Lấy tiền làm việc, Hà Húc vẫn vô cùng có nguyên tắc. Nếu đã nhận tiền của Tạ Thanh Dao, vậy một tháng này cậu tất nhiên sẽ không liên lạc với Tiêu Sách.
Đương nhiên, để phòng ngừa Tiêu Sách bởi vì tìm không thấy cậu mà giết tới trước mắt cậu, trước khi thực hiện hạn định một tháng kia Hà Húc vẫn là sớm cùng Tiêu Sách chào hỏi.
Không có Tiêu Sách, cũng không có Tề Nhạc, trạng thái của hai người tựa hồ lại trở về như lúc đầu, Tạ Thanh Dao thường xuyên thất thần, luôn cảm thấy dường như thời gian gần đây đều là một giấc mộng hư vô mờ mịt của hắn.
Tất cả giống như đều không có gì khác biệt, duy nhất có biến hóa chỉ là Hà Húc khi nghe hắn giảng bài không hề ngủ gật.
Liên tục ba bốn ngày, mặc kệ một ngày trước hắn dạy cho Hà Húc bao nhiêu nội dung, ngày hôm sau Hà Húc đều có thể hoàn mỹ tiêu hóa, một chút cũng nhìn không ra việc cậu thậm chí ngay cả trung học cũng chưa tốt nghiệp.
Tạ Thanh Dao càng cảm thấy kinh ngạc chính là, ngoại trừ mỗi ngày trong khoảng thời gian hắn phải đi họp không ở cùng một chỗ với Hà Húc, thời gian khác Hà Húc cơ hồ đều ở trong tầm mắt của hắn, rốt cuộc là lúc nào có thể lén lút dụng tậm học tập?
Nếu như không có bí mật khổ học gì, vậy chỉ có thể nói rõ Hà Húc ở phương diện này rất có thiên phú. Tạ Thanh Dao trong lòng khẽ động, nếu là như vậy, vậy nếu Hà Húc nguyện ý, đưa cậu đi học có phải đối với cậu cũng rất tốt không?
Tạ Thanh Dao ghi nhớ suy nghĩ này trong lòng, từ phòng họp trở về văn phòng, Hà Húc còn ở trước bàn nghiêm túc đọc sách ghi chép, bộ dáng so với học sinh chuẩn bị thi đại học còn chuyên chú hơn.
Tạ Thanh Dao tựa vào cửa lẳng lặng nhìn cậu một hồi, sau đó hơi nhếch khóe môi, cong ngón tay gõ cửa, "Tan tầm rồi."
Hà Húc kinh ngạc, mờ mịt ngẩng đầu nhìn đồng hồ, bất tri bất giác đã sắp bảy giờ đêm.
"Vậy tôi thu dọn một chút."
Hà Húc vừa nói vừa đứng dậy đóng nắp bút lại, sắp xếp ngay ngắn những cuốn sách khác, cầm áo khoác của mình mặc vào, thuận tay ôm lấy áo của Tạ Thanh Dao đi qua, tri kỷ phủ thêm áo khoác cho Tạ Thanh Dao.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Tạ Thanh Dao lẳng lặng nhìn những thứ này, bộ dáng Hà Húc nhu thuận dịu ngoan, trong đôi mắt hoa đào mang theo một loại trong suốt đơn thuần không tương xứng với cảnh ngộ của cậu, đây là lý do hắn từng mê muội Tề Nhạc, cũng là phong cảnh hắn không còn nhìn thấy trên người Tề Nhạc nữa.
Hắn giơ tay nghịch nghịch tóc trên trán Hà Húc, Hà Húc theo bản năng trốn về phía sau, sau đó lại cười yếu ớt tiến lại gần, tùy ý để hắn nghịch loạn cũng không nhúc nhích, chuyên tâm thay hắn mặc quần áo tử tế.
"Trực tiếp về nhà sao, hay là ngài có an bài khác."
