Yêu Cùng Giới Thì Được, Nhưng Tôi Không Nằm Dưới

Chương 118: Phiên ngoại - Đại học (1)



Đại học - Kì quân sự

Ngày báo danh nhập học, thành phố nơi trường đại học tọa lạc đã phát cảnh báo nhiệt độ cao đến bốn mươi độ.

Vừa xuống máy bay.

Chiếc xe của tài xế chạy êm ả trên cầu vượt.

Tề Yểu Yểu đang cầm điện thoại xem dự báo nhiệt độ bảy ngày tới, xem xong nàng liền ỉu xìu, lập tức ôm lấy cánh tay Hứa Tri, khóc lóc: "Nóng quá, nóng quá! Ở đây còn nóng hơn Lê Hải nhiều! Đáng sợ quá đi!"

Hứa Tri nói: "Chẳng phải cậu mang theo rất nhiều đồ chống nắng sao? Kem chống nắng, sữa chống nắng, dầu chống nắng, xịt chống nắng, mặt nạ phục hồi sau khi chống nắng..."

Tối qua cô nhìn vị tiểu thư này sắp xếp một vali đầy ắp những thứ đó.

Tề Yểu Yểu tủi thân nói: "Nhưng mà mình nghe nói phải huấn luyện quân sự suốt một tháng! Nghe nói còn phải đến doanh trại, mình, mình..."

Hứa Tri: "Vậy cậu xin nghỉ bệnh, hửm?"

"Không được!" Tề Yểu Yểu lập tức phản đối, nàng nhìn Hứa Tri rồi nói: "Mình mà xin nghỉ thì sẽ phải xa cậu, mình không muốn đâu!"

Hứa Tri: "Chúng ta đâu có cùng chuyên ngành, cậu không xin nghỉ thì chắc gì chúng ta đã huấn luyện cùng nhau."

"Không quan tâm!" Tề Yểu Yểu hừ một tiếng, rồi nhìn Hứa Tri phàn nàn: "Tri Tri đúng là ngốc, bao lâu rồi mà vẫn không biết mình muốn nghe gì!"

Hứa Tri làm sao không biết, cô cười rồi nói: "Chủ yếu là do cậu muốn nghe nhiều thứ quá, nên mình không biết nói cái nào trước."

Tề Yểu Yểu: "Đằng nào cũng còn xa khuôn viên trường mà, lại còn tắc đường hoài, cậu hoàn toàn có thể từ từ nói ~~"

Hứa Tri nói được thôi, nhìn cô ấy rồi nói: "Cậu sẽ không bị cháy nắng đâu, dù có bị nắng thì cậu vẫn rất xinh đẹp. Hơn nữa, nếu cậu đen thì người khác cũng đen, cùng mức đen, chắc chắn cậu sẽ là người xinh nhất. Mình vẫn thích cậu nhất."

Tề Yểu Yểu mỉm cười tươi rói, dễ dàng bị dỗ dành, ôm lấy cánh tay Hứa Tri rồi tựa vào: "Chỉ vậy thôi sao?"

Hứa Tri nghĩ một lúc rồi nói thêm: "Dù chúng ta không học cùng ngành, nhưng sau mỗi buổi huấn luyện quân sự, mình sẽ đến tìm cậu."

"Đúng rồi ~~" Tề Yểu Yểu vui vẻ ra mặt.

Hứa Tri lấy từ trong túi ra một gói thuốc hoắc hương chính khí hoàn, xé bao bì: "Ăn đi, thuốc phải một lúc sau mới có tác dụng."

Tề Yểu Yểu chu môi, bịt mũi nuốt viên thuốc có mùi thảo dược nồng nặc, rồi nhào vào Hứa Tri trên ghế sau, đòi hôn nhau.

Ban đầu nàng chỉ định để Hứa Tri nếm thử cái mùi hôi hôi của viên hoắc hương chính khí hoàn.

Nhưng không ngờ mùi thuốc trong miệng Hứa Tri còn nồng hơn!

Nhận ra Tề Yểu Yểu đang định chạy, Hứa Tri liền ôm lấy eo cô ấy, làm nụ hôn đậm vị thuốc ấy trở nên sâu hơn và kéo dài hơn.

Lên năm hai có thể tự do dọn ra ngoài ở, nhưng năm nhất thì không, bắt buộc phải ở ký túc xá, phòng bốn người và không phân theo khoa.

Những điều này Tề Yểu Yểu đã đọc được trên diễn đàn đại học từ lời kể của các đàn chị trước khi đến trường.

