Âu Dương thật sự thất bại sao? Hắn thật sự vĩnh viễn chỉ là bán yêu giả, không có cách nào trở thành một Yêu Chiến Sĩ chân chính sao? Vấn đề này hiện tại không ai biết. Cho dù là bản thân Âu Dương cũng không biết. Nhưng hắn biết mình nắm giữ một yêu đan giết chóc khác hẳn với tất cả mọi người. Còn yêu đan giết chóc này có hiệu quả đặc biệt gì, hiện tại vẫn chưa biết được...
Sau khi thu hồi yêu khí toàn thân vào trong thân thể, Âu Dương cảm giác được rõ ràng sự biến hóa của thân thể. Sự biến hóa này không chỉ đến từ lực lượng còn có cả phương diện cảm giác và tầm nhìn.
Nếu như nói trước đây Âu Dương cố hết sức có thể nhìn thấy ngoài 4, 5 dặm. Nhưng hiện tại con mắt của hắn có thể nhìn thấy tất cả trong phạm vi mười mấy dặm. Đáng sợ nhất chính là Âu Dương phát hiện con mắt của chính mình không ngờ có thể nhìn trong đêm tối mà không hề có trở ngại nào.
- Chẳng lẽ cái này chính là lợi ích do Yêu Chiến Sĩ mang đến sao?
Bản thân Âu Dương cũng cảm thấy kích động trước tầm nhìn đáng sợ này! Hiện tại, với lực lượng yêu khí của hắn phối hợp với Thứ Kiêu Cung biến dị, Âu Dương cảm giác chỉ sợ mũi tên của mình có thể bắn chết người ngoài mười dặm cũng không có vấn đề. Bây giờ hắn có được tầm nhìn đáng sợ như vậy phối hợp với kỹ thuật bắn cung cùng năng lực tấn công từ xa, Âu Dương biết, lực sát thương của mình đã nâng cao gấp ngàn lần!
- Chúc mừng ngươi!
Bì Ba chạy tới bên cạnh Âu Dương. Hồ Hiểu Thông ở bên cạnh cũng đi sát phía sau hắn tới chúc mừng Âu Dương.
Âu Dương được Bì Ba xem trọng như vậy, mặc dù bản thân đã trở thành một Yêu Chiến Sĩ, nhưng hiện tại hắn vẫn chưa thực sự bước vào trong không gian của Yêu Chiến Sĩ, cho nên biểu hiện có chút nhát gan cũng là bình thường.
- Nguyên soái, Âu Dương đạt đến Yêu Chiến Sĩ. Có phải nên cho hắn trở về Đô Thành tiếp nhận sự giáo dục của quốc sư đại nhân hay không?
Lăng Túc đầy vẻ háo hức từ bên cạnh chạy tới. Lúc này hắn thật tình cảm thấy vui mừng khi Âu Dương có thể đi đến một bước này. Mặc dù bản thân hắn không hiểu rõ tại sao Âu Dương lại đột nhiên biến thành một Yêu Chiến Sĩ, nhưng vào lúc này hắn vẫn muốn mở miệng tìm một lối đi tốt cho huynh đệ của mình.
Lăng Túc xuất thân thế gia, tất nhiên hắn biết rõ, chỉ có vào Đô Thành tiếp nhận sự giáo dục của quốc sư trong tương lai mới có thể có lối thoát. Giờ phút này hắn nhất định phải tranh thủ cho Âu Dương. Âu Dương không có bối cảnh cường đại. Hắn không giống mình. Nhưng hắn có huynh đệ tốt là mình!
Lăng Túc nhìn Bì Ba. Hắn muốn nhận được một cái gật đầu hoặc một lời khẳng định chắc chắn từ Bì Ba. Nhưng lần này hắn đã thất vọng. Bởi vì Bì Ba chỉ cho hắn một nụ cười áy náy.
- Tại sao?
Lăng Túc nhìn Âu Dương một chút lại nhìn Bì Ba một chút. Hắn không biết tại sao Bì Ba lại như vậy!
- Lăng Túc, ngươi vẫn quá non nớt. Chẳng lẽ ngươi không phát hiện Âu Dương có chỗ cổ quái sao?
Bì Ba nói xong nhìn về phía Âu Dương đang có vẻ không hiểu. Nói thật hắn không muốn nói ra chuyện này. Dù sao chuyện này sẽ là một đả kích mạnh mẽ đối với Âu Dương.
- Cổ quái? Tuy rằng xuất thân của Âu Dương không phải danh môn, nhưng ta dùng đầu của ta đảm bảo, Âu Dương tuyệt đối sẽ trung thành với Đại Vận ta! Sẽ không có bất cứ vấn đề gì!
Lăng Túc hiểu lầm ý của Bì Ba. Hắn còn tưởng rằng Bì Ba cảm thấy xuất thân của Âu Dương có vấn đề.
