Yêu Cũng Được Nhưng Phải Trả Thêm Tiền

Chương 81



Thế giới trước mắt lắc lư theo sự co giật của cơ thể, hai tay Hà Húc kẹt trong nút thắt dây thừng, đầu nặng đến không thể ngẩng lên, nếu không phải bị treo như vậy, ngay cả đứng thẳng chỉ sợ cũng rất khó khăn.

Tiêu Sách vẫn hung ác vung roi như trước, máu thịt thậm chí có thể bắn tung tóe lên tường trắng phía sau, Hà Húc cúi đầu cảm giác mình tựa như một miếng thịt nát bị treo, chỉ có thể mặc cho người ta xử trí, trừ cái đó ra không có chút giá trị nào.

Cảm giác vô lực mãnh liệt lao tới, tiếng mắng của Tiêu Sách vẫn còn tiếp tục, Hà Húc liên tục nghe được: "Đây đều là cậu đáng đời!"

Không biết tại sao lại cảm thấy bầu không khí trong những lời này vô cùng quen thuộc, Hà Húc nhất thời hoảng hốt, một lát sau phụ họa nỉ non: "Đúng, là tôi đáng đời..."

Dù sao, người sai vĩnh viễn là cậu.

Trước mắt Hà Húc dần dần hiện ra cảnh tượng khi còn bé, cậu muốn cái bát in hình con chó kia là sai, cậu muốn một cái giường có thể duỗi chân ra ngủ là sai, cậu muốn vào ngày sinh nhật nghe được một câu "Sinh nhật vui vẻ" cũng là sai... Cậu muốn cái gì cũng sai, cậu không xứng có được bất cứ thứ gì.

Có đôi khi Hà Húc cũng sẽ nghĩ, có lẽ là đời trước mình làm quá nhiều chuyện xấu, đời này mới có thể rơi vào bước đường này, cậu bất hạnh cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng đời này cậu đã làm sai cái gì... Ý thức dần dần tan rã, Hà Húc rơi dần vào hồi ức chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nặng, bỗng nhiên hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Cảm giác hít thở không thông kéo Hà Húc từ trong ý thức tan rã trở về, cậu cố gắng mở mắt, đôi mắt đỏ như máu của Tiêu Sách gần ngay trước mắt, một tay đang gắt gao bóp cổ cậu, miệng hung tợn nói "Đi chết đi".

Cả khuôn mặt Hà Húc đều đỏ bừng, cậu không phản kháng nhìn Tiêu Sách, chỉ có thể miễn cưỡng nâng mí mắt lên nhìn không ra một tia ý chí cầu sinh, hoặc là nói cậu cũng không có khí lực giãy dụa phản kháng.

Tiêu Sách hơi ngẩn ra, đáy mắt Hà Húc bình tĩnh như một vũng nước đọng gọi lại lý trí bên trong hắn, hắn bỗng dưng buông tay, đầu Hà Húc liền nặng nề gục xuống, khó khăn ho khan vài tiếng.

"Vì sao không giãy dụa?"

Chỉ cần hắn hoàn hồn muộn một chút, Hà Húc nhất định sẽ bị hắn bóp chết. Tiêu Sách hỏi như vậy, không chỉ xuất phát từ sợ hãi mà còn là khó hiểu.

"... Không sao cả. "Hà Húc yếu ớt đáp, khóe miệng lại nhếch lên mỉm cười:" Anh đồng ý đưa cho tôi tiền, chỉ cần không thiếu một xu là được."

Thời điểm đứng giữ sự sống và cái chết, trong lòng người này lại nghĩ đến tiền. Cái loại thái độ không sao cả này, căn bản là đối với cuộc sống không có một chút lưu luyến. Cùng với kẻ tham sống sợ chết tên quỷ nhát gan kia hoàn toàn bất đồng, bọn họ bộ dạng giống nhau, rồi lại là hai người hoàn toàn khác nhau.

Tiêu Sách dừng lại, một lúc lâu sau giơ tay cởi nút thắt trên cổ tay Hà Húc, thân thể Hà Húc thoáng cái ngã xuống, nhưng đúng lúc lại ngã vào một cánh tay mạnh mẽ.

Hà Húc chống lên cánh tay Tiêu Sách, máy móc nhắc tới một câu "Cám ơn", sau đó phất tay bám lấy Tiêu Sách, sờ vách tường từng chút từng chút đi tới cửa.

Thế nhưng vết thương trên người quá nặng, hai cổ tay Hà Húc bị dây thừng mài đến máu thịt mơ hồ, ngay cả giơ tay đối với cậu bây giờ mà nói cũng là động tác có độ khó cao.

Tiêu Sách từ phía sau theo tới, đỡ lấy Hà Húc trước khi ngã xuống, vươn người vặn mở cửa phòng, trầm giọng gọi Cố Khanh An một tiếng.

"Đưa cậu ấy đi bệnh viện."

Cố Khanh An nghe tiếng quay lại, nhìn thấy Hà Húc trong nháy mắt cả kinh đến ngay cả điếu thuốc trong tay cũng cầm không được, vội vàng đưa tay muốn đón người từ trong tay Tiêu Sách tới, nhưng mà bàn tay này ngừng ở trên không trung nửa ngày cũng tìm không thấy chỗ xuống tay để đỡ.

"Còn lề mề cái gì?"