Hôm nay, các anh chị khóa trên của trường sẽ thuê xe đón tân sinh viên từ sân bay và ga tàu. Nhưng Tề Yểu Yểu và Hứa Tri không cần lên xe chung, vì Tề Nam đã sắp xếp riêng tài xế đến đón hai người.

Xe vòng vèo một lúc, cuối cùng cũng đến cổng trường.

Dùng từ "người đông như kiến" cũng không đủ để mô tả quang cảnh trước mắt.

Tài xế mở cửa xe cho Tề Yểu Yểu, nhưng ngay khi nàng bước xuống, làn sóng nhiệt cong queo xô tới khiến nàng suýt ngất, lập tức quay người trở lại xe.

Hứa Tri thấy thế liền bật cười, cúi người vào trong xe, đưa tay ra nói: "Đưa giấy báo trúng tuyển cho mình, mình sẽ giúp cậu làm thủ tục."

Tề Yểu Yểu đã cầm sẵn chai xịt chống nắng, nói: "Không, không, mình muốn đi cùng cậu, đợi mình bổ sung chống nắng đã."

"Được."

Tề Yểu Yểu xịt thêm chống nắng, mặc thêm áo khoác chống nắng, đội mũ và đeo kính râm. Sau đó, nàng còn lấy từ túi ra hai chiếc quạt cầm tay cùng mẫu.

Nàng bước xuống xe và đưa cho Hứa Tri một chiếc.

Hứa Tri nhận lấy.

Tề Yểu Yểu nói: "Phải nắm tay nhau!"

Nhưng Hứa Tri đáp: "Cầm quạt thì sao nắm tay được?" Tay kia của cô vẫn còn kéo hành lý.

Tề Yểu Yểu rất biết cách lựa chọn, nàng lập tức lấy lại chiếc quạt trong tay Hứa Tri.

Thế là hai người nắm tay nhau tiến vào cổng Đông Bắc.

Trước mặt là con đường lớn, hai bên giăng kín các băng rôn đỏ chào đón tân sinh viên.

Tề Yểu Yểu đội chiếc mũ rộng vành che nắng, tay cầm chiếc quạt nhỏ không ngừng quay vù vù mà chẳng phát ra tiếng. Nàng quạt cho Hứa Tri một chút rồi lại quạt cho mình.

Tới khu vực thanh toán, đầu tiên là nhập dữ liệu và nộp học phí, sau đó mới đến quầy nhận tài liệu.

Khu vực báo danh được dựng lên bằng những chiếc rạp dài, trải dài ngút ngàn, các bàn làm việc nối tiếp nhau, khắp nơi đều có thể thấy các anh chị khóa trên và tình nguyện viên giúp đỡ.

Xe đạp qua lại rất nhiều.

Tề Yểu Yểu nhìn thấy có người đi xe đạp lướt qua, liền nói với Hứa Tri: "Sau này mình có thể chở cậu rồi ~"

Hứa Tri đang bận đăng ký và lấy tài liệu, giữa khung cảnh ồn ào náo nhiệt, không nghe rõ lời Tề Yểu Yểu nói.

Hứa Tri hỏi lại: "Chở cậu à?"

Tề Yểu Yểu sửa lại: "Là mình chở cậu chứ!"

Một đàn chị thấy tên Hứa Tri, hiển nhiên cũng là một người thích lướt mạng, liền kêu lên một tiếng, lấy khuỷu tay huých bạn bên cạnh đang nói chuyện với người khác: "Nhìn này."

Người đó lập tức quay đầu lại nhìn.

So với bức ảnh nổi tiếng trên mạng, Hứa Tri hiện tại trông đã khác nhiều.

Mái tóc dài đen mượt đã được cắt ngắn, tỉa mỏng, chỉ để lại độ dài vừa đủ để cột lên, không còn mái che trán. Khuôn mặt ba phần trán, năm phần mắt, các đường nét rõ ràng đầy tinh tế.

Các tân sinh viên đến đăng ký nhập học, hoặc là rụt rè, hoặc là hào hứng phấn khởi.

Còn Hứa Tri lại tỏ ra vô cùng điềm tĩnh. Dù rõ ràng là người duy nhất đạt điểm tuyệt đối để thi đậu vào ngôi trường danh giá này, trên khuôn mặt cô không hề có chút kiêu ngạo nào.

Ngoại trừ vẻ ngoài ưa nhìn và khí chất trầm tĩnh, cô hoàn toàn bình thường, chẳng khác gì các tân sinh viên khác.

