Yêu Để Chết

Chương 5: Đã câm còn cáo



"Ôi trời, anh làm vậy cô ta sẽ chết mất." Hi Văn cười thoải mái ôm ấp Mộ Hạ Âu, hai tay không ngừng sờ soạng người hắn.

"Hừ. Cô ta nên chết đi còn hơn sống trên đời này. Nhìn mặt là ngứa mắt."

Mộ Hạ Âu đi tới, hắn liếm mép một cái rồi nhấc chân mình lên.

"Aaaa..." Đau quá, đau, tay của cô...

Hắn nhẫn tâm dẵm chân vào tay cô mà di đi di lại, hắn dùng gót giày vừa cứng vừa thô ấn mạnh vào đốt tay cô. Xương khớp cô tựa đang rụng rời ra khỏi cơ thể.

Tiêu Linh trợn mắt lên nhìn Mộ Hạ Âu, hắn từ trên cao nhìn xuống cô ngạo nghễ, mặc cho cô cố thoát ra khỏi chân hắn nhưng hắn vẫn đứng im không bị ảnh hưởng dù là một chút.

"Ư hư...hu...khụ khụ..." Không thể nói bằng ngôn ngữ của mình, Tiêu Linh chỉ biết khóc thét lên rồi ho khan trong vô vọng, nếu hắn còn mạnh chân như vậy cô sẽ gãy ngón tay mất.


"Tha cho cô ta đi Hạ Âu, dù sao cũng là dâu mà bà anh chọn. Chắc cũng không phải dạng vừa."

Hi Văn ngồi trên giường nhìn Tiêu Linh không hề chớp mắt, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát cô giống như cái cách mà những người phụ nữ khác đánh ghen vậy.

Tiêu Linh dần cảm thấy tay không bị đè nặng nữa, thì ra Mộ Hạ Âu đã buông chân ra không tiếp tục nhẵm vào tay cô nữa. Hắn...chịu nghe lời Hi Văn? Mối quan hệ hai người họ là gì?

"Bảo bối, giờ em là đang tức giận sao?" Tiếng cười xấu xa của Mộ Hạ Âu vang lên, hắn đi về phía Hi Văn ghé sát miệng vào tai cô ta.

"Em hết hứng rồi. Hôm nay đến đây thôi."

Câu nói thản nhiên của Hi Văn vô tình lại làm cho hắn nghe lời như cún ngoan, hắn hôn môi cô ta rồi gật đầu. "Nghe em."

Cảm thấy mình như không khí trong này, Tiêu Linh tự biết điều nên ra khỏi đây, cô run run bò trên mặt đất hướng ra cánh cửa, không phải vì cô không muốn đi bằng đôi chân của mình, là vì đêm qua cô đã bị Mộ Hạ Âu dùng sức quá đà khiến cô ra nỗng nỗi này, cộng thêm tình cảnh bây giờ khiến cô không sao đứng vững, bây giờ cô chỉ biết thảm thương mà bò ra khỏi căn phòng u ám này.


Thấy Tiêu Linh nhân cơ hội muốn bỏ trốn, Hi Văn tự động lột đồ ra khỏi cơ thể rồi thốt lên. "A, nhưng mà quần của em đều ướt cả rồi. Bây giờ rất cần người giặt nó."

Hả? Sao, sao cơ? Tiêu Linh đang bò trên mặt đất cũng phải dừng lại, cô nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt hoa hoa lại không nghĩ được gì.

Người đàn ông đó không ngại mà cầm lên chiếc quần của Hi Văn, mép nhếch lên một đường cong đẹp mắt. Đây chẳng phải là 'chiến lợi phẩm' từ tay của hắn mà ra sao?

"Tiêu Linh, đi giặt nó." Hắn lập tức quay lại vứt chiếc quần ren đỏ vào mặt Tiêu Linh.

Chiếc quần rơi xuống đất, màu đỏ nguyên chủ của quần nhiều nơi bị thẫm nước mà đổi màu, có thể là mồ hôi, có thể là thứ gì khác...

