Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Chương 130



Mơ mơ hồ hồ đi theo Tạ Thanh Dao mở cuộc họp ba bốn ngày, Hà Húc thế nhưng không cần cố ý lật sổ ghi chép cũng có thể nghe hiểu bọn họ đang nói cái gì, Loan Tụng cả ngày nói cậu ở trong việc điều hành công ty không chừng là thiên tài.

Trong lòng Hà Húc lại sáng tỏ, cậu làm sao là thiên tài, mấy ngày nay cậu thật giống như tên ngốc dốt nát được nâng đỡ lên vương vị, Tạ Thanh Dao tựa như nhiếp chính vương một lòng bồi dưỡng cậu thành tài mỗi ngày bổ túc cho cậu.

Nếu không phải là sớm học tối lại học, cậu bây giờ vẫn là nghe không hiểu đám người này đang nói cái gì.

Cũng nhờ có Tạ Thanh Dao mấy ngày nay vẫn không ngừng dạy dỗ, Hà Húc dần dần cũng hiểu được huyền cơ trong lần hợp tác này.

Tạ Thanh Dao dù sao cũng là mở công ty giải trí, lấy đào tạo và quản lý nghệ sĩ chất lượng cao làm chủ, lần này hợp tác với Kha Hạ là một cơ hội tốt để đưa danh tiếng công ty ra quốc tế, nếu như nắm chắc cơ hội quảng bá lúc này đây, danh tiếng của công ty sẽ tăng lên ba bốn lần.

Đương nhiên, nếu chỉ là một lần hợp tác đơn giản sẽ không sinh ra lợi nhuận cao như vậy, chân chính có thể làm cho giá trị của công ty tăng mạnh chính là hiệp nghị đánh cược giữa Tạ Thanh Dao và người khác.

Mà mấu chốt thắng cược chính là lúc này đây cùng Kha Hạ hợp tác. Loại thỏa thuận giống như một canh bạc này cực kỳ phổ biến trong giới, Hà Húc tuy rằng chưa từng tiếp xúc qua nhưng cũng có nghe nói, thành thì phất lên rất nhanh, bại thì nợ nần chồng chất, lúc này đây Tạ Thanh Dao dám đánh cược với người khác, nói rõ hắn nhất định là bị tình thế bắt buộc phải như thế.

Hà Húc không khỏi quay đầu nhìn Tạ Thanh Dao chuyên chú làm việc, thong dong trầm ổn, tất cả đều ở trong lòng bàn tay. Cậu lẳng lặng nhìn chăm chú, đột nhiên ở khóe môi nổi lên ý cười, nếu có một ngày như vậy, thật muốn nhìn xem người kiêu ngạo như Tạ Thanh Dao từ đám mây rơi xuống sẽ là bộ dáng gì.

Đến ngày ký hợp đồng, Tạ Thanh Dao mặc âu phục đen cao cấp của Kha Hạ, còn đặc biệt bảo Hà Húc thay lễ phục xa xỉ mới của Kha Hạ.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Hà Húc đứng trước gương giật kéo mạnh cà vạt trước ngực, quay đầu lại không nhịn được hỏi Tạ Thanh Dao: "Tạ tổng, hôm nay là ngày gì, sao lại ăn mặc khoa trương như vậy?"

"Hôm nay ký hợp đồng với Kha Hạ, chúng ta phải thể hiện thành ý. "Tạ Thanh Dao vừa sửa sang lại khuy măng sét vừa đánh giá Hà Húc một phen, rất hài lòng gật đầu:" Rất hợp với khí chất của em, xem ra ánh mắt của anh vẫn rất chuẩn."

Hà Húc nghe không hiểu ra sao, sao chuyện ký hợp đồng này còn có cậu trong đó?

"Tạ tổng, người của Kha Hạ đến rồi. "Thư ký lễ phép gõ cửa nhắc nhở.

"Biết rồi, tới đây. "Tạ Thanh Dao cuối cùng sửa sang lại chi tiết quần áo, sau đó kéo Hà Húc còn đang mơ màng đi ra khỏi văn phòng:" Lát nữa biểu hiện tự nhiên một chút, đừng luống cuống."

"A được...... A? Như thế nào tôi cũng phải đi?

"Người phát ngôn hôm nay ký hợp đồng với Kha Hạ chính là em, nếu không tại sao nhiều ngày như vậy lại dẫn em đi họp?"

Lúc này Hà Húc hoàn toàn trợn tròn mắt, không ngờ cùng người ta mơ mơ hồ hồ mở ba bốn ngày họp, đến cuối cùng cậu vẫn là một đại ngốc tử, thật sự không nghe ra chính mình là nam chính trong đó.

Có loại tài nguyên tốt như Kha Hạ, đó là lúc trước Hà Húc nằm mơ cũng không dám cầu, hiện tại một cái bánh nhân thịt lớn như vậy đập vào đầu, Hà Húc còn có chút cảm giác không thực tế.

Nhưng rất nhanh loại vui sướng này liền bị quét sạch, Hà Húc nghĩ lại, cái này không đúng a, nếu như ký cái này, ít nhất kỳ hạn cũng phải là một năm, đây chẳng phải là nói cậu một năm này lại không có cách nào rời đi?

Mắt thấy ước hẹn một tháng của cậu và Tạ Thanh Dao chỉ còn lại hai ngày, lúc này nếu lại ký cho cậu một hợp đồng như vậy, cậu còn muốn chạy thì lại phải trả mười triệu tiền vi phạm hợp đồng.

Khó trách lúc trước Tạ Thanh Dao tự tin rằng cậu sẽ không đi được, có phần hợp đồng này ở đây, cho dù cậu muốn đi cũng phải có thực lực kinh tế.