"Wow, Hứa Tri!!" Đàn chị bị huých vào tay, nhìn thấy giấy báo trúng tuyển liền nhảy cẫng lên vì phấn khích, ngước đầu nhìn Hứa Tri, sau đó đi vòng qua bàn, rất tự nhiên đến đứng cạnh cô, rồi nói với bạn mình: "Nhanh lên, chụp cho mình với học thần một tấm ảnh!"

Hứa Tri: "..."

Tề Yểu Yểu có hơi không vui, nhưng chỉ nhíu mày một chút, không nói gì.

Đàn chị đang giúp Hứa Tri làm thủ tục nhập học và phát tài liệu, cầm điện thoại lên chụp cho hai người một bức ảnh, rồi giải thích với Hứa Tri: "Cô ấy là thế đấy, đừng để bụng nhé."

Hứa Tri mỉm cười lịch sự, nhận lại giấy báo và tài liệu.

Đàn chị lại cười nhìn Tề Yểu Yểu, giơ tay ra: "Bạn học ~"

Tề Yểu Yểu với khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh tế chỉ bằng bàn tay, đang đeo kính râm, tay cầm chiếc quạt nhỏ đang quay vù vù thổi tung mấy lọn tóc mái dính mồ hôi vì nóng bức.

Tề Yểu Yểu bình thản nói: "Em không phải sinh viên khoa các chị."

Đàn chị "ồ" một tiếng, thu tay lại rồi cười thân thiện hỏi: "Em học ở khoa nào thế? Đã làm xong thủ tục chưa?"

"Em học ở khoa Kinh tế và Quản lý, Tri Tri sắp dẫn em đi làm đây."

"Kinh tế ở bên kia nhé." Đàn chị chỉ tay về hướng đó.

Tề Yểu Yểu tuy không muốn nhận sự giúp đỡ, nhưng cũng không tiện từ chối lòng tốt của người khác, đành lẩm bẩm cảm ơn.

Đàn chị mỉm cười nhìn nàng: "Không cần cảm ơn đâu, em dễ thương quá!"

Tối nay đi báo danh, trang phục của Tề Yểu Yểu và Hứa Tri hoàn toàn khác nhau.

Tề Yểu Yểu khoác áo chống nắng bên ngoài, bên trong chỉ mặc áo quây và quần short jeans, để lộ xương quai xanh tinh tế, vòng eo nhỏ nhắn và đôi chân dài thẳng tắp, vóc dáng nóng bỏng hiện rõ mồn một.

Có thể gọi là "quyến rũ," nhưng chẳng liên quan gì đến "dễ thương."

Điều đáng yêu chính là tính cách của Tề Yểu Yểu.

Hứa Tri cầm lấy tài liệu, chỉ nói tạm biệt với đàn chị rồi nắm tay Tề Yểu Yểu đi thẳng.

Hai người vừa rời đi.

Đàn chị lập tức nói: "Cậu nhìn xem, cậu cũng chẳng hỏi trước người ta có đồng ý không, bạn gái họ đứng ngay đó, mà cậu đã lao đến ôm tay người ta rồi."

Cô bạn thè lưỡi, sau đó đưa tay ra muốn lấy điện thoại: "Mau mau, cho mình xem ảnh chụp thế nào."

Trong bức ảnh, cô bạn cười tươi rạng rỡ, Hứa Tri nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt lịch sự bình tĩnh, còn bên cạnh Tề Yểu Yểu chu môi, mái tóc bay phấp phới vì chiếc quạt cầm tay.

"Phụt!" Cô bạn nhìn biểu cảm của Tề Yểu Yểu cũng không nhịn được cười: "Trời ơi, bạn gái nhỏ của học thần đáng yêu quá mức!"

Cô ấy chẳng buồn che giấu chút nào.

Đang đi xa, Tề Yểu Yểu đột nhiên hừ mạnh một tiếng.

Hứa Tri nhìn cô ấy, hỏi: "Nóng lắm hả?"

"Nóng chết đi được!!"

Hứa Tri lấy khăn ướt lau mồ hôi cho cô ấy, hôm nay Tề Yểu Yểu chỉ bôi kem chống nắng chứ không trang điểm, lau xong lại lấy xịt chống nắng bổ sung, rồi tiện tay xịt cho Hứa Tri vài ba lần.

Hứa Tri nhắm mắt, miệng khẽ cử động: "Không cần đâu, cậu lo cho cậu là được rồi."

Tề Yểu Yểu không nghe, xịt xong liền cất bình xịt đi.

Chút bực bội lúc nãy cũng tan biến theo.

