền như vậy, lập tức liền nói chia tay... Hiện tại cũng đã một tháng không liên lạc..."
Hà Húc hút thuốc, híp mắt nhìn về phía xa sửa lại: "Là nhà cậu, không phải nhà chúng ta."
"Ngày đó những lời anh cùng mẹ tôi đều nghe được, chúng ta là người một nhà..."
"Không phải, tôi không có mẹ, tôi chỉ là được gửi nuôi ở nhà cậu. "Hà Húc tự giễu nhếch môi," Hai người cũng chưa từng coi tôi là người nhà, cho nên hai người mới là người một nhà, tôi không phải."
Liên tưởng đến đủ loại chuyện trong cuộc sống trước đây, Đỗ Minh Vũ biết Hà Húc nói kỳ thật không quá đáng, hành động của bọn họ đích xác là như thế. Khi còn bé cậu ta ỷ vào sự thiên vị của cha mẹ mà tìm mọi cách khi dễ Hà Húc, hiện tại mới hiểu được đó đều là cậu ta làm ác với Hà Húc, chỉ là hiện tại cho dù hối hận cũng đã muộn.
"Lúc trước là tôi không đúng, tôi cũng không nghĩ tới anh là..." Đỗ Minh Vũ thanh âm nhỏ dần, tiếng "Ca" làm sao cũng gọi không ra, cậu ta cúi đầu khó xử tiếp tục nói: "Kỳ thật tôi hôm nay tìm anh, chính là muốn nói, tôi sẽ là người ghép gan, anh không cần quan tâm mẹ nói cái gì..."
"Nếu không thì sao, tôi vốn cũng không có ý định đáp ứng."
"Vậy sao..." Đỗ Minh Vũ xem ra thật sự yên tâm thở phào nhẹ nhõm, sau một lúc lâu cậu ta lại cúi đầu mở miệng: "Anh vì mẹ đã trả giá đủ rồi, tôi thật sự chỉ muốn hết sức có thể bồi thường cho anh..."
"Không cần, vẫn là câu nói kia, sau khi phẫu thuật xong thì đừng gặp nữa. "Hà Húc nói rất tàn nhẫn, nhưng trong lòng lại khó chịu," Sau này bà ấy thế nào, cũng không liên quan đến tôi nữa."
Nhiều năm như vậy cũng cố gắng qua, không phải của cậu, cậu sẽ không cưỡng cầu.
Tác giả có lời nói:
Cảm ơn các bạn đã thích bộ truyện này.
Mình cũng rất thích xem bình luận của mọi người.
Nhưng ở đây vẫn phải nói.
Mọi người bình luận thì bình luận
Cố gắng đừng để lộ nội dung nhé.
Nếu có loại tiết lộ trước này
Bé Đáng Yêu còn chưa đọc cũng đã biết viết cái gì rồi.