Gần cửa phòng không có dấu vết kỳ quái, Hà Húc liên tục xác nhận không có ai tới mới cẩn thận mở cửa đi vào, sau đó xoay người nhanh chóng vặn khóa cửa.
Căn phòng cũng giống như trước khi cậu đi, một nửa trái tim treo lơ lửng của Hà Húc cũng hoàn toàn buông lỏng, đi vào phòng bếp đun nước nóng, buông hành lý mệt mỏi nằm trên giường nghỉ ngơi.
Ngủ một giấc ngắn ngủi, Hà Húc vừa nhắm mắt lại là cảnh tượng máu chảy đầm đìa, sau khi giật mình tỉnh dậy xoa xoa khuôn mặt tràn đầy mồ hôi, lại một đêm mở mắt đến hừng đông.
Nơi này cũng không thể để cho cậu an tâm, vẫn là nhanh chút tìm kiếm chỗ ở mới tốt hơn.
Hà Húc đón xe đến công ty môi giới, lúc Tạ Thanh Dao gọi điện thoại cho cậu cậu đang hưng phấn xem nhà, sau đó một chậu nước lạnh liền dập tắt vui sướng của cậu.
"Chi phiếu trên bàn là em lấy?"
"A, không phải cho tôi sao?"
Đầu Tạ Thanh Dao tựa hồ như một châm điếu thuốc, hừ nhẹ nở nụ cười: "Tôi có nói muốn chia tay với em sao?"
"Hả? Không có?"
Hà Húc trợn tròn mắt, ngày hôm qua Tạ Thanh Dao nói một tràng nhiều như vậy, kết quả không phải là muốn chia tay với cậu sao?
Bất quá rất nhanh Hà Húc cũng hiểu ra, Tề Nhạc vừa mới về nước, phỏng chừng giữa hai người ít nhiều đều có chút ngăn cách, nhất thời có lẽ không hợp lại được, Tạ Thanh Dao trong khoảng thời gian này còn cần cậu.
"Cho em hai giờ đem chi phiếu trả lại, mặt khác, đem đồ đạc của em chuyển về."
Hà Húc nào còn tâm tình xem nhà, vội vàng cúp điện thoại liền chạy về, may mắn mình còn chưa mở vali ra, lại kéo nguyên vẹn về biệt thự của Tạ Thanh Dao."
Tạ Thanh Dao ở nhà chờ đã lâu, thấy Hà Húc cố sức xách vali lớn vào cửa, đứng dậy giúp cậu xách một cái, sau đó một tay ôm lấy eo cậu dùng sức nắm chặt, tiếp theo xoay người ấn Hà Húc ra cửa.
"Thật sự muốn chia tay với tôi?
Hà Húc còn muốn sống, vội lắc đầu điên cuồng.
"Chi phiếu đâu?"
Hà Húc ngoan ngoãn lấy chi phiếu từ trong túi ra đưa qua.
"Em có biết sáng sớm nhìn thấy chính mình người và tiền đều mất là cảm giác gì không?"
Hà Húc xấu hổ cười cười, "Không phải là muốn báo cảnh sát chứ?"
Tạ Thanh Dao cho cậu một cái biểu tình "Nếu không thì là cái gì", cất kỹ chi phiếu đưa tay gõ đầu cậu một cái: "Lần sau còn như vậy xem tôi xử lý em thế nào."
"Nhưng mà... "Hà Húc vẫn cảm thấy không đúng," Anh không muốn chia tay với tôi sao?
"Vì sao phải chia tay với em? "Tạ Thanh Dao vẻ mặt khó hiểu.
"Bởi vì Tề Nhạc đã trở lại."
"Cho nên? Tại sao tôi phải chia tay với em?"
"Bởi vì anh ấy đã trở lại. "Hà Húc nóng nảy, cho rằng Tạ Thanh Dao không rõ ý của cậu, lại bổ sung tiếp:" Tôi biết bây giờ anh nhất định còn cần tôi, nhưng sau này cũng sẽ chia tay với tôi phải không?"
Cằm bỗng nhiên bị kẹp lại, Tạ Thanh Dao nắm lấy cậu ngăn cản cậu lại nói lung tung, ánh mắt lạnh lùng, giống như là cảnh cáo cậu nói: "Tôi cùng em chia tay sẽ chỉ là bởi vì tôi đối với em chán, bất luận kẻ nào trở về cũng sẽ không ảnh hưởng, hiểu không?"
Khí lực Tạ Thanh Dao lớn đến dọa người, Hà Húc nhịn đau nhíu mày, nghĩ thầm đây rõ ràng là lừa mình dối người, nhưng cũng chỉ có thể làm bộ hiểu rõ gật đầu, mới cứu được cằm của mình từ trong móng vuốt của hắn.
"Hà Húc."
"Hả? "Hà Húc xoa cằm, nghi hoặc đáp.
"Tôi muốn công khai mối quan hệ của chúng ta."
"Cái gì?"
*Wattpad: LinhLam1301*
Hà Húc kinh ngạc nhìn về phía Tạ Thanh Dao, không rõ vì sao hắn đột nhiên có ý nghĩ như vậy, bọn họ là giao dịch tiền tài đơn giản, Tạ Thanh Dao lại không yêu cậu, sao lại muốn công khai mối quan hệ không thể lộ ra ngoài ánh sáng này.
