Có giấy cam kết Tạ Thanh Dao tự tay viết, Hà Húc mỗi ngày gối lên tờ giấy kia đi vào giấc ngủ, chỉ đưa tay sờ tờ giấy mỏng manh kia một chút, cả người liền tràn ngập nhiệt tình.
Thiên phú cộng thêm nỗ lực hiệu quả vẫn là cực kỳ đáng sợ, từ khi có được lời hứa của hắn, Hà Húc bắt đầu ngâm mình trong phòng luyện tập cả ngày lẫn đêm, có đôi khi Kỳ Tinh nửa đêm hai ba giờ trở về ngủ, còn có thể nhìn thấy Hà Húc ở trong phòng không biết mệt mỏi luyện tập.
Kỳ Tinh thật sự không hiểu, "Tự do" theo như lời Hà Húc là gì? Đáng để cậu liều mạng như vậy?
Dưới sự cố gắng này, Hà Húc không chỉ giành được điểm A trong đợt đánh giá ca khúc chủ đề, mà còn đảm đương C vị.
Nhưng có lẽ là bởi vì Hà Húc quá mức tự mãn, kết cục tốt quá hóa dở chính là luyện tập quá tải lại dẫn đến vết thương ở thắt lưng của cậu tái phát, hơn nữa tình thế đã nghiêm trọng hơn rất nhiều so với trước kia.
Hà Húc lần này thậm chí còn không thể xuống giường, cho dù thử xoay người cũng phải đau ra một thân mồ hôi lạnh, xương cốt giống như trật vị trí "Két két" vang lên.
Cảm nhận được tình trạng của cơ thể, Hà Húc lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi vì thân thể mình. Nếu như cậu cứ bị phế đi như vậy, thì cậu thật sự muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong......
Tổ làm chương trình trước tiên thông báo cho Tạ Thanh Dao, nhưng điện thoại Tạ Thanh Dao là Tề Nhạc tiếp, anh ta tỏ vẻ mình sẽ chuyển lời cho Tạ Thanh Dao, nhưng mấy giờ sau công ty bọn họ vẫn không có ai đến, rơi vào đường cùng tổ làm chương trình chỉ có thể đưa Hà Húc đến bệnh viện trước.*Wattpad: LinhLam1301 * Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Bởi vì luyện tập quá độ, khí thế hung hãn cho nên lúc này thắt lưng Hà Húc rất đau, nhưng thực chất cũng không nghiêm trọng như vậy, tuy nhiên trong thời gian ngắn khẳng định là không thể nhảy, thậm chí một đoạn thời gian rất dài hẳn là cũng không thể.
Hà Húc thần sắc phức tạp ghé vào trên giường để bác sĩ mát xa phần eo cho cậu, thầm nghĩ đây rốt cuộc là cái mệnh xui xẻo gì, khi thi đấu thì đều sẽ bị thương loại ma chú này dĩ nhiên ở trên người cậu.
Vừa nghĩ tới điều kiện Tạ Thanh Dao nói, Hà Húc liền cảm thấy không cam lòng, cậu không sợ chết hỏi qua bác sĩ có cách nào có thể nhảy hay không, bác sĩ lại vẻ mặt nghiêm túc nói cho cậu biết, nếu như muốn nửa đời sau đều nằm trên giường, có thể đi nhảy.
Tuy rằng đã chuẩn bị tốt bị bị bác sĩ giội một gáo nước lạnh, nhưng chậu nước lạnh này giội lên người, vẫn lạnh hơn dự đoán.
Hà Húc bị ép ngừng luyện tập, nằm sấp ở bệnh viện vài ngày, cho đến khi chuyển biến tốt đẹp mới trở lại doanh trại tập luyện, lúc đó cách thời gian cho lần công diễn đầu tiên đã không còn nhiều lắm, Hà Húc tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể khẽ cắn môi đem C vị trên người giao cho những người khác trong nhóm.
Loại quyết định này là tất nhiên, người trong tổ đều không có phản ứng gì. Có người vì hiệu quả của tiết mục cũng tỏ vẻ quan tâm và cảm ơn, Hà Húc thoáng phối hợp diễn xong, liền một mình di chuyển đến góc tìm chỗ ngồi xem bọn họ tập luyện.
Sau khi điều chỉnh phân công trong nhóm, vị trí của Hà Húc liền trở thành một nhân vật phụ không hơn không kém, nhưng đây cũng là chuyện không có cách nào, Hà Húc cũng có thể hiểu được, cũng không so đo, ngược lại là đồng đội bắt đầu so đo tật xấu của cậu.
Một sự kết hợp chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý khi có một người không tham gia biểu diễn và ngồi sang một bên trong suốt quá trình. Các đồng đội cảm thấy Hà Húc đang giả vờ, vết thương ở thắt lưng mỗi người bọn họ đều có, nhưng nghiêm trọng đến mức phải ngồi một mình một bên xem đồng đội biểu diễn, bọn họ vẫn không tin.
Hà Húc chỉ có thể giải thích, nhưng giải thích đồng đội lại không nghe. Môi thương khẩu chiến qua lại mấy lần, thể xác và tinh thần Hà Húc đều mệt mỏi, không muốn lãng phí thời gian cãi nhau nữa, vì thế thỏa hiệp.*Wattpad: LinhLam1301 * Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Cậu có thể tiếp tục luyện tập, bất quá chỉ có thể đến phần của mình mới nhảy thôi, lúc chính thức công diễn cậu sẽ đem hết toàn lực, nhưng nếu như kết quả vẫn cản trở đoàn đội, bọn họ cũng không có lý do gì trách cậu, bởi vì cậu ngay từ đầu cũng đã nói rõ.
