"Cái này cũng quá mức làm bậy rồi, đứa nhỏ này là cùng anh có thù oán gì đi?"
La Ương nhíu mày kiểm tra thân thể cho Hà Húc, người trên giường híp mắt, vô thần nhìn chăm chú phía trước không có một chút phản ứng, chỉ thỉnh thoảng đau đến hơi nhíu mày.
"Vết thương không phải do tôi đánh. "Đối mặt với chất vấn của La Ương, Tạ Thanh Dao trả lời như thế.
La Ương chỉ vào phía sau Hà Húc: "Cái này! Nhất định là do anh làm!"
Lúc này Tạ Thanh Dao im lặng.
Xúc động qua đi nói hắn hoàn toàn không hối hận đó là giả, nhưng lúc ấy vốn đã nghẹn lửa dọc đường, giọng điệu khiêu khích của Hà Húc tựa như que diêm ném vào xăng, trong nháy mắt đã đốt cháy hắn.
Chần chờ một hồi, Tạ Thanh Dao đến gần Hà Húc, cúi người muốn xin lỗi Hà Húc, nhưng hắn vừa mới tới gần, Hà Húc liền theo bản năng rụt người về phía sau.
"Anh đừng kích thích cậu ấy nữa, để cậu ấy tự bình phục một chút đi."
La Ương ngăn hắn ra xa, trở về cẩn thận bôi thuốc cho Hà Húc, nhìn người trước mắt không ngừng run rẩy, chỉ cảm thấy vô cùng lo lắng, đành đưa tay xoa đầu cậu trấn an: "Không sao đâu Hà Húc, đau thì nói với tôi, không sao đâu, không sao đâu..."
Hà Húc dần dần ngừng run rẩy, nhưng vẫn không lên tiếng, cho đến khi La Ương xử lý xong vết thương của cậu, Hà Húc mới trở lại giống như cũ, đưa tay kéo vạt áo anh.
"Gọi Tạ tổng vào, tôi có chuyện muốn nói với anh ấy."
La Ương dẫn người vào, Tạ Thanh Dao đứng lại bên cạnh Hà Húc, lần đầu tiên có cảm giác căng thẳng, hắn muốn đưa tay chạm vào Hà Húc, lại sợ cậu sẽ sợ hãi, vươn tay vài lần cuối cùng đều buông xuống.
Tạ Thanh Dao biết hành vi của mình không thể nghi ngờ là đẩy Hà Húc đến một nơi cách mình rất xa, hắn thậm chí không cầu mong Hà Húc tha thứ cho hắn, khi nghe Hà Húc có lời muốn nói với hắn, Tạ Thanh Dao đã chuẩn bị sẵn sàng chấp nhận bất cứ điều gì cậu nói.
Hà Húc lẳng lặng nằm sấp một hồi, Tạ Thanh Dao vốn đang nghĩ Hà Húc vì sao không nói chuyện nữa, Hà Húc bỗng nhiên lên tiếng.
Đó là một loại ngữ khí chán ghét lại bất đắc dĩ, lúc Hà Húc nói không có bất kỳ biểu tình gì, nhưng cũng bởi vì như vậy mới chết lặng đến dọa người.
"Ngài muốn thế nào thì cứ như thế đi."
Nói xong câu đó, Hà Húc không còn động tĩnh gì nữa. Vô luận Tạ Thanh Dao có xin lỗi thế nào, Hà Húc cũng không có bất kỳ phản ứng gì, giống như giữa cậu và Tạ Thanh Dao có một bức bình phong, có thể khiến cậu hoàn toàn ngăn cách với giọng nói của Tạ Thanh Dao.
Tạ Thanh Dao có bù đắp thế nào cũng vô ích, đành phải tạm thời rời đi để Hà Húc thanh tịnh một hồi. Hắn ra khỏi cửa, La Ương cũng đi theo.
Trước kia ngại địa vị chênh lệch, La Ương rất ít khi cùng Tạ Thanh Dao nói cái gì vượt khuôn phép, nhưng lúc này anh cố ý đuổi theo Tạ Thanh Dao, lấy hết dũng khí mở miệng.
"Tạ tổng, nếu như không có ý định đối xử tốt với cậu ấy, thì thả cậu ấy đi đi."
"Có ý gì? "Tạ Thanh Dao nhíu mày.
"Hà Húc đứa nhỏ này đã quá khổ rồi, ngài nếu như không có ý định cho cậu ấy ngon ngọt, không yêu cũng đừng tổn thương, cậu ấy không có làm gì sai, không nên chịu những khốn khổ này..."
Tạ Thanh Dao và La Ương quen biết nhiều năm, La Ương trong ấn tượng chưa bao giờ thích xen vào những chuyện nhàn rỗi này, hôm nay lại chủ động tìm phiền toái cho mình, đặc biệt chạy tới nói với hắn những chuyện này, chứng tỏ chuyện mình làm thật sự quá đáng.
Tạ Thanh Dao không phản bác, trầm mặc suy nghĩ cẩn thận lời La Ương, cuối cùng nhéo mi tâm.