Sau khi làm xong thủ tục và nhận tài liệu cho Tề Yểu Yểu, hai người cùng đi về ký túc xá.

"Ký túc nhỏ quá." Mấy bạn cùng phòng vẫn chưa đến, vừa bước vào, Tề Yểu Yểu đã nói: "Trời ơi! Nhỏ quá mức luôn!!"

"Còn ở chung với bốn người nữa!!"

Hứa Tri hỏi: "Cậu thích giường nào?"

"Tri Tri, cậu xin chuyển qua phòng mình ở được không?"

"Cậu không muốn ngủ yên ổn buổi tối à?"

Tề Yểu Yểu chu môi lên thật cao.

Hứa Tri vừa trải giường cho cô ấy, không nghe thấy cô ấy trả lời, quay lại nhìn bạn gái rồi mỉm cười, hôn nhẹ lên đôi môi đang chu lên cao ấy: "Mình sẽ cố gắng."

"Yeah!!" Tề Yểu Yểu vui vẻ ôm chầm lấy Hứa Tri!

Phòng ký túc không bật điều hòa, vẫn còn nóng, ôm nhau thì càng nóng hơn, nhưng Hứa Tri cũng không đẩy cô ấy ra, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy rồi hôn thêm một cái.

Sau khi dọn dẹp xong, hai người cùng đi mua đồ dùng sinh hoạt.

"Đồ không dùng thì để ở sân trong."

"Mình không có món nào là không dùng cả!" Tề Yểu Yểu vừa nói vừa than vãn: "Cái bàn kia cũng quá, quá nhỏ, mình để đồ trang điểm lên là kín chỗ, còn chỗ nào để đồ khác nữa?"

"Sắp xếp không gian hợp lý đi."

"Không hiểu, cậu giúp mình làm!"

"Được."

Khuôn viên trường có hơn hai mươi nhà ăn, hai người chọn một nhà ăn gần nhất, sau đó đạp xe dạo quanh trường, vừa đi vừa chụp ảnh check-in.

Hoàng hôn dần buông xuống.

Ngồi sau xe, Tề Yểu Yểu nói: "Là mình chở cậu! Mình muốn chở cậu!!"

Hứa Tri đành chọn đoạn đường thẳng, ít người qua lại, dừng xe lại để cô lái. Bản thân cô thì tay chân dài, ngồi sau với đôi chân chạm đất, vô cùng vững chãi.

"Ôm eo mình nha!"

Hứa Tri đưa tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Tề Yểu Yểu.

Tề Yểu Yểu vừa đạp xe một cái, nhưng vì không nắm vững tay lái, lực không đều, suýt nữa thì cả hai ngã vào bụi cây bên cạnh.

May mà Hứa Tri đã kịp đặt chân xuống đất, giữ vững cô ấy lại.

Tề Yểu Yểu vội vã chữa thẹn: "Lâu rồi mình không đạp xe, nên hơi lúng túng."

Hứa Tri cười: "Không sao, còn nhiều thời gian để cậu luyện mà, đợi khi nào thành thạo rồi hãy chở mình. Bây giờ để mình đưa cậu về ký túc trước."

Rõ ràng, Hứa Tri đã quá quen với việc dỗ dành Tề Yểu Yểu rồi.

Nghe vậy, Tề Yểu Yểu cũng vui vẻ nhường lại tay lái, tự nguyện ngồi sau, rồi ôm lấy eo Hứa Tri nói: "Phải mua một chiếc xe đạp có đệm mềm để cậu ngồi thoải mái!"

Hứa Tri khẽ nhướng mày, trong lòng đã hiểu rõ.

Hai người ở ngoài ăn uống và dạo chơi khá lâu, đến khi về đến ký túc xá thì mấy người bạn cùng phòng đã đến rồi.

Những cô bạn cùng phòng rõ ràng không phải kiểu người luôn lướt mạng, không biết chuyện Hứa Tri và Tề Yểu Yểu từng lên hot search, nên đang rôm rả bàn luận đủ chuyện.

"Thi đại học năm nay cũng không dễ nhỉ, mình nghe nói có người đạt điểm tối đa, trời ơi, người như thần thánh ấy chứ."

"Ở thành phố Lê Hải mà, trung tâm kinh tế phát triển, nguồn tài nguyên giáo dục rất tốt."

"Những công ty lớn kiếm tiền đều đặt trụ sở ở đó, mà thành phố này cũng chẳng xảy ra thiên tai lớn nào, quả là đô thị kỳ diệu. Tập đoàn Quân Châu cũng ở đấy còn gì."

