Yêu Cùng Giới Thì Được, Nhưng Tôi Không Nằm Dưới

Chương 99: Chiêu thức



Đến nước này rồi, đành phải dùng đến chiêu cuối của mình thôi!

Hứa Tri về nhà ăn vội bữa tối rồi đạp xe đến địa chỉ mà Tề Yểu Yểu đã gửi cho.

Đường đi rất dễ tìm.

Ứng dụng bản đồ trên điện thoại chỉ thẳng đến một rạp chiếu phim.

Lê Hải đang bước vào giữa mùa hè. Dù đã chạng vạng tối, cái nóng bức sau một ngày dài nắng cháy vẫn còn vương vấn.

Hứa Tri cứ thế đạp xe trên đường.

Đèn đường bắt đầu bật sáng, tiếng ve kêu râm ran.

Một bên tai cô cắm tai nghe có dây, tiếng Anh của bài nghe xen lẫn với giọng chỉ dẫn từ ứng dụng.

Tâm trạng Hứa Tri không mấy nhẹ nhàng.

Trước khi đi, mẹ cô hỏi cô đi đâu.

Cô chỉ đáp rằng có bạn học hẹn, rồi hỏi mẹ có việc gì không.

Lúc ấy, mẹ cô nhìn cô như muốn nói gì đó, hoặc định hỏi gì thêm, nhưng cuối cùng chỉ dặn cô cẩn thận khi đạp xe trên đường.

Liệu mẹ có nhận ra cô ra ngoài là để gặp Yểu Yểu không?

Nghĩ đến đây, Hứa Tri lặng lẽ trả lời câu hỏi trong bài nghe, rồi bóp phanh dừng xe, chờ đèn giao thông chuyển xanh ở ngã tư.

Tề Yểu Yểu đang ngồi ở quầy cà phê bên ngoài rạp chiếu phim, chống cằm chờ đợi. Nàng cầm điện thoại, nhưng đôi mắt không ngừng dõi theo lối vào.

Bộ phim chiếu lúc bảy giờ.

Hiện đã là sáu giờ rưỡi, cũng sắp đến lúc phải vào phòng chiếu trước.

Tề Yểu Yểu bắt đầu nghi ngờ mình bị cho "leo cây". Tin nhắn và biểu cảm mình gửi cho Hứa Tri, đối phương không trả lời lấy một cái.

Nếu không phải tin nhắn gửi đi không hiện dấu chấm than màu đỏ, nàng đã tưởng mình bị Hứa Tri xóa bạn rồi!

Lại có tiếng cười vang lên từ phía bên phải.

Tề Yểu Yểu quay lại nhìn, đó có lẽ là một đôi tình nhân, cũng đang chờ vào rạp.

Chàng trai mua bắp rang và coca cho bạn gái, rồi đưa tay chỉnh lại tóc cho cô ấy, trông có vẻ rất tình cảm.

Tề Yểu Yểu rời ánh mắt khỏi họ, nhìn sang bên trái, cũng là những cặp đôi ân ân ái ái.

Nhìn quanh một vòng, cả rạp chỉ có mình nàng lẻ loi, đơn độc!

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Bộ phim trước đã kết thúc, những người xem rạp trước đó ùa ra như dòng nước.

Chẳng mấy chốc, mọi người đã đi hết. Nhân viên rạp phim thông báo có thể vào phòng chiếu.

Mọi người cùng đứng dậy xếp hàng để soát vé.

Tề Yểu Yểu nhìn về phía đó một lúc, cũng đứng dậy, nhưng lại đi thẳng đến quầy bán bỏng ngô và nước ngọt.

"Cho tôi một phần bỏng ngô và một ly coca."

Nhân viên bán hàng nhìn nanfg, có chút ngạc nhiên khi một cô gái xinh đẹp như vậy lại đi xem phim một mình. Trước khi nhập đơn hàng, anh ta lại hỏi một lần nữa: "Chỉ một phần thôi à?"

Tề Yểu Yểu vừa định trả lời thì phía sau truyền đến một giọng nói: "Cho tôi hai phần nhé."

Mắt Tề Yểu Yểu sáng lên, lập tức quay đầu lại vui vẻ gọi: "Tri Tri!"

Hứa Tri: "Xin lỗi, đến muộn."

Tề Yểu Yểu cố tình làm bộ khó chịu, lẩm bẩm: "Cậu nhắn tin cho mình là được, mình sẽ bảo tài xế đến đón cậu, phim sắp chiếu rồi này!"