Nghĩ vậy, Hà Húc dừng chân lại, liên tục xua tay lắc đầu: "Tôi không đi, ngài đổi người khác đi, tôi không làm được."

"Vì sao? "Tạ Thanh Dao bất giác bị cậu hất ra, mi tâm khẽ nhướng lên, càng không hiểu chuyện tốt như vậy Hà Húc vì sao cự tuyệt.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

"Bởi vì..." Hà Húc nghẹn ngào, nói thật thì không nói được, cậu cũng không thể bảo lý do là vì cậu sắp phải chạy trốn, mới không ngu ngốc ký hợp đồng với hắn.

Hà Húc xác định nếu cậu dám nói như vậy, Tạ Thanh Dao có thể phá hủy ước hẹn một tháng kia ngay tại chỗ, vậy cậu mất nhiều hơn được, phải nghĩ một lý do đường hoàng.

"Bởi vì..." Hà Húc vắt hết óc, ánh mắt liếc sang bảng chữ cái tiếng Anh "Cấm hút thuốc" bên cạnh Tạ Thanh Dao, bỗng nhiên có linh cảm: "Kha Hạ là một thương hiệu lớn, người phát ngôn nhất định phải nói tiếng Anh mà, trình độ tiếng Anh của tôi anh cũng không phải không biết, quá mất mặt anh rồi."

"Nếu như điều khiến em lo lắng là cái này, vậy thì em lo nhiều rồi, lần này Kha Hạ tìm kiếm chính là người phát ngôn ở Trung Quốc, em ngay cả tiếng Trung cũng không tốt đi?"

"......"

Hà Húc đương nhiên không phải loại người dễ dàng từ bỏ, sau khi nghiến răng suy nghĩ nửa giây lại nảy ra chủ ý: "Vấn đề là thân phận này của tôi cũng không phải rất xấu hổ sao, nếu tôi dựa vào tầng quan hệ này của ngài mà lấy được danh phận người đại diện này, những người khác nhất định sẽ oán hận..."

"Quyền quyết định là ở anh, anh cảm thấy em thích hợp, đây cũng là kết quả chúng ta đã họp thảo luận qua, những người khác có dị nghị có thể tới tìm anh." Tạ Thanh Dao nhìn chằm chằm cậu, trong mắt mang theo nụ cười: "Còn có vấn đề sao?"

Vấn đề lớn lắm đó.

Nhưng Hà Húc tạm thời không nghĩ ra lý do thoái thác khác, chỉ có thể câm điếc ăn đắng, không tình không nguyện đi theo sau Tạ Thanh Dao vào phòng họp.

Chỉ trong thời gian vài bước ngắn ngủi vào phòng họp, Hà Húc thậm chí nghĩ tới nếu không thì dứt khoát làm hỏng lần hợp tác này, nhưng lý trí lại khuyên cậu tốt nhất không nên tìm đường chết, nếu như cậu thật sự có can đảm làm hỏng hợp đồng này, dẫn đến Tạ Thanh Dao bị tổn thất trầm trọng đối với thỏa thuận đánh cược kia, vậy kết cục của cậu cũng chỉ thảm hại hơn mà thôi.

Cân nhắc nhiều lần, Hà Húc vẫn cảm thấy mạng sống là quan trọng nhất, dù sao nếu cuối cùng Tạ Thanh Dao không thả người, cậu tốt xấu gì còn có Tiêu Sách có thể gửi một chút hy vọng, tuy rằng hy vọng bạo quân này giúp cậu cũng cực kỳ xa vời.

Hà Húc không yên lòng ngồi ở trên ghế nghe Tạ Thanh Dao dùng tiếng Anh chậm rãi nói chuyện với đối phương, những từ vựng kia hình như cậu cũng đều nghe qua, chính là ngay cả khi ghép lại với nhau cũng trở thành một cuốn thiên thư, nhưng từ biểu tình của đối phương mà xem, Tạ Thanh Dao trò chuyện hẳn là rất thú vị.

Hai bên nói chuyện với nhau rất vui, chuyện hợp tác thuận lợi hơn so với tưởng tượng, đang trò chuyện Hà Húc bỗng nhiên nghe Tạ Thanh Dao nhắc tới tên cậu, sau đó cười vươn tay ra trước mặt cậu.

Đột nhiên bị cue đến tên, đầu óc Hà Húc bỗng nhiên trống rỗng, thấy Tạ Thanh Dao đưa tay cơ hồ là không chút suy nghĩ liền nắm lấy, chờ cậu kịp phản ứng Tạ Thanh Dao chỉ giới thiệu cậu cho đối phương quen biết mà không phải muốn nắm tay cậu thì trong nháy mắt đỏ bừng mặt, liên tục nói vài tiếng "sorry".'

Mấy người ngoại quốc đối diện thấy thế không nhịn được cười ha hả, Hà Húc thậm chí còn nghe thấy một người phụ nữ đối diện hô một câu "He is so cute!", mặt Hà Húc trong nháy mắt càng đỏ hơn vài phần.

Không riêng gì người nước ngoài đối diện cười ngửa tới ngửa lui, ngay cả người của bọn họ cũng không nhịn được, sau khi nghẹn cười thất bại đều che miệng vụng trộm vui vẻ ở phía dưới, ngay cả Tạ Thanh Dao cũng bị hành động của cậu làm cho sửng sốt.

Hà Húc vội vàng rút tay, đang nghĩ cách tổ chức ngôn ngữ để giảm bớt xấu hổ, lại đột nhiên nghe thấy Tạ Thanh Dao bên cạnh cười nhẹ một tiếng.

"Hiện tại chính sự quan trọng hơn, nếu em muốn lát nữa chúng ta về nhà rồi thì sao cũng được."

*Bật đèn lên coi sao tối thui dị trời:)))*