"Chuyện này là tôi quá đáng, thứ tôi thiếu em ấy tôi sẽ tận lực bù đắp. Nhưng Tiêu Sách là ai, anh cũng biết rõ, tôi không muốn Hà Húc ở chỗ anh ta bị thương..."
La Ương ngắt lời hắn: "Nhưng Hà Húc cũng bị thương khi ở bên anh." *Nói đúng còn nói to nữa*
Tạ Thanh Dao ngưng lại, sự thật đúng là như thế. Hắn không thể giải thích cho mình, không thể không thừa nhận là La Ương nói đúng.
"Để em ấy tham gia tuyển chọn cũng là vì bảo vệ em ấy, điểm đó tôi sẽ không thay đổi chủ ý. "Tạ Thanh Dao dừng lại một chút, khẽ thở dài," Nhưng anh nói đúng, sau chương trình tôi sẽ tìm cơ hội thả em ấy rời đi, coi như bù đắp cho em ấy đi."
Ngày nhập doanh rất nhanh đã đến, vết thương trên người Hà Húc cũng khá hơn bảy tám phần, dưới sự sắp xếp của Ava vào doanh của chương trình tuyển tú.
"Cậu vào sau nhớ rõ trước ống kính phải cẩn thận hảo hảo biểu hiện của chính mình, ăn mặc nếu cần có thể nhờ nhân viên công tác truyền đạt cho chúng ta, có Tạ tổng ở phía sau, cậu đi thẳng vào trận chung kết khẳng định không thành vấn đề, nếu có thể cố gắng cầm một cái vị trí xuất đạo thì càng tốt, cái này công ty còn không có đi đàm phán..."
Ava lải nhải dặn dò công việc khi vào doanh, Hà Húc dựa vào hành lý đứng bất động, máy móc gật đầu trả lời, nhưng nửa chữ cũng không nghe lọt.
Cậu cái gì cũng không muốn biết, chỉ muốn nhanh chóng đi qua quá trình này.
Thanh thế của cuộc thi này rất lớn, tin tức cậu bị ép vào doanh trại ngay ngày hôm sau khi phát ra đã truyền đến tai Tiêu Sách, may mà Tiêu Sách vào lúc này lại thông tình đạt lý một cách thần kỳ, sớm trả tiền phẫu thuật cho Từ Phượng Chi.
Những thứ này đều là Cố Khanh An tìm cơ hội thông báo cho cậu, xem như để cho một tảng đá lớn trong lòng cậu có thể rơi xuống đất.
Ký xong hợp đồng, làm xong tất cả thủ tục, người của công ty đều phải về. Ava nắm chắc cơ hội lại dặn dò vài câu với thực tập sinh cùng cậu dự thi, lúc này mới vội vàng rời đi.
Trên đường đi Hà Húc chưa từng gặp qua người đi cùng mình, cậu cũng không có hứng thú. Người trong công ty cậu cũng không phải rất quen thuộc, cũng không muốn tốn tinh lực đi móc nối quan hệ, huống chi những người này vốn coi cậu là chuyện cười.
Tất cả thiết bị thông tin liên lạc khi vào cửa cũng đã bị tịch thu, xác thực mà nói thiết bị của cậu ngay từ đầu đã không xuất hiện trong hành lý.
Thời gian chờ đợi Hà Húc chán đến chết, từ trong hành lý rút ra một quyển cổ văn đọc thuộc lòng, ngồi ở trên bàn tiện tay lật xem.
Bỗng nhiên đỉnh đầu phủ xuống một mảnh bóng đen, Hà Húc nhíu mày, đang suy nghĩ là ai cản ánh sáng, bỗng nhiên nghe được một giọng nam sợ hãi.
"Tiền, tiền bối, anh có muốn uống nước không?"
Hà Húc nghe tiếng ngẩng đầu, trong tầm mắt xuất hiện một gương mặt sạch sẽ thanh tú, rất quen thuộc.
Suy nghĩ nửa ngày, Hà Húc lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, chỉ vào nam sinh kia nói: "Tôi nhớ ra rồi, cậu là người thường xuyên cùng tôi bị chị Ava mắng..."
Nam sinh ngượng ngùng gãi đầu, "Không ngờ tiền bối còn nhớ rõ......"
"Vậy cậu cũng bị chị Ava ép đến dự thi sao?" bộ dáng rụt rè của nam sinh thoạt nhìn có chút đáng yêu, tâm tình Hà Húc cũng tốt hơn theo.
"Không không không! Đây là cơ hội em đã chờ mong rất lâu...... A đúng rồi, em còn chưa có cùng tiền bối tự giới thiệu, em tên Kỳ Tinh......"
"Hà Húc." Hà Húc mỉm cười vươn tay.
Kỳ Tinh vội vàng đưa tay nắm lại, "Em, em biết, em rất thích xem tiền bối diễn xuất, tiền bối là thần tượng của em..."
Phải không, loại người như cậu cư nhiên còn có thể trở thành thần tượng của người khác sao?
Hà Húc vẫn cười như cũ, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt, ngược lại mang theo vài phần tự giễu, "Loại người như tôi không có gì đáng để yêu thích, lại càng không cần đem tôi làm thần tượng, bằng không, cuộc đời của cậu sẽ kết thúc."