Hứa Tri lại xin lỗi cô ấy một lần nữa, rồi nói với nhân viên: "Hai phần bỏng ngô và coca nhé."

Nói xong, cô rút điện thoại ra chuẩn bị quét mã.

Tề Yểu Yểu vội vàng ngăn cô lại: "Để mình!"

Nhân viên hỏi: "Hai người đi cùng nhau à?"

"Vâng vâng!" Tề Yểu Yểu đã quét mã xong, lại nói: "Mỗi loại một phần thôi nhé."

Hứa Tri: "..."

Hứa Tri thấy tay của nhân viên dừng lại một chút khi nhập đơn hàng, rồi nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Nhân viên quay người đi, cố ý liếc nhìn Hứa Tri một cái.

Hứa Tri hỏi Tề Yểu Yểu: "Sao lại chỉ mua một phần?"

Tề Yểu Yểu: "Mua cho cậu đó, mình không thích ăn mấy cái này."

Hứa Tri thầm nghĩ: Mình còn không thích ăn nữa là.

Nhưng thấy nhân viên đã mang đồ ăn đến, cô cũng không nói gì nữa.

Tề Yểu Yểu nhận lấy, đưa ngay cho Hứa Tri.

Hứa Tri đạp xe một mạch đến đây, cũng khá khát, cô nhận lấy và uống một ngụm.

Lúc này, Tề Yểu Yểu nhìn cô, nói nhỏ: "Bạn gái người ta có gì, mình cũng muốn cho cậu có cái đó."

"Phụt —" Hứa Tri suýt bị sặc một ngụm coca.

Cô nghiêng đầu nhìn Tề Yểu Yểu.

Tề Yểu Yểu đối diện với ánh mắt của Hứa Tri, rất đàng hoàng nói: "Sao nào, gọi trước một tiếng để chuẩn bị tâm lý. Mình đảm bảo kỳ thi thử lần ba sẽ vượt trội, một phát vượt qua cậu luôn!"

Hứa Tri: "Cậu vượt qua rồi hãy nói."

Tề Yểu Yểu lẩm bẩm, trước khi thi thử lần ba còn có một bài kiểm tra nhỏ nữa.

Nếu thật sự không thể vượt trội hơn thì cũng đừng trách cô ấy dùng "thủ đoạn đặc biệt" nhé.

Hỏi thử xem, trên thế giới này có mối tình nào hoàn toàn trong sạch, không xen chút toan tính nào không chứ ~?

Thời điểm vào rạp này thật vừa vặn, hầu hết mọi người đã ngồi xuống, hai người họ không cần phải chen lấn.

Đèn trong rạp chiếu sáng rực rỡ, màn hình đang chiếu quảng cáo.

Thấy Hứa Tri cầm ly coca nhưng không uống, Tề Yểu Yểu vươn tay lấy, thấy Hứa Tri nhìn mình, nàng nói: "Mình chỉ uống một ngụm thôi."

Hứa Tri nhìn ra ý đồ nhỏ nhặt của cô ấy, cũng không vạch trần, chỉ đưa ly coca cho cô ấy.

Tề Yểu Yểu tiện tay đưa hai tấm vé cho Hứa Tri: "Cậu tìm chỗ ngồi đi."

Hứa Tri nhận lấy vé, hàng 12.

Rạp chiếu phim rất lớn, Hứa Tri không muốn đếm, cô hỏi một cô gái đang ngồi gần đó: "Xin chào, cho mình hỏi đây là hàng mấy vậy?"

Người kia đang nói chuyện với bạn, bị ngắt lời hơi không vui, ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Tri, lập tức cười lên nói: "Hàng 11."

"Cảm ơn bạn."

"Không có gì. Cậu ngồi hàng mấy?"

"Hàng 12."

"Vậy ngồi ngay sau bọn mình đó."

"Ừm."

Hứa Tri dẫn Tề Yểu Yểu đến hàng ghế phía sau.

Tề Yểu Yểu quay lại nhìn, thấy cô gái kia vẫn còn nhìn theo, có chút khó chịu, vừa ngồi xuống liền nhỏ giọng càu nhàu với Hứa Tri: "Cậu hỏi người ta làm gì, tự đếm một chút là được mà."

Hứa Tri: "Như vậy chẳng phải dễ dàng hơn sao?"