Mọi người vừa trò chuyện.

Tề Yểu Yểu không có ý định nghe lén, vừa nhắn tin với Hứa Tri vừa bước vào ký túc xá, đúng lúc có người nói —

"Ngày mai là lễ khai giảng, chắc là học thần điểm tuyệt đối sẽ lên sân khấu đại diện tân sinh viên phát biểu nhỉ, lúc đó có thể nhìn thấy dung nhan thật sự của cô ấy rồi."

"Hứa Tri... cái tên này nếu là con trai thì đúng là nam thần luôn."

"Con gái cũng được mà, rất có khí chất của tiểu thư khuê các, kiểu gia đình dòng dõi tri thức ấy."

Đang nói chuyện, có người tra cứu, cầm điện thoại nói: "Bạn ơi, bạn ơi, đây là ảnh của cô ấy!"

Hai người còn lại chưa kịp nhìn, liền chú ý đến thành viên cuối cùng chầm chậm bước vào ký túc xá.

Chu Văn vui vẻ chào: "Hi~"

Tề Yểu Yểu còn không nhận ra là đang chào mình, nàng vừa nhìn thấy tin nhắn Hứa Tri trả lời, liền cười cong mắt.

"Hê lô hê lô." Hai người kia cũng đồng loạt chào hỏi.

Tề Yểu Yểu lúc này mới chú ý, mỉm cười giơ tay chào lại, sau đó cởi áo chống nắng treo lên giường, lấy dây buộc tóc da bò buộc mái tóc dài lại, rồi đặt kính râm lên bàn, bê chậu rửa mặt vào nhà tắm để tẩy trang, rửa mặt.

Nàng vừa bước vào, ba người còn lại lập tức yên lặng nhìn nhau.

Chu Văn thì thầm: "Đẹp quá đi mất, có phải vào bằng con đường thi nghệ thuật không nhỉ?"

"Có thể lắm, dáng người và khí chất đều tuyệt vời."

"Không biết có khó gần không nhỉ?" Tôn Lệ Lệ hơi khó xử, trong định kiến của cô, những cô gái xinh đẹp thường đi kèm với đủ loại phiền phức.

Chu Văn: "Nhìn cũng ổn mà, vừa rồi không phải đã chào tụi mình rồi sao?"

Tôn Lệ Lệ bĩu môi: "Xì, có nói câu nào đâu, chỉ gật đầu qua loa..."

Tương Chu Kỳ lên tiếng hòa giải: "Thôi đừng nghĩ nhiều quá, cứ tiếp xúc rồi sẽ biết thôi."

Tề Yểu Yểu sau khi tẩy trang xong liền tắm rửa, trong suốt khoảng thời gian đó, ký túc xá vô cùng yên tĩnh. Đến khi nàng bước ra, mấy cô bạn cùng phòng mới hỏi xin WeChat để kéo nàng vào nhóm ký túc xá và đổi tên ghi chú.

Tề Yểu Yểu vui vẻ đồng ý.

Sau đó, nàng bước lên giường bằng thang nhỏ kê cạnh tủ, nằm thu mình trong chăn, rồi chụp một tấm ảnh tự sướng gửi cho Hứa Tri.

Lúc đó, Hứa Tri cũng đã về đến ký túc xá, vừa trò chuyện cùng bạn cùng phòng, vừa nhắn tin trả lời Tề Yểu Yểu.

Hứa Tri:【Bé con xong nhanh vậy sao?】

YaoYao:【Huhu, Tri Tri ơi, tấm ván giường này cứng quá đi QAQ mình chắc chắn không ngủ được tối nay mất.】

Hứa Tri:【Ngày mai chúng mình đi mua đệm nước nhé.】

YaoYao:【Ừm ừm! [hun hun][hun hun]】

Hứa Tri:【[hun hun]】

...

Ngày hôm sau, đúng như dự đoán, Hứa Tri đại diện tân sinh viên lên sân khấu phát biểu.

Nhìn Hứa Tri trên sân khấu lớn, dù ở trước đông người nhưng vẫn không hề e ngại, vẻ mặt bình tĩnh, nói năng lưu loát, Tề Yểu Yểu vừa tự hào vừa vui sướng. Ngồi trong khán phòng lớn, nàng vỗ tay đến mức tay đỏ ửng vì đau.

Hai người bạn cùng phòng thấy Tề Yểu Yểu nhiệt tình ủng hộ như vậy, càng lúc càng thấy lo lắng của Tôn Lệ Lệ là thừa thãi.