Một câu hỏi, ngữ điệu Hà Húc cũng rất bình tĩnh, trọng yếu đặt ở nửa câu sau một cách kiên quyết. Tạ Thanh Dao thường ngày sẽ không dùng loại nước hoa ám muội mê người này, hôm nay hắn khác biệt như vậy, nhất định là có sắp xếp gì đó.
Về phần đối tượng kia, có phải cậu hay không cũng không quan trọng.
"Ừ, tôi đã đặt nhà hàng, trực tiếp dẫn em qua. "Tạ Thanh Dao ôm vai cậu, một tay gọi điện thoại cho Loan Tụng," Chuẩn bị xe."
Hà Húc kinh ngạc quay đầu: "Loan Tụng đã về rồi?"
"Ừ, ba ngày trước đã về, tôi sắp xếp cho cậu ấy đi xử lý chút chuyện khác. Sao vậy, nhớ cậu ấy à?"
Hà Húc lắc đầu, mím môi cười không trả lời.
Cách thời gian khá dài không gặp mặt, lúc nhìn thấy Hà Húc Loan Tụng kích động đến vành mắt đều đỏ, nhưng Tạ Thanh Dao liền ôm Hà Húc đi ra, cậu ta cũng không dám lỗ mãng, chỉ có thể chịu đựng giúp Hà Húc mở cửa xe, biểu thị tình cảm nhớ nhung của mình.
Hà Húc không khỏi mỉm cười, Tạ Thanh Dao thấy thế tò mò hỏi: "Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"
"Không có gì. "Hà Húc không muốn nhiều lời, không chút suy nghĩ liền thốt ra.
Cũng may Tạ Thanh Dao căn bản cũng không muốn truy cứu, hắn không nói cũng không hỏi nữa, hướng Loan Tụng nói ra một địa chỉ liền ngồi vào hàng sau.
Loan Tụng phụng mệnh đưa bọn họ đến một nhà hàng Tây, bên trong trang hoàng có thể nói là xa hoa lãng phí đến cực điểm, màu vàng mềm mại làm chủ đạo, những thứ khác đều lấy màu sắc khác nhau phối hợp trang trí, toàn bộ nhà hàng khí thế lại rộng rãi, phi thường sang trọng.
Hà Húc nói thế nào cũng theo Tạ Thanh Dao kinh qua một chút trải nghiệm, đối với chuyện này cũng không luống cuống, chỉ cúi đầu nhìn quần áo có phần tùy ý mặc trên người mình, hơi có chút lo lắng quay đầu hỏi Tạ Thanh Dao một câu: "Tôi mặc tùy ý như vậy, họ có cho tôi vào không?"
"Khoác tay tôi không phải liền vào được sao?"
Tạ Thanh Dao nói xong còn phối hợp đưa cánh tay ra cho cậu khoác, đợi Hà Húc khoác lên hắn lúc này mới thong dong bước vào.
"Dẫn em đi gặp một người, tôi đoán em hẳn là sẽ cảm thấy hứng thú."
Tạ Thanh Dao cố ý thừa nước đục thả câu, Hà Húc thật sự bị gợi lên một chút hứng thú, cũng không phải bởi vì người này cậu có thể cảm thấy hứng thú, mà là Tạ Thanh Dao dựa vào cái gì cho rằng người này sẽ làm cậu hứng thú.
Trên thế giới này ngoại trừ tiền, cậu đối với thứ gì cũng không có hứng thú.
Đến bàn đặt trước, Hà Húc nhìn quanh bốn phía đánh giá một phen, toàn bộ nhà hàng thoạt nhìn thật giống như hiện trường dạ tiệc long trọng gì đó, các khách hàng ăn mặc càng lúc càng hoa lệ, tối thiểu cũng giống như Tạ Thanh Dao mặc âu phục vừa vặn, chỉ có cậu mặc một cái áo khoác ngoài không thích hợp.