Tề Yểu Yểu nghĩ thầm: Đúng rồi, sử dụng nhan sắc làm việc gì cũng tiết kiệm sức lực!

Nàng hừ một tiếng, nhét ly coca lại vào tay Hứa Tri.

Hai người vào rạp khá muộn, chẳng bao lâu đèn trong rạp tắt.

Phần mở đầu của bộ phim bắt đầu chiếu, kèm theo đó là tên của các diễn viên chính hiện ra một cách ghê rợn.

Hứa Tri nhíu mày, khẽ nói với Tề Yểu Yểu: "Sao lại là phim kinh dị nữa rồi? Cậu không phải sợ lắm sao?"

"Mình sợ cái gì, hôm đó chỉ vì trời đánh sấm sét cúp điện thôi."

"Nhỡ tối nay lại có sấm sét thì sao?"

"Đừng có mồm quạ đen, làm gì có chuyện trùng hợp như thế!"

Ai cũng biết, xem phim ở rạp quan trọng nhất chính là bầu không khí.

Khi xem phim kinh dị, có thể bạn không bị những cảnh trong phim làm cho sợ hãi, nhưng chắc chắn sẽ bị những người cùng xem phim làm cho sợ hãi.

Chưa đến mười lăm phút sau, Tề Yểu Yểu đã lén nâng tay vịn giữa hai ghế, nghiêng người dựa vào lòng Hứa Tri.

Hứa Tri cúi đầu nhìn cô ấy, khẽ hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"

"Mình ngồi gần cô gái bên cạnh, cô ấy la to quá, mình cứ bị cô ấy làm giật mình suốt thôi..."

"Vậy mình đổi chỗ cho cậu nhé?"

"Không cần phiền phức thế đâu..." Tề Yểu Yểu ngẩng lên nhìn Hứa Tri: "Mình cứ dựa vào cậu thế này là ổn rồi."

Hứa Tri nhíu mày: "Nhưng như vậy thì không ổn lắm."

"Có gì mà không ổn chứ." Tề Yểu Yểu vòng tay ôm lấy eo Hứa Tri, rất đỗi tự nhiên: "Bạn bè bình thường cũng có thể dựa nhau thế này mà, cậu đừng nghĩ nhiều quá!"

Hứa Tri định nói, cậu thật sự nghĩ vậy mới làm thế sao?

Nhưng vừa định mở miệng thì lại thôi.

Tuy nhiên, Hứa Tri không nói gì, nhưng Tề Yểu Yểu lại lẩm bẩm một mình: "Ôm bạn gái thì sẽ không đơn giản như vậy đâu."

Âm thanh trong phòng chiếu phim vang khắp bốn phía, rất lớn, nhưng vì hai người ngồi quá gần nhau, Hứa Tri vẫn nghe được những lời Tề Yểu Yểu nói.

Mi mắt cô giật một cái.

Đơn giản?

Tiểu thư này có biết cô ấy đang nói gì không vậy?

Phim chiếu được một nửa, Hứa Tri bỗng thấy cả người cứng đờ.

Cổ tay cô chợt cảm nhận được sự lạnh lẽo, đó là những ngón tay của Tề Yểu Yểu khi lấy lon coca, có vẻ như cô ấy đang nghịch đồng hồ đeo tay của Hứa Tri, ngón tay cứ muốn chui vào khoảng trống giữa đồng hồ và cổ tay cô.

Cảm giác đó vừa mát lạnh vừa tê tê như có dòng điện nhẹ chạy qua.

Hứa Tri không thoải mái, nhẹ nhàng rút tay ra, khẽ nhắc: "Xem phim đi."

Tề Yểu Yểu đáp: "Mình đang xem mà. Cô gái đó chính là con ma phải không?"

"Không, nữ chính mắc bệnh tâm thần. Đoạn trước có cảnh quay tủ thuốc và mẹ cô ấy có hỏi về cuộc gọi từ bệnh viện, nói rằng cô ấy đã bỏ buổi khám định kỳ tháng trước."

"Ỏ ~ Tri Tri xem kỹ thật đấy!"

Hứa Tri nói: "Cậu cũng chú ý xem đi."

"Biết rồi, biết rồi ~"

Nhưng sự "chú ý" đó chỉ kéo dài mười mấy phút.

Hứa Tri rất nhanh lại cảm nhận được eo mình có gì đó động đậy, cô mím môi, cúi xuống nhìn.