Không phải tất cả các cô gái xinh đẹp đều khó gần, đây đúng là một cô gái dễ thương khiến ai cũng thích mà!

Sau khi nhập học xong, lễ khai giảng là hoạt động dễ chịu nhất.

Những ngày quân sự sau đó thực sự là ác mộng!!

Ký túc xá quân đội không cho phép dùng đệm nước, cũng chẳng có điều hòa, chỉ có cái quạt kêu cọt kẹt suốt đêm, vô cùng ồn ào.

Cực kỳ nóng.

Mặc bộ đồ rằn ri dài tay dài chân, vừa tập luyện nửa ngày thôi mà mồ hôi có thể vắt ra thành cả một nắm.

Người cũng không dám cởi đồ ra.

Vì không có thời gian để bôi lại kem chống nắng, mà mấy ông huấn luyện viên thì chẳng quan tâm bạn là sinh viên của ngôi trường danh tiếng nào đâu, bởi vì tất cả những người ở đây đều là từ trường đó ra cả.

Muốn rèn luyện ý chí thép, thì phải dùng biện pháp cứng rắn.

Tập luyện từ khi gà còn chưa gáy, đi ngủ muộn hơn cả chó.

Ngay ngày đầu tiên, Tề Yểu Yểu đã không chịu nổi rồi, đến tối vào căng-tin mà không nuốt nổi miếng nào, liền chạy đi khóc với Hứa Tri.

Hứa Tri thấy mặt cô ấy bị cháy nắng đỏ bừng, chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng đã kêu đau.

Hứa Tri xót xa, khuyên cô ấy xin nghỉ.

Nhưng Tề Yểu Yểu vẫn rưng rưng, nước mắt chực trào, tay nâng lên ôm lấy mặt Hứa Tri, nức nở đầy uất ức: "Tri Tri, cậu cũng...cũng bị cháy nắng đỏ hết rồi này, có đau không?"

Hứa Tri nắm lấy tay cô ấy, đưa lên miệng hôn nhẹ rồi nói: "Mình không sao mà."

Hai người vừa nói chuyện chưa được bao lâu, từ xa đã có một luồng đèn pin rọi thẳng tới — "Bên kia là ai đấy? Lại đây ngay!"

Hứa Tri định đứng lên báo cáo, nhưng trong chớp mắt đã bị Tề Yểu Yểu kéo chạy đi.

Hứa Tri không còn cách nào khác, đành chạy theo.

Nhưng cả ngày tập luyện, lưng thì mỏi, eo thì đau, sao mà chạy nổi so với mấy anh lính huấn luyện viên tập luyện bền bỉ quanh năm.

Chỉ vài bước thôi đã bị bắt lại.

Huấn luyện viên mặt tối sầm lại như đáy nồi, nghĩ thầm, mấy con gà con mà cũng dám chạy!

Nhưng khi thấy hai cô gái nhỏ, một người mặt đỏ bừng, lại khóc lóc thê thảm như hoa lê dưới mưa, ông ta lập tức á khẩu, lắp bắp vài tiếng nhưng giọng vẫn quen lớn tiếng: "Chạy gì mà chạy, đêm hôm dễ ngã lắm đấy!"

Hứa Tri đáp: "Cảm ơn thủ trưởng."

Huấn luyện viên nhìn sang Tề Yểu Yểu đang khóc lóc, khẽ ho một tiếng: "Cái đó... lúc nãy giọng tôi có hơi to."

Hứa Tri nói: "Báo cáo thủ trưởng, cô ấy không phải bị dọa, mà là do cháy nắng, hình như còn bị dị ứng, rất khó chịu."

"À, à." Huấn luyện viên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, hiểu ra, liền hỏi Tề Yểu Yểu: "Em ở lớp nào?"

Tề Yểu Yểu vừa dụi mắt vừa nức nở đáp: "Lớp 2, trung đội 3, đại đội 4 ạ."

"Được, tôi biết rồi."

Tối hôm đó, huấn luyện viên thủ trưởng mang theo cầu vai đến ký túc xá, nói lại chuyện này với cấp trên.

Đối phương gãi đầu: "Ai cơ? Tên là gì?"

"Cần gì biết tên, chỉ cần nhớ là cô gái xinh nhất, tươi nhất đấy."

"..."

Người kia len lén nhìn sắc mặt của thủ trưởng.

Thủ trưởng trừng mắt: "Còn đứng đây làm gì nữa?"

Anh ta lập tức giơ tay chào theo điều lệnh: "Rõ, thủ trưởng!"