Kinh tởm...cô phát điên mất. Tại sao cô phải giặt nó. Thậm chí cô chưa từng giặt đồ lót cho ai ngoài của bản thân, khi còn ở nhà họ Tiêu ít ra cô vẫn được giặt bằng máy và chỉ việc phơi đồ, vậy thì lý do gì mà hắn bắt cô giặt đồ lót cho người phụ nữ lạ mặt này?


Nhìn Tiêu Linh thơ thẩn không dám động chạm vào quần của mình, Hi Văn hung hăng lườm Tiêu Linh như sắp ăn tươi nuốt sống.

"Cô ta không phải đang chê nó bẩn thỉu đấy chứ?" Cô ta làm mặt tủi thân trước Mộ Hạ Âu, đôi mắt long lanh như van xin hắn hãy làm gì đó.

Hừ, muốn làm nhị thiếu phu nhân của Mộ gia sao, con câm như cô ta sao có thể chứ? Nếu Hi Văn này không được bà chọn làm cháu dâu vậy thì tôi sẽ không để ai có được anh ấy!

Hi Văn cay nghiệt nhìn Tiêu Linh từ xa, trong đầu nảy ra hàng trăm kế đuổi Tiêu Linh ra khỏi Mộ gia càng nhanh càng tốt.

"Ai dám chê chứ? Em là sạch sẽ nhất." Hắn đưa tay xoa đầu Hi Văn, vẻ mặt cưng chiều như nâng niu viên kim cương nhỏ. "Còn không mau vào nhà vệ sinh giặt nó? Tôi không muốn nhắc lại lần hai." Dứt lời hắn quay lại miệt thị Tiêu Linh, lồng trắng lấp phân nửa lòng đen khiến Tiêu Linh giật nảy mình cần lấy chiếc quần nhanh chóng.
Cô mếu máo đáng thương, tay cầm chiếc quần mà run rẩy không ngừng. Thật sự...cô phải đi giặt nó ư?

Cũng được thôi...cô vốn không là gì trong mắt họ, một người vô dụng, một người lập dị không giống ai, nếu không bị họ gϊếŧ thì cô cũng bị hành hạ hay tự biến mình thành trò đùa của họ. Cô chấp nhận...cô không còn gì nữa rồi.

Chứng kiến Tiêu Linh xiêu vẹo vào nhà tắm rồi Mộ Hạ Âu mới an tâm đứng thẳng người. "Có khát hay đói không?"

Hi Văn chớp chớp mắt, môi đào khẽ giương lên. "Em muốn một ly nước cam."

"Em vẫn như vậy." Hắn cười ôn nhu quay lưng đi ra khỏi căn phòng.

Trong căn phòng lớn chỉ còn tiếng rả rích của nước từ trong phòng tắm và tiếng thở đều đều của Hi Văn. Cô ta ngồi vắt chéo chân trên giường nhìn phía nhà tắm, nơi có người đàn bà câm đang tự hạ thấp mình giặt đồ cho người khác, đáng tiếc lại mang danh phận nhị thiếu phu nhân, sẽ ra sao nếu như chủ tịch Vân Ngư biết chuyện này? Chắc hẳn rất vui.
Cô ta từ từ đi về phía nhà tắm liếc mắt vào trong. Một mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ phòng tắm, chính là mùi nước giặt, Tiêu Linh thật sự đang giặt nó?

Kịch hay chỉ mới bắt đầu, Tiêu Linh...cô gái đáng thương à.

Cửa phòng tắm mở ra, âm thanh kẽo kẹt nho nhỏ cũng đủ làm Tiêu Linh nhận ra có sự khác lạ, khi cô quay lại đã thấy Hi Văn đứng phía sau đẩy ngã cô xuống đất.

Cô nhăn mặt nhìn lên, đầu lắc lắc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Xoẹt, xoẹt.

Tiêu Linh trừng mắt nhìn từng mảnh vải rơi vung vãi trên sàn nhà. Hi Văn cô ta đã tự tay xé quần của mình, cô ta vừa xé vừa nhìn cô, lông mày nhướng lên thách thức.