Tề Yểu Yểu chu môi, chẳng hề nhận ra ánh mắt của Hứa Tri, chỉ càng thu mình vào và ôm chặt hơn, thì thầm: "Điều hòa mở lạnh quá, mình thấy hơi lạnh."

Hứa Tri cởi áo khoác của mình đưa cho cô ấy: "Mặc vào đi."

"Nhưng cậu sẽ lạnh."

"Mình không lạnh."

Tề Yểu Yểu nhận lấy áo khoác của Hứa Tri, nhưng không mặc, chỉ đắp lên người rồi tiếp tục dựa vào Hứa Tri.

Hứa Tri không còn áo khoác, bên trong chỉ mặc một chiếc áo phông vải cotton ngắn tay.

Tề Yểu Yểu đưa tay ra là có thể chạm vào eo gầy của Hứa Tri, cảm nhận được hơi ấm xuyên qua lớp vải.

Tề Yểu Yểu ngáp một cái, dựa vào lòng Hứa Tri.

Xung quanh thỉnh thoảng vẫn vang lên những tiếng hét chói tai, nhưng nàng không bị đánh thức, mí mắt nặng trĩu, từ từ khép lại, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Khi áo khoác sắp rơi xuống, Hứa Tri mới phát hiện Tề Yểu Yểu không biết từ lúc nào đã ngủ mất.

Trên màn ảnh lớn, hình ảnh thay đổi liên tục, ánh sáng chiếu lên lúc sáng lúc tối.

Hứa Tri nhặt áo khoác lên, đắp lại cho cô ấy, một tay khác đưa ra ôm lấy eo Tề Yểu Yểu.

Nhưng vừa chạm tới, cô đã cảm nhận được làn da lạnh buốt và mềm mại.

Hứa Tri bỗng giật mình!

Cô lập tức nhớ ra chiếc váy mà Tề Yểu Yểu mặc tối nay có thiết kế khoét hai bên eo.

Không trách lại lạnh.

Hứa Tri không rút tay về, mà cúi đầu nhìn cô ấy, Tề Yểu Yểu đang yên tĩnh ngủ, giống hệt nàng công chúa ngủ trong truyện cổ tích.

Ngũ quan tinh tế, sắc sảo, đẹp đến mức hợp với gu thẩm mỹ của bất kỳ ai.

Hàng lông mi dài tựa như đôi cánh bướm.

Đôi môi anh đào hé mở khẽ, điểm nhấn là phần môi trên cong lên đầy quyến rũ.

Cổ họng Hứa Tri khẽ nuốt xuống, cô biết hương vị ngọt ngào của đôi môi đó khi hôn như thế nào.

Nhận ra mình đang nghĩ gì, Hứa Tri vội vàng dời ánh mắt, cố gắng tập trung vào bộ phim.

Nhưng phim đang vào đoạn cao trào.

Cô lại chẳng thể tập trung được gì.

Cuối cùng, Hứa Tri rút tai nghe từ túi quần ra, đeo lên và lặng lẽ mở bài nghe tiếng Anh.

Khi phim sắp kết thúc, Hứa Tri mới gọi Tề Yểu Yểu dậy.

Tề Yểu Yểu mở mắt tỉnh giấc, phản ứng nhanh đến ngạc nhiên, nói: "Wow! Phim này đáng sợ thật!"

Hứa Tri: "..."

Hứa Tri: "Cậu bị ám ảnh trong giấc mơ à?"

Tề Yểu Yểu hơi ngượng ngùng nhìn Hứa Tri.

Hứa Tri cố ý trêu: "Cậu làm tê cứng cả cánh tay mình rồi đấy, ngủ ngon lắm à?"

Nghe vậy, Tề Yểu Yểu liền nhanh nhẹn nắm lấy cánh tay Hứa Tri xoa xoa: "Xin lỗi, xin lỗi, để mình xoa cho cậu."

"Không sao." Hứa Tri khoác áo khoác lên người Tề Yểu Yểu, nhìn quanh thấy mọi người đang trật tự rời khỏi rạp, phần lớn đã đi rồi, cô quay sang nói: "Chúng ta cũng đi thôi."

Đến cửa rạp, Hứa Tri mới nhận ra mình đúng là có cái miệng quạ đen thật.

Khác với cái lạnh từ điều hòa trong rạp chiếu phim, bên ngoài lại ngột ngạt một cách kỳ lạ.

