"Hai năm gần đây thận của A Nhạc có chút vấn đề, sau khi trải qua kích thích ngày hôm đó bệnh tình nghiêm trọng hơn rất nhiều, lời khuyên của bác sĩ là nhanh chóng phẫu thuật."
"Cho nên, cũng bởi vì tôi giống anh ta, cho nên ngài cảm thấy thứ này hai chúng tôi cũng nói phù hợp là có thể phù hợp?", Hà Húc cảm thấy chuyện này quả thực hoang đường đến buồn cười, bọn họ giống nhau, nhưng cậu và Tề Nhạc căn bản là hai người khác nhau.
"Biện pháp có thể nghĩ cũng đã nghĩ qua, tôi cũng từng xét nghiệm rồi, nhưng không thích hợp. "Tạ Thanh Dao nhìn mặt Hà Húc không đành lòng nói những lời này, chỉ có thể quay đầu đi chỗ khác tiếp tục nói:" Đây cũng là không có cách nào mới tới tìm em thử một lần, nếu có thể, tôi sẽ không bạc đãi em."
A, nói trắng ra chính là dùng tiền mua nội tạng của cậu mà.
Hà Húc cười khẽ, cúi đầu từ trong túi lấy điếu thuốc, tựa vào tay vịn bên giường im lặng hút hết hơi này đến hơi khác, trong đầu loạn thành một đoàn.
Ngoài cửa sổ sắc trời dần tối, đèn màu bên đường sáng lên một loạt rồi lại một loạt, đem toàn bộ thành phố trang trí ấm áp lại an bình, mà cậu lại ở một ngày ấm áp hạnh phúc này, bị hai người yêu cầu đi làm xét nghiệm hết gan rồi thận xem có phù hợp để ghép không.
Đêm ba mươi, một người muốn gan, một người muốn thận.
Ngược lại, còn rất ăn ý cho rằng nếu lấy đi thứ gì cậu cũng sẽ không chết.
Hà Húc hút thuốc rất dữ dội, Tạ Thanh Dao đi lên ngăn lại, bị Hà Húc né tránh làm bỏng tay. Hà Húc bảo vệ điếu thuốc chưa hút xong, kẹp ở đầu ngón tay nhưng cũng không có ý định tiếp tục hút.
"Nếu không ngài xem lại, còn muốn gì nữa? "Hà Húc cười châm chọc, ngón tay đưa qua đưa lại khoa tay múa chân trên người mình," Tim, gan, lá lách, phổi cũng đều được, các người chọn đi, hay là cùng nhau lấy đi hết?"
"Hà Húc..." Tạ Thanh Dao hối hận, đáy mắt Hà Húc rõ ràng ngay cả một tia sáng cũng không có, trầm lặng như một vũng nước đọng.
"Đùa thôi, tôi đồng ý. "Hà Húc vò nát điếu thuốc trong lòng bàn tay, ngẩng đầu vẫn mỉm cười nhìn Tạ Thanh Dao, nhưng ý cười không tới đáy mắt," Nếu thành công, tôi muốn mười triệu."
Quên đi, dù sao cậu cũng không có ý định cần cái thân thể này.
Tạ Thanh Dao không nói gì, Hà Húc liền truy hỏi một câu: "Yêu cầu của tôi có quá đáng không?"
"Không."
"Vậy là tốt rồi. Nếu như ngài nghĩ kỹ xong, tôi tùy thời đều có thể phối hợp bất cứ lúc nào."
Nói xong, Hà Húc cũng không quay đầu lại, biến mất khỏi tầm mắt Tạ Thanh Dao.
Ra khỏi cửa bệnh viện, Hà Húc không có về nhà, ở cửa siêu thị còn chưa đóng cửa mua một túi rượu bia, lại trở lại bệnh viện, trực tiếp mang đồ lên tầng cao nhất.
Tạ Thanh Dao vừa muốn rời đi lơ đãng thoáng nhìn thấy bóng dáng Hà Húc, nhìn cậu mang theo nhiều rượu như vậy lên sân thượng, lo lắng cậu lại xảy ra chuyện gì, liền đi theo phía sau.
Chờ thời điểm cậu chạy tới tầng cao nhất, sắc trời đã bắt đầu tối, hắn mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh đứng ở lan can, tim lập tức vọt lên cổ họng.
Tạ Thanh Dao không dám tùy tiện lên tiếng, sợ dọa Hà Húc, nếu nổi lên hiệu quả ngược, lại sợ Hà Húc thật sự làm ra chuyện ngốc nghếch gì từ trên đó nhảy xuống, chỉ có thể rón rén chậm rãi tới gần cậu, định thừa dịp Hà Húc không chú ý kéo cậu xuống.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Nhưng không nghĩ tới chính là, hắn vừa muốn tiếp cận Hà Húc, Hà Húc lại đột nhiên mở miệng.
"Yên tâm, tôi sẽ không dễ dàng chết như vậy. "Cậu nhìn chăm chú cảnh đêm phồn hoa trước mắt, hơi nghiêng đầu, nửa khuôn mặt lộ vẻ bi thương lại miễn cưỡng tươi cười," Tôi phải sống thật tốt, nhìn xem bọn họ đưa tôi đến thế giới này, đến tột cùng là muốn cho tôi nhìn thấy cái gì."
Hình ảnh Hà Húc giống như một tờ giấy mỏng manh, gió thổi qua liền sẽ vỡ nát. Cậu từ phía trên nhảy xuống, đi qua nhặt bình rượu trên mặt đất lên, bỗng nhiên nhớ tới cái gì nhìn Tạ Thanh Dao, "A đúng rồi, tôi không thể uống rượu đúng không."