Sau đó, cuộc sống của Tề Yểu Yểu trở nên dễ thở hơn nhiều. Trong khi các huấn luyện viên vẫn thổi còi hối thúc "binh lính" chạy, Tề Yểu Yểu chỉ cần chia nước cho mọi người, nhặt nón, ghi lại thành tích vào sổ.

Bởi vì nàng trở thành lớp trưởng.

Mà trong khi các lớp trưởng khác luôn là người xông pha dẫn đầu, chỉ có nàng là không phải chịu mưa nắng.

Dù vậy, do bị cháy nắng từ ngày đầu tiên, da mặt nàng bắt đầu dị ứng và bong tróc.

Tối đến, Hứa Tri giúp nàng thoa thuốc mỡ.

Tề Yểu Yểu nằm im không động đậy để Hứa Tri bôi thuốc, sau đó nhìn gương mặt rám nắng của cô, nói: "Đợi chút nữa mình lấy điện thoại chụp cho cậu một bức ảnh, để sau khi huấn luyện quân sự kết thúc so sánh. Tri Tri, cậu đen đi nhiều quá rồi đấy."

Hứa Tri đáp: "Không sao, sẽ trắng lại nhanh thôi mà. Đen đi có xấu lắm không?"

"Hehe, đen đi mình vẫn thích."

Hứa Tri mỉm cười.

Tề Yểu Yểu thấy cô cười, nụ cười của nàng cũng càng thêm rạng rỡ. Cuộc sống gần đây thật dễ chịu, nàng nói: "Mình nghe nói trong lần đấu võ vừa rồi, cậu suýt đánh gục cả huấn luyện viên?"

Hứa Tri: "Cậu nghe ai nói?"

"Lan truyền khắp ký túc rồi." Khác với phòng ký túc xá bốn người ở đại học, ở đây một phòng có đến mười bốn người, bước vào cửa là bảy chiếc giường tầng, toàn bộ đều được xếp gọn gàng với những chiếc chăn xanh vuông vức như đậu hũ.

Nói chung, người ở đông thì tin tức cũng lan nhanh.

Hứa Tri nói: "Do huấn luyện viên không chuẩn bị tâm lý, mình đánh bất ngờ nên mới hạ gục được. Lúc đó, huấn luyện viên hỏi trong lớp ai có kinh nghiệm về đấu võ, mình nhìn quanh không ai giơ tay, thế là mình giơ tay, rồi huấn luyện viên bảo mình lên thử."

Tề Yểu Yểu nói: "Chắc ông ấy thấy cậu là con gái nên không đề phòng, nhưng cậu cũng giỏi quá đi, ngay cả huấn luyện viên cũng đánh bại được. Sau này chúng ta đi chơi, sẽ không sợ phải đi qua những con đường tối gặp người xấu nữa ~"

Hứa Tri thoa xong thuốc, mỉm cười nhìn cô ấy, nói: "Ừm, mình nhất định sẽ bảo vệ cậu thật tốt."

Rồi Hứa Tri nói tiếp: "Nhưng tốt nhất là chúng ta đừng gặp phải người xấu."

Tề Yểu Yểu: "Nói vậy thôi, ai mà biết được chứ ~"

Một tháng huấn luyện quân sự, nói nhanh không nhanh, nói chậm cũng không chậm.

Khi mọi người đang thực hiện bài kiểm tra bắn súng, Tề Yểu Yểu phụ trách ghi lại số điểm của từng người. Mặc dù đã luyện tập một thời gian nhưng vì chưa từng trải qua khổ cực như vậy, thành tích của cả lớp đều khá bình thường.

Quá trình huấn luyện quân sự sắp kết thúc, nhưng tâm trí Tề Yểu Yểu lại không đặt ở nơi nàng đang đứng, mà hướng về phía khác. Do bãi bắn chỉ có hai nơi, bài kiểm tra của Hứa Tri diễn ra cùng lúc với lớp của nàng, khiến nàng không thể cưỡng lại việc xin phép huấn luyện viên để chạy sang nhìn.

Thật tình cờ, Tề Yểu Yểu vừa đến nơi thì bắt gặp đúng lúc Hứa Tri đang thực hiện bài kiểm tra bắn súng.

Hứa Tri nằm sấp trên mặt đất với tư thế rất chuẩn, kỹ thuật bắn cũng vô cùng hoàn hảo. Huấn luyện viên cầm ống nhòm xem qua, rồi bình tĩnh báo kết quả: "Số 1, mười điểm, mười điểm, mười điểm, mười điểm, mười điểm."

Năm lượt bắn, cả năm phát đều trúng hồng tâm.