Một tia chớp lóe lên, theo sau là tiếng sấm rền vang từ xa, giữa đám đông rộn ràng chuẩn bị ra về vang lên vài tiếng kêu —

"Wow, sắp mưa rồi sao?"

"Tiêu rồi, đừng mưa chứ, tôi không mang ô!"

"Ăn đồ nướng không? Ăn gì nữa, mưa đến nơi rồi, còn ăn khuya gì nữa!"

"Chắc chưa mưa đâu nhỉ? Dự báo thời tiết cũng đâu có nói hôm nay mưa..."

Đứng trước cửa rạp.

Tề Yểu Yểu khẽ liếc sang Hứa Tri, ánh mắt có chút trầm ngâm.

Hứa Tri đã nhìn thấy xe của tài xế nhà họ Tề, chiếc xe đậu ngay bãi xe không xa. Cô quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Tề Yểu Yểu, bật cười, nói: "Thật sắp có sấm rồi. Cậu không sợ chứ?"

Tề Yểu Yểu bĩu môi, lẩm bẩm: "Đã bảo cậu đừng nói rồi mà..."

Hứa Tri không nhịn được bật cười bất lực, nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy: "Mình cũng đâu có muốn. Thôi, mình về trước đây, cậu bảo tài xế lái xe cẩn thận chút nhé."

"Cậu định về kiểu gì? Trời sắp mưa rồi. Để mình bảo tài xế đưa cậu về trước!"

"Trông vậy chứ chắc chưa mưa ngay đâu."

Hứa Tri nói xong định bước đi.

Nhưng Tề Yểu Yểu liền kéo lấy vạt áo cô.

Hứa Tri quay đầu lại nhìn.

Tề Yểu Yểu lí nhí: "Trời sẽ có sấm mà, cậu không ở lại với mình..."

Hứa Tri: "Cậu cần mình ở lại sao?"

Tề Yểu Yểu vội vàng gật đầu!!

"Vậy thì gọi bạn bè đến đi, cậu có rất nhiều bạn, lúc nào cũng rảnh rỗi."

"Bây giờ cậu cũng là bạn của mình mà!"

"Mình không được. Mình phải về nhà, không thì mẹ mình lo lắng."

Tề Yểu Yểu bĩu môi, trông rõ vẻ không hài lòng.

Hứa Tri thực sự phải về. Thực tế là cô cảm nhận được mẹ mình đã nghi ngờ khi cô ra ngoài tối nay, nếu không thì cũng chẳng phải im lặng nửa muốn nói nửa không như thế.

Sợ trời mưa, thấy Tề Yểu Yểu không nói thêm gì, Hứa Tri chuẩn bị rời đi.

Nhưng Tề Yểu Yểu lại gọi giật cô: "Hứa Tri Tri!"

Hứa Tri quay lại nhìn cô ấy.

Tề Yểu Yểu chìa tay về phía cô: "Không ở lại với mình cũng được, nhưng đưa điện thoại cho mình."

"Cậu định làm gì?"

"Đưa mình đi."

Hứa Tri lấy điện thoại từ túi quần ra, tháo tai nghe rồi đưa cho cô ấy. Cô liếc nhìn màn hình, thấy pin vẫn còn hơn 30%. Lát nữa về còn phải dùng để bật bản đồ.

Tề Yểu Yểu nhận lấy điện thoại, vuốt lên để mở khóa, rồi mở WeChat. WeChat của Hứa Tri không đặt tin nhắn cố định, màn hình chính hiện lên đủ loại người khác nhau, được sắp xếp theo thứ tự thời gian gửi tin.

Nàng nhận ra tên của vài người bạn cùng lớp, họ gửi ảnh bài tập.

Lướt trang đầu không thấy tên mình, Tề Yểu Yểu tiếp tục kéo xuống trang hai và cuối cùng cũng thấy tên mình.

Không có dấu đỏ thông báo tin nhắn chưa đọc.

Điều đó có nghĩa là Hứa Tri đã đọc rồi, nhưng không trả lời. Tề Yểu Yểu cảm thấy sống mũi cay cay, một chút ấm ức dâng lên, nhưng vẫn cố gắng không biểu hiện ra, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Sao cậu không trả lời tin nhắn của mình?"

"Lúc đó mình đang đạp xe," Hứa Tri đáp: "Đến lúc nhìn thấy thì đã đến rạp rồi."

Tề Yểu Yểu hỏi tiếp: "Thế còn tin nhắn mình gửi tối qua và sáng nay thì sao?"