Cậu muốn từ trong mắt Tạ Thanh Dao tìm được một tia giận dỗi, nhưng Hà Húc nhìn thấy cũng chỉ có những gì sau khi hắn đã suy nghĩ cặn kẽ nghiêm túc, điều này ngược lại làm cho cậu luống cuống.
"Nếu em không muốn công khai với báo chí, cũng có thể công khai trong nội bộ công ty, chờ khi nào em muốn nói với công chúng, tôi sẽ tổ chức họp báo."
Tạ Thanh Dao hoàn toàn tự nói, Hà Húc hung hăng véo cánh tay mình một cái, xác định mình không phải đang nằm mơ đưa tay sờ trán Tạ Thanh Dao, "Tạ tổng, có phải ngài bị bệnh không?"
Tạ Thanh Dao cau mày kéo tay cậu ra, "Em không muốn?"
Hà Húc buông tay, nhún vai một cách vô vị: "Tôi không sao cả, ngài vui là được rồi."
"Vậy thì đi thay đồ đi, năm phút nữa đến công ty."
Hà Húc vốn tưởng rằng đây chính là quyết định Tạ Thanh Dao nhất thời nghĩ không thông, một lát sau tỉnh táo có lẽ sẽ bỏ đi ý niệm này, liền cố ý lề mề một hồi, lại bị Tạ Thanh Dao không kiên nhẫn thúc giục nhiều lần, chỉ có thể nhanh chóng thay quần áo theo hắn đến công ty.
Ở dưới lầu công ty, Hà Húc ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhỏ kín mít phía trên, sâu kín thở dài hỏi Tạ Thanh Dao: "Tạ tổng, ngài xác định muốn công khai sao?"
"Xác định. "Tạ Thanh Dao nói xong, đưa tay trực tiếp dắt Hà Húc," Bốn năm, nên cho em một danh phận."
Hà Húc và Tạ Thanh Dao tay trong tay sóng vai vào công ty thao tác này thành công làm cho công ty nổ tung, ngay cả Ava đã sớm biết tầng quan hệ này của bọn họ cũng bị chấn động, không dám tin liên tục nhìn về phía ông chủ nhà mình.
Khiếp sợ nhất còn có Tiết Lạc, Tạ Thanh Dao tự mình chở Hà Húc tới, thậm chí ngay cả hắn cũng không gọi.
Điều anh ta không thể lý giải nhất là Tề Nhạc đã trở lại, sao ông chủ lại công khai ra vào công ty với tên giả mạo này?
"Chiếm dụng thời gian của mọi người vài phút, ở chỗ này nói rõ với mọi người một việc, đó chính là tôi và Hà Húc đã qua lại bốn năm, hy vọng sau này các vị vô luận ở phương diện nào đều nể mặt tôi, đừng tìm em ấy gây phiền phức."
Tạ Thanh Dao nói xong, còn cố ý nhìn Ava.
Ava xấu hổ cười cười, toàn bộ công ty đều biết cô không thích gặp Hà Húc nhất, hiện tại ông chủ trước mặt mọi người đưa lời, coi như là một loại nhắc nhở.
"Mặt khác, chuyện này chúng ta tạm thời không dự định công khai cho truyền thông, cho nên cũng hy vọng các vị không nên khuếch tán." Tạ Thanh Dao mặt mỉm cười, câu tiếp theo cũng đã là uy hiếp: "Tôi càng không hy vọng có người vì chuyện này mà từ chức, được không?". Ngôn Tình Sủng
Mọi người vội vàng liên tục gật đầu, nhao nhao cam đoan việc này sẽ không nói cho bất kỳ người nào.
Tạ Thanh Dao rất hài lòng với thái độ này, xử lý xong xoay người dặn dò Tiết Lạc: "Lát nữa ở văn phòng tôi thêm một cái bàn, sau này Hà Húc làm việc ở văn phòng tôi.
"Hả? Tạ tổng...... Tôi không hiểu việc kinh doanh."
Không riêng gì Tiết Lạc khiếp sợ, chính Hà Húc cũng cảm thấy mình nghe lầm, bình thường cậu chỉ ở công ty rèn luyện thể lực và hình thể, lại đuổi theo những thông báo có cũng được mà không có cũng không sao, ngay cả văn phòng cũng chưa từng ngồi qua, hiện tại bảo cậu làm công việc gì?
"Học. "Tạ Thanh Dao lời ít ý nhiều.
"?"
Xem ra Bạch Nguyệt Quang về nước quả nhiên mang đến chấn động cho một người là khó có thể đo lường, Tạ Thanh Dao đã không tỉnh táo, để cho cậu một người bạn giường tiếp xúc quản lý tập đoàn, là người bình thường có thể nghĩ ra sao?
"Nhất định phải học, không hiểu những thứ này về sau làm sao đứng cùng một chỗ với tôi."
Hà Húc còn chưa hiểu ý của hắn, Tiết Lạc bên cạnh nghe được câu này không khỏi mở to hai mắt.
Những lời này của Tạ Thanh Dao là có ý gì? Vì sao anh ta nghe ra ý tứ sếp muốn kết hôn với Hà Húc?