Một đồng đội cũ trong nhóm và một đồng đội ngồi bất động gây ra sự chú ý, sau khi cân nhắc lợi và hại,bọn họ đồng ý với biện pháp giải quyết của cậu, để Hà Húc trở lại đội hình.
Mấy ngày còn lại Hà Húc đều tận lực luyện tập theo, nhưng hết thảy vẫn lấy thân thể làm chủ, hơi khó chịu liền lập tức dừng lại.
Cái này cũng không có biện pháp, lúc này thắt lưng bị thương khơi dậy ý thức gian nan khổ cực của Hà Húc, cậu còn phải sống, không thể tuổi còn trẻ như vậy đã suy sụp ở đây.
Buổi công diễn đúng hạn cử hành, Hà Húc dưỡng đủ tinh thần để ứng phó với sân khấu tiếp theo, không cầu xuất sắc, chỉ cầu không để cho những người khác gặp cản trở.
Không có gì khác, chỉ là không muốn bị người khác chỉ trỏ mà thôi.
Trước đây Hà Húc cũng từng xem qua cuộc thi này, các thí sinh trong chương trình tương thân tương ái, bất cứ lúc nào cũng có tình bạn, nhưng cậu nhìn đồng đội bên cạnh mình, nhẹ nhàng thở dài.
Tưởng tượng và hiện thực, quả nhiên là có chênh lệch.
Thu dọn xong tâm tình chuẩn bị lên tầng cao nhất luyện Vocal một lần nữa, Hà Húc vừa đẩy cửa phòng ra, liền thấy Kỳ Tinh quanh quẩn ngoài cửa.
Từ khi cậu bị thương ở thắt lưng nằm viện, Kỳ Tinh cũng không tới thăm cậu, cho nên nhìn thấy cậu ta Hà Húc cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Từ khi cậu nằm viện, Kỳ Tinh vẫn chưa lộ mặt, lúc trước Hà Húc còn tưởng rằng mình có phải đã làm chuyện gì vô tình chọc giận cậu ta hay không, cũng vừa vặn đang tự hỏi nguyên nhân.
Bốn mắt nhìn nhau, Kỳ Tinh hơi xấu hổ, sau đó ngại ngùng tiến lên hỏi thăm tình huống của Hà Húc.
Hà Húc thành thật trả lời tình hình của mình, Kỳ Tinh gật đầu, muốn nói gì đó nhưng lúc sau liền có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cười cười nắm vai Hà Húc, "Tiền bối phải cố gắng lên."
Cho dù cảm thấy Kỳ Tinh giống như có chuyện muốn nói với cậu, Hà Húc vẫn gật đầu nói một câu "Cậu cũng vậy", sau đó chuyển lên tầng cao nhất luyện giọng.
Một mặt không được, phải dùng mặt khác để bổ sung. Trải qua khoảng thời gian khổ luyện này, thực lực voval của Hà Húc đột nhiên tăng mạnh, nếu như không phải bởi vì thắt lưng bị thương không thể nhảy, cậu hiện tại tuyệt đối là ACE toàn năng.
Ở tầng cao nhất luyện tập đến khi các đồng đội khác tìm cậu, Hà Húc liền cùng cả đội trở về trang điểm.
Biểu diễn của nhóm Hà Húc đã tới rất gần, mấy người họ đều không hẹn mà cùng thở dài một hơi, thành bại chính là ở chỗ Hà Húc có thể kiên trì được hay không, thái độ của mấy người liền khác thường, thay phiên nhau tạo lòng tin cho Hà Húc.
Hà Húc liếc về phía sau một cái, một chiếc máy quay sáng loáng đứng cách cậu không xa, cũng khó trách các đồng đội "quan tâm" trạng thái biểu diễn của cậu như vậy.
Sau khi khán giả vào sân, buổi công diễn đầu tiên đã bắt đầu, khác với sự kích động nhiệt huyết của những người khác, Hà Húc đối mặt với tất cả đều rất bình tĩnh, dù sao cũng coi như là người đã từng trải đời, loại tình cảnh này cậu còn có thể nắm chắc.
Cách màn hình phát sóng trực tiếp, nhóm thực tập sinh lần đầu tiên gặp mặt khán giả chờ mong nhất chính là từ dưới đài nhìn thấy bảng đèn viết tên mình, vươn cổ cố gắng đi tìm, hận không thể tìm hết từng ngóc ngách.
Hà Húc chờ cũng nhàm chán, liền theo bọn họ cùng nhau tìm kiếm bảng đèn của mình, nhưng không thể không nói đem những người xem kia chia làm một trăm phần, hiệu quả pha loãng thật sự quá rõ ràng.
Mấy người tụ tập một đống, giơ bảng hiệu lại hoàn toàn bất đồng, Hà Húc tìm một hồi không thấy, liền định buông tha, kết quả ống kính đột nhiên quay đến hàng đầu, một bảng hiệu "Hà Húc" cực lớn liền xuất hiện trước mắt.
Nhất thời tiêu điểm toàn trường đều tụ tập đến chỗ cậu, Hà Húc xấu hổ cười cười, giương ánh mắt rơi xuống người giơ bảng hiệu, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Người giơ bảng không phải ai khác, lại là Tề Nhạc.