Hứa Tri mím môi, định nói gì đó nhưng rồi im lặng.

Tề Yểu Yểu trả lại điện thoại: "Tối nay cậu có thể không ở lại với mình, nhưng phải hứa với mình một chuyện."

Hứa Tri nói: "Sau này mình sẽ trả lời tin nhắn ngay khi thấy."

Tề Yểu Yểu lắc đầu: "Trả lời tin nhắn là điều cơ bản thôi, mình muốn cậu làm một việc khác — đặt WeChat của mình lên đầu tiên!"

Hứa Tri: "..."

Cô không khỏi cảm thấy bất lực, mở điện thoại ra.

"Biết làm không?" Tề Yểu Yểu lập tức ghé sát lại, từng bước chỉ dẫn cho cô.

Hứa Tri đặt tên cô ấy lên đầu danh sách, rồi hỏi: "Thế đã ổn chưa?"

"Ừm, từ giờ nhìn thấy tin nhắn phải trả lời ngay cho mình nha! Dù chỉ là một cái sticker cũng được!"

"Ừm."

"Tốt rồi, bây giờ cậu về đi." Tề Yểu Yểu nói xong vẫy tay tạm biệt Hứa Tri, nhưng chợt nhận ra mình vẫn đang mặc áo khoác của cô, liền vội vàng cởi ra và trả lại.

Hứa Tri nhìn ra ngoài trời oi bức, cũng chẳng ngại ngần, liền đưa tay nhận lại áo.

Chính vào khoảnh khắc ấy, khi cô vừa nhận lấy chiếc áo, những hạt mưa lớn bất ngờ rơi xuống.

Rào rào như những viên đạn nhỏ bắn xuống mặt đất.

Ngẩng đầu lên, ánh chớp mờ mịt vẫn còn ẩn mình sau tầng mây dày đen kịt.

Tiếng sấm rền vang.

Tài xế nhà Tề đến lấy ô từ trong xe, mở ra rồi tiến tới che cho cô ấy.

Tề Yểu Yểu nhìn Hứa Tri, nở nụ cười tươi rói: "Trời mưa rồi mà còn muốn giữ khách lại, đúng không nào?"

Hứa Tri bất giác bật cười.

Tề Yểu Yểu vui vẻ nói: "Đi nào ~ Mình đưa cậu về nhà ~!"

Tài xế che ô tiến đến gần hơn, đưa chiếc ô cho Tề Yểu Yểu.

Tề Yểu Yểu quay sang đưa ô cho Hứa Tri.

Hứa Tri mở chiếc ô lớn, liếc nhìn Tề Yểu Yểu, thấy cô ấy không bước vào dưới chiếc ô đen của tài xế, cô liền dịch tay qua phía cô ấy: "Cùng đi chung nhé?"

Tề Yểu Yểu cười: "Tất nhiên rồi!"

Cơn mưa mùa hè quả là dữ dội.

Sau khi sấm chớp đã qua đi, đến khi họ tới cổng khu chung cư thì mưa cũng đã tạnh.

"Hết đường này là được rồi." Hứa Tri xuống xe.

Tài xế giúp cô lấy xe đạp ra khỏi cốp xe.

Tề Yểu Yểu vẫy tay tạm biệt Hứa Tri: "Mai gặp nha Tri Tri, đến trường không được lơ mình đâu đó!"

Hứa Tri đáp: "Ừm."

Cô nhìn theo xe của Tề Yểu Yểu khuất dần, rồi mới đạp xe về đến dưới nhà.

Cô dừng xe, khóa lại cẩn thận, rồi rút điện thoại ra xem giờ. Tối nay ra ngoài đã gần ba tiếng.

Hứa Tri vội vã bước lên cầu thang.

Vừa mở cửa vào nhà, cô mới phát hiện trong nhà tối om, không biết mẹ đã ngủ chưa hay cũng ra ngoài.

Cô bật đèn lên, khẽ gọi: "Mẹ?"

Không có tiếng trả lời.

Hứa Tri bước đến trước phòng mẹ, áp tai vào cửa lắng nghe.

Không nghe thấy tiếng thở đều.

Mẹ chưa về nhà, chắc chắn không thể ngủ sớm như vậy được.

Có khi nào mẹ ra ngoài bán hàng đêm rồi chăng?!

Nghĩ đến đây, Hứa Tri vội chạy vào bếp kiểm tra. Đồ đạc bày hàng hôm qua vẫn còn bừa bộn trong bếp.

