Kỹ thuật bắn cung của Âu Dương tuyệt đối vượt qua Thần Xạ Thủ bình thường. Chỉ dựa vào mũi tên kia, hắn có thể được xưng là Thần Tiễn!
- Là hai người!
Dáng vẻ Âu Dương vẫn tràn đầy tự tin. Đối với hắn mà nói, điều duy nhất đáng để hắn kiêu ngạo chính là tài bắn cung của hắn. Mặc kệ là quá khứ hay là hiện tại, tài bắn cung của Âu Dương mãi mãi là một tồn tại khiến người ta tự tin.
- Trung đội trưởng trung đội số 7 đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn, Lăng Túc trịnh trọng mời hai vị gia nhập đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn!
Lăng Túc mở miệng mời lần nữa. Nếu như lúc đầu hắn nói như vậy, những kỵ sĩ kia nhất định sẽ phản đối. Dù sao bản thân đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn đại diện cho một ý nghĩa quá trọng đại. Mỗi một thành viên của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn đều phải phấn đấu liều mạng trên chiến trường mới được gia nhập.
Nhưng sau khi Âu Dương bắn ra mũi tên kia, ánh mắt của những kỵ sĩ này nhìn hắn chỉ còn lại sự tôn kính! Đây là sự tôn kính đối với cường giả. Đao Nhọn là một nơi coi trọng cường giả. Ở chỗ này tuổi tác hoàn toàn không có ý nghĩa. Chỉ có thực lực mới có thể nhận được sự tôn trọng của người khác. Nếu như ngươi không đủ thực lực, cho dù ngươi có thể trở thành đoàn trưởng cũng không ai coi trọng ngươi.
Âu Dương dùng thực lực của mình giành được sự tôn trọng của bọn họ. Còn Lý Vĩ chỉ là vật phẩm kèm theo. Lúc này còn có người chủ ý tới hắn sao?
Lý Vĩ đứng ở bên cạnh. Tuy rằng ngày hôm nay Âu Dương đã tạo ra danh tiếng, nhưng hắn lại không hề đố kị. Đây chính là huynh đệ của hắn. Ngày hôm nay Âu Dương làm tất cả những điều này không chỉ vì bản thân, còn vì cả hắn. Lúc này trong lòng hắn rất cảm ơn Âu Dương.
Lý Vĩ tin chắc, bất kỳ một nam nhi nào của Đại Vận quốc trong lòng có nhiệt huyết đều mong có thể gia nhập vào Đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn. Nhưng đối với vô số người, việc tham gia đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn vĩnh viễn chỉ có thể là mộng tưởng. Nhưng hôm nay hắn nhờ có Âu Dương lại có thể may mắn gia nhập đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn!
- Đội trưởng!
Âu Dương rất trực tiếp. Hắn không hề nói lời khách sáo, mà trực tiếp dùng hai chữ đội trưởng để gọi Lăng Túc. Giờ phút này, trên mặt những kỵ sĩ kia đều lộ ra một nụ cười thoả mãn.
Thần Xạ Thủ cường đại như vậy gia nhập trung đội số 7 của bọn họ, có thể tưởng tượng thực lực trung đội sô 7 của bọn họ nhất định sẽ bay vọt về chất. Trong quá khứ bọn họ chỉ có thể xung phong. Một khi đụng phải đối phương có nhiều cung thủ hoặc là có Thần Xạ Thủ, bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ lui lại. Nhưng có Âu Dương, cung thủ hay Thần Xạ Thủ gì cũng không còn là vấn đề. Một Thần Xạ Thủ có mũi tên thần cấp ẩn núp trong bóng tối hỗ trợ, bọn họ hoàn toàn có thể vùng lên công kích!
- Đội phó, dắt chiến mã dự phòng đến đây!
Khuôn mặt Lăng Túc đầy rạng rỡ. Hắn quay về phía đội phó đang đứng phía xa, ra lệnh một tiếng. Tên nam tử hơn ba mươi tuổi này ban đầu còn đứng trong rừng cây phân tích kỹ thuật bắn cung của Âu Dương. Hắn lập tức dắt một con ngựa chiến thuần chủng màu đen tới. Thấy cảnh tượng này, mọi người đều biết, từ giờ phút này hai người trẻ tuổi kia sẽ thực sự trở thành thành viên của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn.
