Nhưng bây giờ cửa hàng rèn Hồng Xương lại sửa lại tên thành quân bộ Đại Vận. Tất nhiên không ai biết rõ sự tình.
- Vị đại ca này, ta muốn hỏi một chút, phân bộ 31 là có ý gì?
Âu Dương tùy ý kéo một người đi ngang qua đường hỏi. Theo hắn nghĩ, nếu như nơi này từng phát sinh chuyện gì trọng đại, vậy người trong thành này phải biết mới đúng.
- Không rõ, không rõ!
Nhưng Âu Dương cũng không nhận được đáp án như mong muốn. Người này nghe thấy bị hỏi đến phân bộ 31, lập tức giống như tránh ôn thần, vội vàng quay đầu lách người đi.
- Ha ha, xem ra sự tình không đơn giản!
Lam Thông ở một bên hé miệng nói. Chỉ cần nhìn phản ứng của người này, hắn đã biết, trong này hẳn có rất nhiều chuyện.
- Xem ra sự tình không thuận lợi như chúng ta đã tưởng! Lưu Hồng Xương từng nói với ta, hắn và Vương Phong Minh có chút mâu thuẫn. Hắn sợ nhất chính là Vương Phong Minh mượn lực lượng của hoàng gia ép nhà hắn. Nhưng quân bộ không phải thuộc về sự quản lý của Lăng Thiên sao? Vậy tại sao hiện tại nơi này lại có chiêu bài như vậy?
- Nếu quả thật chính là quân bộ gây ra, như vậy ta dám cam đoan, phía sau còn có rất nhiều chuyện khiến ngươi phải giật mình.
Lam Thông vẫn mỉm cười. Với sự khôn khéo của hắn, hắn đã đoán được một cách đại khái. Lam Thông biết Vương Viễn. Tuy rằng năm đó thời điểm Lam Thông còn ở Đại Vận thời gian Vương Viễn vừa mới đăng cơ. Nhưng đối với một đế vương không có tiền đồ này, Lam Thông vẫn có một chút ấn tượng.
Lăng gia chưởng quản quân bộ mấy đời, trước sau tay cầm binh quyền của Đại Vận. Lăng gia không hề có suy nghĩ phản bội giống như Lý gia ở Tây Kỳ. bọn họ hoàn toàn trung thành với Đại Vận. Chỉ có điều trong mắt của Vương Viễn, tất cả đều không vượt qua được hoàng quyền. Như vậy xem ra sớm muộn cũng sẽ có chuyện.
- Đại ca, ý của đại ca là Lăng gia cũng đã xảy ra chuyện?
Âu Dương có chút khó tin đối với kết quả này. Dù sao thực lực của Lăng Thiên như vậy. Lăng Thiên và Sở Tương Hợp lại là bạn tri kỉ. Nếu như hoàng thất Đại Vận muốn động tới Lăng gia, bọn họ không sợ lại sớm xuất hiện một Lý gia Tây Kỳ hay sao?
- Hoàng thất Đại Vận hoàng thất không có lực lượng như vậy. Tuy nhiên hiện tại xem ra, những năm này Đại Vận quả thật đã phát sinh rất nhiều chuyện. Dường như Vương Viễn không còn thích hợp để làm người quản lý một nước nữa!
Lam Thông nói vô cùng tùy ý, dường như trong mắt hắn, một đế vương còn không quan trọng bằng một cường giả.
Tuy nhiên hắn nói không sai. Với hiểu biết của Âu Dương, hiện tại Sở Tương Hợp không có ở trong hoàng thành. Nếu Lam Thông thể hiện thần uy, chắc hẳn Sở Tương Hợp vẫn không về, hoàng thất có thể bị kiếm linh của Lam Thông tiêu diệt toàn bộ! Đây chính là thực lực.
- Đi hỏi thăm một chút đã, sau đó mới nói tiếp!
Âu Dương suy nghĩ một lát, sau đó thoáng nhìn về phía cửa hàng rèn mang biểu hiệu quân đội kia. Dù sao hiện nay mới chỉ là suy đoán của hai người bọn họ. Cụ thể vẫn phải xem thực tế thế nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hai người tiến vào cửa hàng rèn. Lúc này phía trước cửa hàng rèn có một tiểu đội vệ binh thủ vệ. Khi hai người tới gần, một tên vệ binh nử người trên mặc áo giáp tiến lên một bước ngăn hai người lại nói:
- Trọng địa của quân bộ, không phải do tư nhân mở ra!
- Trọng địa của quân bộ sao? Nơi này rõ ràng là cửa hàng rèn, từ lúc nào đã thành trọng địa của quân bộ vậy?
Nghe thấy khẩu khí của tên vệ binh này, lông mày của Lam Thông thoáng nhíu lại. Nhìn bộ dáng kia, rõ ràng hắn vô cùng khó chịu khi bị người quát mắng như thế!