Rõ ràng là mẹ không đi bán hàng.

Cô chợt nhớ ra điều gì, liền quay ra khu vực để giày dép ở cửa.

Hai chiếc ô đều biến mất.

Hai chiếc?

Mẹ chẳng lẽ đã ra ngoài, thấy mưa nên đi đón mình sao?!

Không đúng, mẹ đâu có biết mình đi đâu mà sao lại ra đón mình được?

Suy nghĩ một lúc, trong đầu của Hứa Tri xuất hiện một khả năng mà cô không hề muốn thừa nhận nhất—

Tề Nam.

Mẹ đi gặp Tề Nam sao?

Hay là Tề Nam đã từng đến đây?

Nhưng tối qua Tề Yểu Yểu còn nói mẹ cô ấy đang ở nước ngoài, phải lâu lắm mới về.

Hứa Tri cố ngăn mình khỏi những suy nghĩ lung tung, lấy điện thoại ra nhắn tin cho mẹ.

Kết quả là tiếng "đinh đoong" vang lên từ cầu thang ngoài cửa.

Hứa Tri lập tức mở cửa ra, liền thấy mẹ cô đang bước lên cầu thang, tay cầm điện thoại nhìn.

Chu Vi Hương cũng nghe thấy tiếng cửa mở, ngẩng đầu lên.

Hứa Tri: "Mẹ."

Chu Vi Hương nhìn con gái đã về nhà, tỏ ra ngạc nhiên: "Tri Tri, con về lúc nào vậy? Lúc nãy trời mưa to lắm, con có bị ướt không?"

"Không, con đợi mưa tạnh mới về." Hứa Tri nói một lời nói dối nhỏ, rồi nhìn thấy đôi giày ướt sũng của mẹ, cùng với hai chiếc ô xếp ướt nhẹp trong tay mẹ: "Mẹ, tối nay mẹ ra ngoài à?"

Chu Vi Hương đáp lời, nhưng cũng không giải thích ra ngoài làm gì, chỉ lắc lắc ô để làm rơi nước rồi bước vào nhà.

Chu Vi Hương không hỏi con gái đã đi đâu mà về trễ như vậy, còn Hứa Tri cũng không truy hỏi mẹ đã gặp ai.

Hai mẹ con giữ một sự im lặng đầy hiểu ý.

Sau đó Chu Vi Hương đi vào bếp hâm nóng sữa, còn Hứa Tri thì vào phòng ngủ để làm bài tập.

Hứa Tri cắm điện thoại vào sạc, lấy bài kiểm tra ra khỏi cặp.

Chu Vi Hương nhanh chóng hâm xong sữa, bà mang vào phòng con gái, đặt lên bàn học.

Đêm hè oi bức, dù mưa rào cũng không làm dịu mát đi không khí, ngược lại còn làm không gian tràn ngập mùi bụi đất khó chịu.

Lúc nãy ngoài hành lang có gió, Hứa Tri không ngửi thấy mùi nước hoa của mẹ.

Bây giờ, trong căn phòng nhỏ, lại gần nhau như vậy, Hứa Tri bỗng nhận ra mùi hương hoa thoang thoảng từ mẹ mình.

Chu Vi Hương nói: "Đừng ngồi quá khuya, làm xong bài kiểm tra thì đi ngủ sớm."

Hứa Tri cầm lấy ly sữa, vẫn không hỏi gì thêm, chỉ đáp một tiếng.

Mẹ vừa ra khỏi phòng, điện thoại của Hứa Tri khẽ rung lên.

YaoYao:【Báo cáo! Đã về nhà an toàn ~】

Hứa Tri suy nghĩ một lúc, thử đánh một dòng tin nhắn gửi đi.

Hứa Tri:【Giờ trời không mưa không sấm sét nữa, ở nhà một mình không sợ nữa chứ?】

YaoYao:【Làm gì có! Lúc nãy chỉ gạt cậu thôi!】

YaoYao:【Với lại mẹ mình đi công tác về rồi, nhà không còn mỗi mình mình nữa ~~】

Nhìn thấy tin nhắn này, Hứa Tri nhíu mày.

Cô chống cằm, cảm thấy vẫn có điều gì đó không đúng.

Tối nay trạng thái của mẹ không giống như sau khi gặp Tề Nam. Trước đây, dù vui vẻ hay bực tức, mẹ luôn có sự thay đổi cảm xúc rõ rệt.