Sắc mặt Tiêu Sách càng âm trầm, trong giọng nói mang theo một tia khẩn trương cùng lo lắng không dễ phát hiện, đây là cảm xúc hắn tuyệt đối sẽ không sinh ra đối với khuôn mặt này, Cố Khanh An nghe xong rõ ràng ngẩn người.

Nhưng thương thế của Hà Húc vẫn tốt hơn một bậc, Cố Khanh An tìm một chỗ bị thương tương đối nhẹ đỡ lấy cậu, thẳng đến khi đi thật xa, ánh mắt chăm chú nhìn phía sau cũng không dời đi.

Đi ra khỏi cửa biệt thự, Hà Húc dường như mới tập trung sức lực, túm lấy quần áo Cố Khanh An gian nan nỉ non một tiếng: "Gọi Loan Tụng tới đây..."

Ngoài cửa lớn Loan Tụng chờ như kiến nằm trên chảo, đã sớm đứng ở cửa trông mòn con mắt, lúc này bất quá nhìn thấy một bóng đen hư hư thực thực, liền vội vàng chạy vào.

"Húc ca!"

Sau khi thấy rõ bóng đen kia thật sự là Hà Húc, Loan Tụng không nhịn được nữa. Quần áo trên người Hà Húc bị quất rách nát, áo sơ mi trắng biến thành áo sơ mi đỏ, sắc mặt trắng như tờ giấy, nếu không phải lông mi rũ xuống còn hơi run rẩy, Loan Tụng thậm chí cũng không thể xác định người còn sống hay không.

"Húc ca, anh đừng dọa em! Húc ca!"

"... Còn sống, đừng ồn ào. "Hà Húc nhíu mày, yếu ớt đáp lại.

"Em, em đưa anh đi bệnh viện!"

Loan Tụng luống cuống tay chân đỡ Hà Húc, đỡ cậu đi về phía xe mình, cánh tay bỗng nhiên bị người kéo một chút.

Cố Khanh An nghiêng đầu ý bảo cậu lên xe của anh ta, lời nói trong miệng lại không khiến người ta thích: "Với tốc độ của chiếc xe rách nát kia, đợi đến bệnh viện có khi người cũng lạnh rồi."

"Cút ngay, ít xem thường người khác đi!"

Loan Tụng tức giận đến đỏ mặt, hất Cố Khanh An ra liền nâng Hà Húc trở lại trong xe, nhưng ông trời cũng không đứng về phía cậu, cậu vừa mới khởi động xe, lốp xe không biết cấn vào cái gì "Bùm" một cái liền nổ tung.

Thân xe rung chuyển chỉ cách hai ba giây, Loan Tụng đen mặt từ trên xe đi xuống, cúi đầu không tình nguyện đi tới trước mặt Cố Khanh An.

"Thật ngại quá, phiền anh chở chúng tôi một đoạn đường."

Cố Khanh An nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, không nói gì xoa thắt lưng, bước nhanh về phía chiếc xe rách nát của Hà Húc, khom lưng ôm Hà Húc lên xe mình.

Hà Húc chảy rất nhiều máu, nhưng ý thức coi như tỉnh táo, chỉ là mí mắt nặng nề không nhấc lên nổi. Hà Húc vừa hy vọng mình cứ ngủ say như vậy, lại sợ thật sự ngủ tới không tỉnh lại được, cau mày mâu thuẫn, nghiêng người cuộn mình lại.

"Xin lỗi vì đã làm bẩn xe của anh." *Ôi con tôi :(((*

Cố Khanh An biểu tình hơi giật mình, lộ ra một bộ biểu tình không thể tưởng tượng nổi, đã đến lúc này, điều người này lo lắng cư nhiên chỉ là đã khiến cho người khác thêm phiền toái?

"Bây giờ là lúc lo lắng chuyện đó sao? "Cố Khanh An ngăn cản động tác Loan Tụng muốn đi ra hàng sau, một tay ấn cậu vào ghế lái phụ thắt dây an toàn, lập tức ngồi vào ghế lái," Cậu đừng động vào cậu ấy, như vậy cậu ấy còn có thể dễ chịu hơn một chút."

Dọc theo đường đi Cố Khanh An lái xe như muốn bay, nhưng thân xe lại ổn định không để Hà Húc chịu nhiều đau khổ. Nhưng cuối cùng Hà Húc bị thương quá nặng, xe mới chạy được nửa đường, Hà Húc đã đau đến mặt đầy mồ hôi, chỉ là kiên trì cắn môi không lên tiếng, hiển nhiên cắn môi đến bật máu.

"Húc ca... "Loan Tụng lo lắng xoay người lại nhìn, trong lòng lo lắng vô cùng nhưng không dùng biết làm sao, ảo não lăn qua lăn lại trên ghế.

Xe thuận lợi đến bệnh viện, mới vừa chạy vào cửa chính Loan Tụng liền kinh hô một tiếng: "Tạ, Tạ tổng sao cũng ở đây?"

Hà Húc vốn ý thức đã hôn mê nghe được cái này, lập tức tỉnh táo lại, cậu cố gắng chống đỡ thân thể nhìn ra ngoài một cái, bên ngoài đích thị là chiếc Maybach của Tạ Thanh Dao, người đứng ở bên cạnh xe cũng chính là Tạ Thanh Dao.

"Chúng ta đi..." Một lúc lâu, Hà Húc mới khó khăn lên tiếng, "Không thể để anh ấy biết..."