"Hà Húc... Quên đi, tôi sẽ nghĩ cách khác...'
"Thử một lần đi, tôi cũng rất muốn dùng mười triệu kia đổi lấy tự do."
Hà Húc vĩnh viễn là cái loại ngữ khí thờ ơ này, tuy rằng cậu biểu hiện không sao cả, nhưng Tạ Thanh Dao dù sao cũng ở chung với cậu bốn năm, làm sao có thể nhìn không ra trên thực tế cậu đã nản lòng thoái chí chứ?
Tạ Thanh Dao cảm thấy có cái gì chặn ở ngực hắn, chỉ nhìn thấy nụ cười miễn cưỡng của Hà Húc đã bị cảm giác tội lỗi đè nén không thở nổi, hắn vừa mới giơ tay muốn kéo Hà Húc một cái, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Nhìn tên hiển thị cuộc gọi, Tạ Thanh Dao không thể không đi nghe điện thoại, chỉ là vài giây sau lại kinh ngạc đưa điện thoại di động cho Hà Húc.
"Tìm em."
Hà Húc cũng sửng sốt, nhận lấy lúng túng liếc nhìn tên trên đó, lại càng không rõ nguyên do.
Điện thoại của Huân Duệ, nhưng lại muốn tìm cậu.
Nói ngắn gọn vài câu, Hà Húc trả lại di động cho Tạ Thanh Dao.
"Có chuyện gì? "Tạ Thanh Dao nhịn không được hỏi.
"Không có gì, dì muốn gặp tôi."
Hà Húc thành thật trả lời, nhưng cũng không hiểu nguyên nhân. Trước kia Huân Duệ đã giúp cậu rất nhiều, cậu cũng rất cảm kích Huân Duệ, nhưng dù sao hiện tại thân phận lập trường của bọn họ đã thay đổi lớn, cậu không biết lúc này cậu còn có cái gì đáng giá để gặp mặt.
"Khi nào gặp, tôi đưa em đi."
"Không cần, tôi có lái xe."
Uyển chuyển từ chối Tạ Thanh Dao, Hà Húc xuống lầu khởi động xe, lẳng lặng ở trong xe suy nghĩ một hồi nguyên nhân Huân Duệ muốn gặp cậu, bất quá tự nhiên là không có đầu mối.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Suy nghĩ nửa ngày vẫn là một mớ hỗn độn, Hà Húc dứt khoát không nghĩ nữa, dù sao lát nữa cũng gặp, có chuyện gì không phải sẽ biết rất nhanh sao?
Lái xe trở lại nhà mình dưới lầu, Hà Húc liếc mắt một cái liền thấy được mục tiêu.
Cậu cho dù muốn không chú ý tới cũng khó, bởi vì cậu thật sự là không nghĩ tới, ngay tại tiểu khu cũ nát này của bọn họ, còn có ai sẽ lái một chiếc xe Rolls Royce biển số năm số "8" chứ.
Tùy tiện đỗ xe ở một chỗ trống, Hà Húc sửa sang lại quần áo đi qua, giơ tay gõ cửa kính xe.
Cửa sổ xe hạ xuống, Huân Duệ ở trong xe cười cười với cậu, sau đó dặn dò tài xế chờ một hồi, liền mang đồ xuống xe, Hà Húc vội vàng đưa tay giúp bà xách lên.
"Cầm đi, chính là muốn cho con. "Huân Duệ cẩn thận đánh giá cậu, trong mắt mang theo chút thương tiếc," Không mời ta đi lên ngồi một chút sao?"
"Nếu như ngài không ghét bỏ, tôi rất sẵn lòng......"
Huân Duệ lúc này cùng lần trước gặp mặt khiến cho người ta cảm giác không quá giống nhau, tuy rằng bộ dạng của bà nhìn vẫn là như vậy tự mang khí tràng nghiêm túc, thế nhưng lúc này tươi cười nhiều hơn rất nhiều, thoạt nhìn liền ôn hòa hơn không ít.
Có lẽ là bởi vì lúc trước từng có chút tiếp xúc, lúc này đây Hà Húc cũng không có quá mức câu nệ, ngược lại bởi vì ký ức khôi phục mà sinh ra vài phần tín nhiệm cùng ỷ lại vào Huân Duệ.
Dẫn Huân Duệ đi vào phòng trọ đơn sơ của mình, Hà Húc còn có chút ngượng ngùng, vội vàng đi phòng bếp pha ấm trà bưng tới, áy náy nói: "Thật sự xin lỗi, không có gì tốt chiêu đãi ngài, cũng chỉ có chút nước trà này."
"Vậy thì tốt rồi, đừng lo lắng. "Huân Duệ gọi Hà Húc lại, ánh mắt bảo cậu mở túi trên cùng," Nhìn xem có thích hay không, dì cũng nhìn thân hình con mua, không biết có thích hợp hay không."
Hà Húc nghe lời mở hộp ra, bên trong là áo len, tuy rằng nhìn không có gì đặc biệt, nhưng nhìn thấy cái mác phía sau, Hà Húc lại trầm mặc.
Sáu chữ số, cậu chỉ dám sờ thôi không có trình độ mặc loại đồ xa xỉ này.
Hà Húc vội vàng từ chối, nhưng Huân Duệ lại thúc giục cậu mặc vào thử xem, Hà Húc không lay chuyển được bà đành phải mặc vào, quần áo dĩ nhiên ngoài ý muốn vừa người.
Huân Duệ nhìn Hà Húc gầy gò lại hơi mệt mỏi, nhịn không được thở dài một hơi, "Nếu năm đó là dì đem con lưu lại thì tốt rồi..."