Tề Yểu Yểu phấn khích hét lớn: "Wow! Giỏi quá!!!"

Huấn luyện viên lập tức quay đầu lại nhìn.

Huấn luyện viên này khác hẳn với huấn luyện viên của Tề Yểu Yểu, người đã nhận lệnh đặc biệt cho phép cô thoải mái hơn. Một ánh nhìn của vị huấn luyện viên này đủ nghiêm nghị khiến trẻ con phải bật khóc.

Tề Yểu Yểu sợ hãi lùi lại hai bước.

Huấn luyện viên vốn định hỏi "Ai cho phép chạy qua đây?" nhưng khi liếc mắt thấy tín hiệu từ đồng đội, anh ngừng lại.

Huấn luyện viên: "..."

Hứa Tri hoàn thành bài kiểm tra, bước nhanh đến trước mặt huấn luyện viên, chào theo điều lệnh: "Huấn luyện viên, bắn xong rồi!"

Huấn luyện viên liếc nhìn cô, không nói gì, cũng không trách cô vì chạy qua lớp khác, hẳn là biết chuyện liên quan đến cô gái nhỏ kia. Anh ngậm còi, quay về phía nhóm tiếp theo, hô lớn: "Chuẩn bị kiểm tra... Bắt đầu!"

Rồi bấm đồng hồ.

Kết thúc huấn luyện quân sự, cũng có giấy chứng nhận được phát.

Hứa Tri bất ngờ nhận được giải thưởng xuất sắc, nghe nói mỗi lớp chỉ được đề cử một người.

Tề Yểu Yểu không nhận được giải xuất sắc, chỉ là một tấm chứng nhận hoàn thành khóa huấn luyện bình thường.

Nàng hào hứng cầm lấy chứng nhận của Hứa Tri, vui vẻ nói: "Tri Tri, mình biết mà, cậu là giỏi nhất!"

Hứa Tri cười: "Cậu cũng giỏi lắm."

Cả hai cùng ngồi trên chiếc xe buýt trở về trường.

Hứa Tri nói với Tề Yểu Yểu: "Nghe nói về trường sẽ có buổi liên hoan chào tân sinh viên."

"Thật hả? Thầy cô mình chưa nói gì cả."

"Cậu có đăng ký tham gia không?"

"Chưa biết nữa." Tề Yểu Yểu nói: "Nếu có ai tìm mình thì mình sẽ tham gia. Tri Tri, cậu muốn mình biểu diễn gì?"

Hứa Tri tháo chiếc mũ rằn ri của quân đội, đặt lên đầu Tề Yểu Yểu để che nắng chiếu qua cửa sổ, rồi nói: "Cậu biểu diễn gì, mình cũng thích xem."

Tề Yểu Yểu vui vẻ: "Cậu có tặng hoa cho mình không?"

"Cậu muốn hoa gì?"

Hai người tiếp tục trò chuyện rôm rả, ngồi ở hàng ghế cuối cùng của xe buýt.

Mặt trời dần lặn về phía Tây.

Bánh xe lăn đều, tung bụi bay mù mịt.

Qua khung cửa sổ xe buýt, là hình ảnh hai người tựa sát vào nhau, tay nắm chặt tay, mười ngón tay không rời.

- -------------------------

Tác giả có đôi lời muốn nói:

Mình không có nhiều kinh nghiệm viết ngoại truyện, truyện trước cũng chỉ viết được hai chương thôi.

Mấy cảnh thường nhật kiểu này có được không nhỉ? QAQ

Nếu mọi người không thích thì phần đại học mình sẽ viết bốn, năm chương, hoặc bảy, tám đoạn? Trong đó sẽ có cảnh lần đầu tiên, tùy tình hình mà có thể xen chút tình tiết táo bạo (chủ yếu là chưa viết, tạm thời cũng chưa biết sắp xếp sao cho hợp lý). Sau đó sẽ đến ngoại truyện theo yêu cầu của mọi người.

Độc giả 1: Muốn xem cảnh Tri Tri ghen rồi làm Yểu Yểu khóc nức nở.

Độc giả 2: Tốt nhất có phòng bếp play.

Độc giả 3: Muốn xem ngoại truyện về công việc, tốt nhất là khoảng bảy tám năm sau (Cái này không hợp lý lắm, mình sẽ sắp xếp một cảnh trong văn phòng nhé).

Nếu không có yêu cầu bổ sung gì khác, mình sẽ viết mấy cái ngoại truyện trên, rồi bắt đầu viết về cặp phụ!