Đợi ở bàn ăn hơn nửa giờ, người Tạ Thanh Dao hẹn còn chưa tới, lại đợi một lúc, người vẫn không tới, nhưng đợi được điện thoại của đối phương.
Tạ Thanh Dao nhận điện thoại còn không kịp mở miệng oán giận, đối phương liền liên tiếp nói vài câu xin lỗi chồng chất tới, giải thích hôm nay mình đột nhiên gặp chút chuyện, thật sự là không kịp, đối với Tạ Thanh Dao cùng người hắn muốn giới thiệu cảm thấy đặc biệt có lỗi.
Hà Húc cẩn thận liếc biểu tình Tạ Thanh Dao, bình thường sau khi hắn bị cho leo cây tâm tình đều đặc biệt kém, cậu phải luôn luôn chú ý, đề phòng tâm tình không tốt của hắn vì người kia không xuất hiện, ngược lại là cậu đụng phải họng súng.
May mà mặc dù Tạ Thanh Dao cau mày nói xong điện thoại, nhưng có thể là thông cảm cho đối phương quả thật có nguyên nhân, sau khi buông điện thoại Hà Húc lại không nhìn thấy biểu tình khó chịu cực hạn này trên mặt Tạ Thanh Dao.
"Anh ta không qua được, chỉ có thể lần sau lại dẫn hai người gặp mặt. "Tạ Thanh Dao vẻ mặt tiếc nuối thở dài, ấn chuông phục vụ gọi bồi bàn tới, nói với Hà Húc:" Vậy hai chúng ta ăn một bữa tối dưới ánh nến đi, em muốn ăn cái gì?"
Đồ ăn ở nhà hàng Tây Hà Húc đều không cảm thấy hứng thú, nhất là thực đơn giống như trong sách ngày đó cậu lại xem không hiểu, vì vậy dưới ánh mắt tha thiết của Tạ Thanh Dao, Hà Húc cứng ngắc phun ra mấy chữ: "Thịt bò bít tết, chín hết."
Nói xong Hà Húc liền hối hận, lần trước cậu cũng làm mất mặt Tạ Thanh Dao như vậy ở nhà hàng, lần này đúng lúc hắn bị người ta cho leo cây, đây có tính là đụng vào họng súng hay không cậu cũng không quá xác định.
Quả nhiên bồi bàn sau khi nghe xong đầu tiên là kinh ngạc một chút, sau đó trên mặt nổi lên một tia ánh mắt kỳ thị, giống như đang tự hỏi tên nhà quê này rốt cuộc trà trộn vào đây bằng cách nào.
Hà Húc buồn bã thở dài, vẻ mặt này của phục vụ cậu thường xuyên gặp cho nên không để ý lắm, nhưng cậu thật sự không hiểu, vì sao có người ở nhà hàng cao cấp làm công việc này, lại có tự tin nhìn khách hàng mà mình cần phục vụ một cách khinh khỉnh như vậy trong khi họ đến để tiêu phí một số tiền lớn cho nhà hàng của mình?*Wattpad: LinhLam1301 * Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Đương nhiên, khách hàng này tuy rằng cũng là mượn ánh sáng của kim chủ.
Căn cứ vào ý nghĩ dĩ hòa vi quý, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, Hà Húc không so đo thái độ của bồi bàn, ngược lại nhìn sắc mặt Tạ Thanh Dao một chút.
Ừm, tạm thời coi như mặt trời vẫn đang chiếu sáng, hẳn là không có chuyện gì.
Bồi bàn không đợi được phản ứng xấu hổ bội phần của Hà Húc, cảm thấy mất hứng liền quay lại cười híp mắt hỏi Tạ Thanh Dao có cần gì không.
Tạ Thanh Dao mở thực đơn ra, ngẩng đầu nhàn nhạt liếc bồi bàn kia một cái, dùng âm điệu gần như tất cả mọi người xung quanh đều có thể nghe được lớn tiếng nói - -