- Đội trưởng...
Tiêu Vân Cận vẫn ở bên cạnh nhìn hắn. Vừa nãy hắn không mở miệng, trước sau đều ở trạng thái nửa chết nửa sống.
- Sao vậy?
Âu Dương nhìn bộ dạng Tiêu Vân Cận nửa chết nửa sống, hắn có thể hiểu được tâm tình của Tiêu Vân Cận lúc này. Đối với Tiêu Vân Cận mà nói, tính mạng hắn chỉ còn lại mười mấy ngày. Thời gian mười mấy ngày chẳng qua cũng chỉ là chớp mắt. Dù cho tâm lý có khả năng chịu đựng mạnh hơn người, khi đối mặt với chuyện như vậy, cũng khó có thể giữ bình tĩnh được! Có thể qua nửa năm nữa, khi thời điểm chết của mình đến, mình cũng sẽ biến thành trạng thái giống như Tiêu Vân Cận.
- Đội trưởng, chúng ta ở chỗ này hơn một tháng, bên ngoài đã gần một năm. Ngươi nói xem có phải chúng ta đã bị quên lãng hay không?
- Ha ha, chúng ta vốn là nhân vật nhỏ. Cho dù bị quên lãng thì đã làm sao...
Nghe Tiêu Vân Cận nói, giọng điệu Âu Dương cũng có vẻ bi thương. Ai có thể ngờ được hắn lại rơi vào tình cảnh như thế này?
- Đội trưởng, nếu như ngươi ra ngoài được, nhất định phải tự tay cắt cái đầu của Trịnh Đan Đằng xuống! Như vậy huynh đệ chúng ta dưới suối vàng có biết mới cảm thấy cam lòng.
Tiêu Vân Cận hận Trịnh Đan Đằng muốn chết. Trong hội võ tứ quốc không tránh khỏi cái chết. Nhưng khi đó, Trịnh Đan Đằng dùng cách thức đó để vũ nhục bọn họ khiến bọn họ không thể nào tiếp nhận được.
Nhìn Tiêu Vân Cận, Âu Dương không biết trả lời như thế nào. Ra ngoài? Mình có thể ra ngoài sao? Lúc mới vừa tiến vào hắn cũng từng cảm thấy với năng lực của mình có lẽ có cơ hội ra ngoài. Nhưng bây giờ hắn không suy nghĩ nhiều về những điều vô nghĩa đó nữa. Hắn chỉ cầu mong trong thời gian tới mình có thể sống tốt một chút.
- Đội trưởng...
Tiêu Vân Cận vẫn đang nhìn Âu Dương. Hắn hi vọng nhận được câu trả lời khẳng định của Âu Dương.
- Được!
Âu Dương nhìn Tiêu Vân Cận gật đầu lia lịa. Thật ra cho dù Tiêu Vân Cận không nói, nếu như có một ngày hắn có thể đi ra ngoài, hắn cũng nhất định cắt đầu Trịnh Đan Đằng xuống!
Khi hắn đi vào cũng đã nói, nếu mình có thể may mắn không chết, mình nhất định sẽ cắt đầu của Trịnh Đan Đằng treo ở bên trên hoàng thành Tây Kỳ! Âu Dương là một người nói được thì làm được! Nếu như hắn có thể đi ra ngoài, như vậy cho dù Trịnh Đan Đằng là hoàng tử hắn cũng nhất định phải tự mình gỡ cái đầu Trịnh Đan Đằng treo ở bên trên hoàng thành Tây Kỳ. Đừng nói là một Tây Kỳ, cho dù đối mặt với tòan thiên hạ Âu Dương cũng không để ý!
- Ta tin tưởng đội trưởng nhất định có thể làm được!
Tiêu Vân Cận nói xong chậm rãi từ trên mặt đất ngồi dậy. Hắn cũng không biết vì sao mình lại tin như vậy. Dù sao đi nữa trong lòng hắn luôn cảm thấy, Âu Dương sẽ không chết ở chỗ này.
Liếc mắt nhìn Tiêu Vân Cận một cái, Âu Dương không nói gì nữa. Hắn cầm lấy lưu ly thạch do Trịnh Khôn để lại trên mặt đất, lặng lẽ bóp nặn! Giờ này phút này đối với hắn mà nói, có lẽ chỉ có Tu Phục Thuật này mới có thể khiến hắn cảm thấy có hứng thú.
Ở bên ngoài, cái này được gọi là thần thuật. Một khi có nó, có thể lập tức trở thành người đứng trên vạn người. Nhưng Tu Phục Thuật ở bên trong Sinh Tử Cảnh lại chỉ có thể trở thành một loại tiêu khiển để giết thời gian. Nếu như những sư môn Tu Phục bên ngoài được được, không biết mỗi người có thể nhảy vào trong Sinh Tử Cảnh ăn tươi nuốt sống Âu Dương hay không...
Hai tay đầy yêu khí, nhưng yêu khí trước sau vẫn ngưng tụ không tiêu tan. Âu Dương không ngừng dùng hai bàn tay thần kỳ của hắn bóp nặn một khối lưu ly thạch to bằng đầu người.