Nhìn Âu Dương, Lý Vĩ đứng bên cạnh nắm chặt nắm đấm của mình. So với Âu Dương, mình kém hơn hắn rất nhiều. Lúc này mình chỉ có thể được xem là một phụ phẩm. Nhưng Lý Vĩ biết, chỉ cần mình chịu nỗ lực, nhất định có thể giống như Âu Dương giành được sự tôn trọng của những người này!
…
Lý Vĩ thề, có một ngày hắn nhất định sẽ giống như Âu Dương giành được sự tôn trọng của người khác, không còn là một phụ phẩm nữa!
- Được! Chúng ta nghỉ ngơi lại đây một đêm, sáng mai xuất phát!
- Đêm nay, hai người các ngươi cố gắng từ biệt người nhà. Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi nơi này. Còn lúc nào mới có thể trở về, hoặc là có thể trở về hay không...
Lăng Túc không nói tiếp. Dù sao chiến tranh là tàn khốc. Cho dù là hắn cũng không chắc mình có thể sống sót qua được cuộc chiến này hay không.
- Ô...
Ngay khi lời của Lăng Túc vừa dứt, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một tiếng kêu quái dị. Sau đó một con quái điểu giống như chim ưng từ trên trời rơi xuống. Nó hạ xuống đúng vị trí của Lăng Túc.
- Hả? Chim ưng đưa tin của trung đội số 8? Đã xảy ra chuyện gì?
Lăng Túc nhìn thấy con chim ưng bay tới, hắn biết, nhất định đã xảy ra chuyện không tốt. Bằng không chim ưng đưa tin không thể nào bay suốt đêm tìm hắn như vậy.
Một tay hắn lấy ống trúc nhỏ trên đùi của con chim ưng đưa tin xuống. Lăng Túc lấy từ trong ống trúc ra một tấm lụa. Tấm lụa được nhét lung tung. Rõ ràng cho thấy bởi vì quá mức vội vàng nên không kịp gấp cẩn thận.
Bên trên tấm lụa còn có nhiều vết máu. Điều này khiến Lăng Túc vốn đã có dự cảm không tốt, trong lòng lại càng bất an.
Hắn từ từ mở tấm lụa trong tay ra. Không ngờ chữ viết trên tấm lụa đều bằng máu. Có lẽ thời gian chưa lâu, cho nên máu trên tấm lụa vẫn chưa hoàn toàn biến thành màu đen. Mơ hồ vẫn còn thấy màu đỏ tươi của máu.
Khi Lăng Túc nhìn thấy dòng chữ nghiêng ngả trên tấm lụa, tim hắn lập tức thắt lại! Trên tấm lụa chỉ có đơn giản mấy chữ viết:
"Trung đội số tám bị mai phục! Lực lượng quân địch rất đông. Nhận được tin mau tới tiếp ứng!"
- Đội trưởng! Chuyện gì vậy?
Đội phó nhìn sắc mặt Lăng Túc biến hóa, hắn vội vàng tiến đến bên cạnh Lăng Túc. Nhưng khi hắn nhìn thấy chữ viết trên tấm lụa kia, hắn cũng hoá đá giống như Lăng Túc.
Âu Dương nhìn thần sắc của hai người đội trưởng và đội phó biến hóa như vậy, hắn biết hẳn con chim ưng đưa tin kia không mang đến tin tức tốt. Có lẽ đêm nay bọn họ không có cơ hội tiếp tục ở lại đây!
Đúng như những điều Âu Dương suy đoán. Chỉ thấy Lăng Túc nhanh chóng cất tấm lụa lại. Thoáng cái, hắn đã nhảy lên chiến mã của mình, quay về phía những thành viên trong đội đang lo lắng nhìn hắn hô lớn:
- Các huynh đệ! Kẻ địch ở không xa đây. Chỉ sợ chúng ta không có thời gian nghỉ ngơi! Lập tức xuất phát!
Âu Dương không hề phản đối. Đối với hắn mà nói, ra chiến trường là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Có thể gia nhập đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn đã là cơ hội không tồi. Hiện tại hắn cần gì quan tâm đêm nay xuất phát hay ngày mai xuất phát?