- Ngu ngốc!
Lúc này Hồ Hiểu Thông đứng bên cạnh không nhịn được nữa. Hắn nói chen vào:
- Nguyên soái không phải có ý này!
Hồ Hiểu Thông nói xong lại liếc mắt nhìn Bì Ba một cái. Hắn biết vào lúc này hẳn là hắn nên làm người xấu.
- Ôi. . . Thật ra Âu Dương không phải là Yêu Chiến Sĩ. Hắn chỉ có thể được coi là bán yêu giả. . .
Lời Hồ Hiểu Thông vừa nói ra khỏi miệng, Lăng Túc lập tức giống như bị sấm sét đánh trúng, đứng yên tại chỗ. Vừa nãy vẻ mặt hắn còn đầy bi phẫn. Lúc này chỉ còn lại có bi, phẫn đã biến mất không thấy nữa.
Bán yêu giả? Tất nhiên hắn hiểu bán yêu giả là thế nào. Hắn cũng biết mặc dù bán yêu giả cường đại hơn người bình thường vô số lần, nhưng bán yêu giả căn bản không được tính là Yêu Chiến Sĩ chân chính. Một bán yêu giả sẽ không thể trở thành Yêu Chiến Sĩ chân chính. Từ xưa đến nay bán yêu giả thực sự giống như có một ma chú, chưa bao giờ có người phá vỡ. . .
- Đội trưởng. . .
Âu Dương nhìn Lăng Túc. Từ trong ánh mắt của Lăng Túc, hắn nhìn thấy có điểm không đúng. Mình không có yêu hóa. Về điểm này hắn vốn đã cảm giác không đúng. Nhưng hắn quy kết toàn bộ vấn đề cho Huyết Sắc Yêu Đan. Nhưng hiện tại đột nhiên đụng tới một bán yêu giả khiến hắn không hiểu ra sao.
- Không sao. . . Không đi Đô Thành cũng không sao. Tự do phát triển cũng rất tốt. Nói không chừng ngươi có thể tìm ra được con đường của riêng mình!
Vào lúc này Lăng Túc chỉ nghĩ làm sao an ủi Âu Dương. Nhưng nhìn từ nét mặt của hắn, dù thế nào cũng không giống như đang an ủi người khác.
- Bán yêu giả là thế nào?
Âu Dương nhìn Lăng Túc. Hắn nhận ra được, Lăng Túc đang lừa hắn. Về phần tại sao Lăng Túc phải làm như vậy hắn lại không rõ.
- Âu Dương! Cái gì là bán yêu giả có gì quan trọng? Phụ thân ta từng nói, ngươi không thể nào đạt đến nước này, nhưng ngươi đã làm được. Con đường sau này của ngươi do ngươi tự đi. Những điều này thật sự quan trọng như vậy sao?
Lăng Túc vỗ vai Âu Dương nói.
- Ha ha, có phải tương lai ta rất khó tiến bộ đúng không? Có phải bán yêu giả này chính là một loại tồn tại dị dạng?
Thật ra Âu Dương đã nghĩ tới những điều này. Hắn biết rõ hơn ai hết. Tuy nhiên hắn sẽ không vì đều này mà mất đi sự tự tin. Đường đều do người đi mà thành. Chẳng lẽ nói những người trước kia đều thất bại thì mình cũng thất bại sao?
Lăng Trung Thiên còn nói thiên phú của mình cực kém. Nhưng không phải mình vẫn đạt đến giai đoạn này sao? Cái gì gọi là ma chú bán yêu giả quấy nhiễu vô số người? Âu Dương lại tin tưởng, chỉ cần mình nỗ lực hết sức, mình nhất định có thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn này.
- Âu Dương. . .
Bì Ba muốn mở miệng an ủi Âu Dương một chút, nhưng hắn lại không biết phải nói gì. Điều này vốn là chuyện vui, không ngờ lại trở thành tình cảnh như vậy. . .
- Không có gì! Ta rất khỏe. Bán yêu giả thì đã sao? Không phải là không thể yêu hóa thôi sao? Các ngươi đã quên ta là một cung thủ sao? Mà ta chỉ cần có cung tên và mũi tên trong tay, ta có thể yêu hóa hay không cũng không đáng kể. Bởi vì nó đã yêu hóa rồi!
Âu Dương giơ Thứ Kiêu Cung trong tay mình lên. Trong nháy mắt khi hắn giơ lên, Thứ Kiêu Cung giống như đáp lại lời hắn. Hai con cú trên thân cung đồng loạt phát ra một tiếng rít chói tai!
Tiếng rít chói tai này mang theo sự bất khuất, mang theo sự nguyền rủa, mang theo một sát khí khiến người ta sởn gai ốc! Khi tiếng rít chói tai này xuất hiện, cho dù là Bì Ba cũng cảm thấy kỳ lạ.