- Từ ba năm trước, nơi này đã biến thành nơi đặc biệt đúc để cung cấp đặc cung cho quân bộ. Ở đâu ra cửa hàng rèn! Các ngươi không nên ở chỗ này quấy nhiễu!
Tuy tên vệ binh kia bị khí thế trên người Lam Thông phát ra uy hiếp một chút, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn rõ ràng đã gặp nhiều quen mặt, không hề bị Lam Thông doạ.
- Nơi này vốn là cửa hàng rèn Hồng Xương. Tại sao lại biến thành trọng địa của quân bộ?
Âu Dương nhìn tên vệ binh kia hỏi.
- Quân bộ muốn thu đất của ai, còn cần phải báo với các ngươi sao?
Tên vệ binh kia nghe giọng điệu của hai người rõ ràng không có thiện ý, hắn liền rút ra trường kiếm bên hông ra. Đồng thời với động tác này của hắn, bốn, năm tên vệ binh phía sau cũng đồng loạt rút kiếm ra. Nhìn bộ dáng kia, giống như nếu đám người Âu Dương tiến thêm một bước nữa, bọn họ sẽ chém giết.
- Không biết trời cao đất rộng! Ngay cả Sở Tương Hợp lão nhi ở chỗ này cũng không dám nói với lão tử như vậy!
Lam Thông quá tức giận.Hắn không rõ, từ lúc nào quân bộ lại dám ngang ngược như vậy?
- Quên đi đại ca!
Âu Dương dùng một tay nhẹ nhàng kéo Lam Thông lại. Thu thập mấy tên vệ binh này cũng không quan trọng. Hiện tại quan trọng chính là phải biết tại sao quân bộ muốn trưng thu nơi này. Rốt cuộc là thủ đoạn của ai. Người nhà của Lưu Hồng Xương còn sống hay đã chết!
Thoáng nhìn về phía mấy tên binh sĩ kia, rất rõ ràng mấy tên binh sĩ này không có kẻ nào ngốc! Tuy Lam Thông ăn mặc bình thường, hình dạng cũng rất bình thường, nhưng trên người hắn có khí thế không tầm thường. Đối với những binh sĩ đã từng chém giết trên chiến trường như bọn họ, vẫn có thể cảm giác được. Bọn họ không thể nào ngốc tới mức chủ động khiêu khích Lam Thông.
Sau khi Âu Dương lôi kéo Lam Thông, hai người liền rời đi. Âu Dương biết, rất nhiều chuyện, đám tiểu vệ binh này căn bản không thể nào hiểu rõ. Muốn biết tin tức cụ thể, hắn chỉ có thể đi hỏi thăm ở những chỗ khác.
Cái này gọi là, tới bất kỳ chỗ nào, hỏi thăm tin tức tại quán rượu tửu lâu khẳng định đều là tốt nhất. Sau khi lôi kéo Lam Thông, Âu Dương tùy tiện vào một nhà quán rượu nhìn có quy mô tương đối lớn.
Sau khi đặt một phòng đơn, hai người tùy tiện gọi một bàn ăn có giá trị không nhỏ. Sau đó Âu Dương liền lấy từ trong ngực ra một miếng kim tệ nhẹ nhàng đặt ở trên bàn.
Nhìn thấy động tác này của Âu Dương, ánh mắt của hai tiểu nhị phụ trách đón tiếp chợt sáng lên. Bọn họ làm tại quán rượu lâu như vậy. Thật ra có rất nhiều người khách tới không phải vì ăn cơm. Giống như Âu Dương và Lam Thông, bọn họ vừa tiến vào liền gọi một phòng tốt nhất, gọi một bàn ăn đối với hai người mà nói căn bản không thể nào ăn được hết, tiểu nhị liền biết hai người có ý không ở trong lời.
- Khách quan cần gì xin cứ việc phân phó. Tiểu nhân tự nhận vẫn được xem là hiểu rõ một vài biến hóa trong Đô Thành...
Tiểu nhị vừa nói vừa liếc miếng kim tệ trên bàn. Đối với chuyện ngày hôm nay có thể gặp được người khác trực tiếp khen thưởng bằng kim tệ, tiểu nhị này vẫn có chút kích động!
Một năm tiền lương của hắn mới được bao nhiêu? Lần này nếu như có thể khiến hai vị đại gia vui vẻ, như vậy khen thưởng lần này đã tương đương với thu nhập nửa năm của hắn. Nếu như lúc này tiểu nhị không vui mới là lạ!
Âu Dương lại cầm kim tệ trong tay đặt trên bàn, mở miệng nói:
- Mấy năm qua Đại Vận đã xảy ra những chuyện trọng đại gì, ngươi nói cho ta nghe một chút!