Yêu Cuồng Loạn

Chương 65: Chấp Nhận Anh



Editor: Chè Xôi Nước

Beta-er: Jiully

Đôi môi mỏng từ từ tiến gần đến cô, "Kỳ kỳ, chấp nhận anh được không." Anh nỉ non nói.

Thân thể cô mong mảnh đương nhiên là không chống cự lại được anh,nhìn đôi môi ngày càng đến gần mình ,cô bất động cho đến khi môi chạm môi.

Anh hôn cô từ từ chậm rãi giống như đang thưởng thức một viên kẹo ngọt, chỉ là môi chạm môi chứ không có thêm cử chỉ gì nữa.

Cả hai đang từ từ cảm nhận được hơi ấm lan ra.

Cô vẫn bất động không thể nhúc nhích tay nắm chạy lấy váy hồi hộp. Đây là nụ hôn đầu tiên của cô cũng là lần đầu tiên cô chấp nhận cho anh hôn. Bản thân là người đề nghị cả hai ở bên nhau nhưng mà loại chuyện như vậy thật sự là cô còn chưa thích ứng kịp.

Không biết qua bao lâu, nụ hôn cuối cùng cũng kết thúc.

"Em không đẩy anh ra nữa." Anh cười cười bàn tay nhẹ nhàng chạm lên đôi môi ửng hồng của cô.


Mặt cô bây giờ đỏ cả lên nếu tiếp tục còn nghe anh nói thì không biết sẽ ra sao, "em vào trường trước, anh lái xe cẩn thận." nói xong liền mở cửa xuống xe ngay.

Sợ bị những người ở đây thấy rồi chụp ảnh lại nên cô không muốn anh xuất hiện ở trường, mắc công bị các học sinh trong trường nhận ra thì rất là phiền toái, nên cô nói với anh là đậu xe ở xa trường một chút cho người khác đỡ chú ý.

Nhìn xe anh chậm rãi rời đi cô mới yên tâm bước vào trường.

Đang đi thì có ánh đèn ở đâu chiếu thẳng vào mặt cô , theo quán tính cô lấy tay che lên.Nhìn cách đó không xa có một chiếc xe đã đậu ở đó đèn xe đang chiếu về phía cô

Kỳ lạ là chiếc xe đó không mở cửa mà lại cũng không có ý định tắt đèn xe đi, cứ vậy mà chiếu thẳng vào cô.Không biết chủ nhân xe là ai

Thứ đèn của xe này thật làm người khác khó chịu.


Cô tránh qua một bên để đèn khỏi tiếp tục chiếu vào, chắc là do vừa bị đèn sáng chiếu vào mắt nên cô cảm giác trước mặt mình tối sầm. Nên phải đứng im một lát cúi đầu chờ cho mắt cô bình thường lại.

Đột nhiên đèn xe phía trước tắt đi, cô nghe được tiếng cửa xe đóng lại cùng tiếng bước chân đang đến gần mình.

Người ta thường nói mắt mà nhắm lại thì tai sẽ trở nên rất nhạy cảm. Cô thấy điều đó là đúng

Tiếng bước chân từ từ dừng hẵn ở trước mặt cô ,dù là đang nhắm mắt nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được là có người đang đứng trước mặt mình

Người đó mặc dù chưa nói cũng không có hành động gì. Chỉ là đứng trước mặt cô như vậy

Ai đang đứng đó? Là ai vậy?!

Cô từ từ mở mắt, ngẩng đầu lên xem thử.

Khuôn mặt toát lên vẻ tuấn mĩ đôi mắt thì sáng như trăng, trên người thì toát ra một loạt phong thái khó tả, giống như một hoàng tử bước ra từ trong truyện ai nhìn thấy cũng khiến tim đập liên hồi.


Chỉ là lúc này phần lịch sự tao nhã kia thật có hơi không đúng cho lắm.

Là Diệp Nam Khanh!

Cô hơi bất ngờ khi anh ta xuất hiện ở đây. Giống như lúc đó cô không nghĩ là anh ta sẽ gọi điện thoại đến cho cô, càng không đoán trước được anh ta lại ở đây bây giờ.

Anh ta cứ đứng lẳng lặng như vậy mắt thì nhìn chằm chằm vào cô.

Cô bị anh nhìn như vậy có chút không được tự nhiên,cất giọng hỏi "Có việc gì?"

"Từ lần trước gặp cô cho đến nay cũng không quá lâu nhỉ." Diệp Nam Khanh mở miệng nói.

"Anh là đang muốn nói đến điều gì?" Cô cau mày khó chịu.

"Còn nhớ rõ lời tôi nói lúc đó chứ? Cô tốt nhất không nên cùng Quân Cẩn Ngôn tiến xa hơn." Diệp Nam Khanh nói.

Nghe lời anh ta nói xong cô đột nhiên bật cười , "Tôi cùng anh ấy có tiến xa hơn cũng không liên quan gì đến anh, anh với tôi cũng không có thân thiết gì để anh nói như vậy." Cô nói xong một thân thẳng tắp lướt qua mặt Diệp Nam Khanh.