Ngón tay nhanh chóng chớp động. Lưu ly thạch vốn hình tròn đã chậm rãi bắt đầu biến hóa. Chỉ trong chốc lát, khối lưu ly thạch to bằng đầu người đã bị Âu Dương tạo thành hình chữ nhật!
Hình chữ nhật này là cái gì? Đây là một tấm bia mộ! Một tấm bia mộ hoàn toàn dùng lưu ly thạch để tạo thành. Tuy rằng lưu ly thạch đối với Tu Phục sư mà nói không phải là vật trân quý, nhưng trong lịch sử cũng chưa từng nghe nói có Tu Phục sư nào điên cuồng tới mức dùng lưu ly thạch làm bia mộ.
Lưu ly thạch đối với Tu Phục sư không tính là trân quý, bởi vì Tu Phục sư nhìn thấy quá nhiều lưu ly thạch. Nếu như đổi thành những người khác, có lẽ một khối lưu ly thạch chỉ to bằng một ngón cái cũng đủ để bọn họ đánh nhau vỡ đầu.
Lưu ly thạch chính là bảo vật để hàn gắn pháp bảo yêu binh. Không có ai dám bảo đảm cả đời mình, pháp bảo hoặc là yêu binh sẽ không bị tổn hại. Mà một khi bị tổn hại, phương pháp duy nhất chính là tìm kiếm lưu ly thạch sau đó khổ sở cầu xin Tu Phục Sư sửa giúp ngươi.
- Dùng lưu ly thạch làm bia mộ. Tiểu tử, xem ra ngươi cũng không làm bọn họ thất vọng!
Trịnh Khôn nhìn Âu Dương. Lúc đầu Âu Dương cầm khối lưu ly thạch lớn như vậy trong tay, hắn còn cảm thấy khó hiểu. Dù sao lưu ly thạch lớn như vậy đủ để sửa mấy chục yêu binh pháp bảo. Nhưng ai ngờ được Âu Dương lại điên cuồng tới mức dùng khối lưu ly thạch này làm bia mộ cho chiến hữu của mình.
- Bảo vật có nặng mấy, cũng không nặng bằng ân tình!
Trong lúc Âu Dương đang nói chuyện, một khối lưu ly thạch đã hoàn toàn thành hình. Âu Dương lấy từ trong vòng tay của mình ra một cái dao điêu khắc nhỏ. Hắn bắt đầu khắc chữ lên bia mộ.
- Tiêu Vân Cận...
- Lưu Hồng Xương...
- Triệu Minh...
Mỗi người đã từng sống trong Sinh Tử Cảnh thần bí đều được chôn tại đây. Âu Dương biết một ngày kia hắn cũng sẽ chết ở chỗ này. Cho nên sau khi Âu Dương khắc xong tên của mười một đội hữu, không ngờ hắn lại viết tên mình cuối cùng ― Âu Dương!
- Sao vậy? Không chờ được nữa, muốn chết sao?
Trịnh Khôn nhìn thấy Âu Dương khắc tên mình xuống bia mộ, hắn biết, có lẽ Âu Dương đã định từ bỏ. Tuy nhiên Âu Dương từ bỏ không có nghĩa là hắn từ bỏ! Nhiều ngày như vậy mỗi ngày hắn đều biến mất không phải không có nguyên nhân.
- Vừa vào Sinh Tử Cảnh, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy giờ chết. Giờ chết của ta không còn xa.
Âu Dương nhìn hắc tuyến trên cánh tay mình một chút. Giờ này phút này, hắc tuyến đã đi được một nửa đường. Nói cách khác, hắn đã chờ bên trong Sinh Tử Cảnh này được chín mươi ngày. Đổi lại bên ngoài đã là hơn hai năm.
- Còn có nhiều thời gian, cần gì phải tự mình tức giận như vậy! Thế này đi, nếu như trong vòng chưa đầy ba tháng, ngươi có thể đạt tới Tu Phục tông sư, ta sẽ nói cho ngươi biết một còn đường đi ra ngoài. Ngươi thấy thế nào?
Trịnh Khôn bỗng nhiên mở miệng. Tuy nhiên lời hắn nói lại không thế khiến Âu Dương có bất kỳ phản ứng nào.
Đường đi ra ngoài? Nói đùa. Nếu như có thể đi ra ngoài Trịnh Khôn đã sớm chạy. Cho nên Âu Dương hoàn toàn xem câu nói này của Trịnh Khôn chỉ là lời an ủi đối với với mình.
- Sao vậy? Không tin?
Trịnh Khôn phát hiện Âu Dương thậm chí không thèm liếc mắt một cái, hắn cảm thấy có chút uất ức. Trong thời gian lâu như vậy, mỗi ngày mình đều nhọc nhằn khổ sở chạy đi nghiên cứu không phải vì để tiểu tử này đi ra ngoài sao?
Thành thật mà nói, Trịnh Khôn không nói láo.