Nhưng tối nay, mẹ lại khá bình thản.

Thôi đi...

Có lẽ chỉ là do cô suy nghĩ quá nhiều, tự mình đa nghi mà thôi.

Hứa Tri cất điện thoại, tập trung làm bài kiểm tra.

Lần thi thử lần ba trước kỳ thi đại học là lần quan trọng nhất và cũng là lần cuối cùng.

Nhưng trước khi thi thử lần ba của Nhất Trung, vẫn còn một bài kiểm tra nhỏ.

Dù chăm chỉ thế nào, Tề Yểu Yểu vẫn mang bài thi của Hứa Tri về nhờ sinh viên trợ giảng ở Bắc Đại xem giúp.

Sau khi xem xong, đối phương nhận xét người làm bài thi này rất mạnh, nền tảng cực kỳ vững chắc, hơn nữa còn rất thông minh, học một biết mười, gợi một biết mười.

Tề Yểu Yểu hỏi: "Nếu có anh dạy, em có thể vượt qua cô ấy được không?"

Sinh viên Bắc Đại im lặng.

Tề Yểu Yểu không chịu thua: "Một chút thôi, khả năng nhỏ xíu xiu, tỷ lệ một phần nghìn cũng được?"

Đối phương suy nghĩ một lúc, cân nhắc rồi nói: "Anh cảm thấy nếu cô ấy học cùng khóa với anh, thủ khoa khối tự nhiên tỉnh có lẽ đã không phải là anh."

Tề Yểu Yểu: "..."

Câu trả lời đã quá rõ ràng, dù nàng có đạt vị trí thứ hai, nhưng cái kiểu cố gắng vào phút cuối này tuyệt đối không thể thắng được sự chuẩn bị kỹ càng và nền tảng vững chắc của Hứa Tri đã tích lũy suốt nhiều năm.

Tề Yểu Yểu nghĩ mãi, cuối cùng vẫn muốn tìm cách lách luật, để Hứa Tri nương tay trong bài kiểm tra nhỏ này một chút...

Dù sao thì trong bài thi thử lần ba, Tri Tri vẫn có thể thể hiện hết sức mà!

Bài kiểm tra nhỏ thì có gì quan trọng đâu.

Thỉnh thoảng "phát huy không đúng mức" một chút cũng đâu có gì lạ?!

Hơn nữa, không cần cách biệt điểm số lớn lắm.

Chỉ cần kém một hai điểm thôi...

Chỉ một điểm là được!!

Nhưng làm sao để Tề Yểu Yểu có thể mở miệng nói với Hứa Tri điều đó?

Rõ ràng nàng đã nhiều lần hùng hồn tuyên bố sẽ dựa vào thực lực.

Kết quả bây giờ lại muốn cô ấy nhường...

Hai ngày trước bài kiểm tra nhỏ.

Tề Yểu Yểu trằn trọc mãi không ngủ được, cuối cùng nàng quyết định: Thôi, chuyện đã đến nước này rồi, đành phải dùng đến chiêu cuối của mình thôi!

Ngày hôm sau, Tề Yểu Yểu hỏi bác sĩ đi đi lại lại: "Thật sự sẽ không có tác dụng phụ nào đúng không ạ?"

Bác sĩ nói: "Đây là thuốc nhuận tràng rất nhẹ, chữa táo bón, không gây hại cho cơ thể."

"Hiệu quả thì sao ạ? Sẽ kéo dài bao lâu?"

"Khoảng nửa giờ sau khi uống sẽ có tác dụng, sau khi thông ruột xong, thuốc sẽ theo đó mà được đào thải ra ngoài."

Tề Yểu Yểu nắm chặt lọ thuốc, vẻ mặt nghiêm túc: "Vâng, cháu hiểu rồi!"

Không thành công thì thành nhân!

Ai theo đuổi người mình thích mà không dùng chút thủ đoạn nào chứ?

Dưa hái ép không ngọt, nhưng cứ hái trước đã, để một thời gian rồi sẽ ngọt thôi... đúng không?

- ------------------------

Tác giả có đôi lời muốn nói:

Mình sẽ không vội vàng theo kịp mạch truyện hay tiến độ nữa.

Cứ viết như bình thường thôi, vì ban đầu truyện này vốn là một câu chuyện ngọt ngào thường ngày, không có nhiều tình tiết cao trào mà.