Chuyện là sao cô còn chưa rõ thì phía bên ngoài đã nghe thấy tiếng của Mộ Hạ Âu.

"Bảo bối, em đâu rồi?"

"Áaaaa!"

Hi Văn nghe thấy tiếng của Mộ Hạ Âu liền tự mình ngã ngửa ra đằng sau, toàn thân bị nhấn chìm bởi dòng nước mát lạnh trong bồn sứ. Tiêu Linh hốt hoảng lao dậy muốn đỡ cô ta ra khỏi bồn nước thì bị Mộ Hạ Âu lao vào đẩy sang một phía.
"Chuyện gì vậy? Sao em lại vào đây?" Hắn kéo cô ta ra khỏi bồn nước, ôm vào lòng vỗ về cô ta như một đứa trẻ. Hi Văn đột nhiên khóc òa lên chỉ tay vào Tiêu Linh.

"Em nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ nhà tắm, khi vào đây em đã thấy cô ta đang xé quần của em vứt vung vãi trên sàn nhà, anh nhìn xem!" Cô ta chỉ tay xuống mấy mảnh vài bị xé tan tác, mặt mũi méo mó nhưng vãn rất xinh đẹp.

Bị đổ tội oan Tiêu Linh không biết làm nào để chứng minh mình vô tội, cô đưa hai tay ra bắt chéo ý chỉ mình không làm, vì họ không hiểu ngôn ngữ người câm nên cô nghĩ nên làm động tác gì cho Mộ Hạ Âu hiểu nhất. Cuối cùng không những không khiến mình trở nên vô tội, Tiêu Linh bị Mộ Hạ Âu túm tóc kéo lê ra ngoài phòng tắm vứt cô lăn lóc giữa sàn nhà.

"Cô dám xé nó?" Mộ Hạ Âu nhíu chặt mi tâm, đồng tử sáng rực ngọn lửa lớn không thể dập tắt, hắn túm tóc cô thật mạnh, theo phản xạ cô liền đưa tay lên bám vào tay hắn hy vọng hắn sẽ buông tay khỏi tóc cô.
Tiêu Linh lắc đầu lia lịa, nước mắt và mồ hôi lẫn lộn, cả khuôn mặt đầy đùa sự thống khổ.

"Xem ra con câm như cô cũng ghê gớm quá, không ngờ lại cáo đến vậy!"

[Tôi không có!] Tiêu Linh đưa tay lên ám chỉ cuối cùng vẫn bị Mộ Hạ Âu chen ngang.

"Sao? Nói gì? Cô đúng là loại điên, đừng huơ tay huơ chân nữa, nói tiếng người đi." Hắn bóp cằm cô thật mạnh khiến da thịt cô đau từng cơn, tay hắn thô ráp giống như thái độ của hắn đối với cô bây giờ. Chai sạn, xấu xa.

Lúc này cô mới cảm thấy ông trời thật bất công, tại sao cô lại không nói được chứ, cô đã làm gì sai? Cô đã làm gì mà để đến hôm nay chịu nhục nhã như này, để từng người lăng mạ mình cảm giác thật ghê tởm, cô không muốn trải qua lần nào nữa.

"Anh..." Hi Văn đi ra khỏi phòng tắm, cả người ướt đẫm, từng giọt nước trong suốt từ cơ thể cô ta nhỏ giọt xuống sàn nhà, cảnh tượng nóng bỏng hiện ra ngay trước mắt.
Tiêu Linh cắn môi nhìn cô ta, là cô ta, là cô ta đã hại cô. Cô ta mới là người xé nó, tại sao lại đổ lỗi sang cho cô chứ.

Mộ Hạ Âu hung dữ bỏ tóc cô ta khỏi lòng bàn tay, hắn đi lòng vòng quanh căn phòng như tìm thứ gì đó.

"Anh tìm gì vậy?" Hi Văn cũng tò mò lên tiếng, hai tay ôm lấy thân thể nhìn rất yếu ớt, giống như phải cần ai đó bảo vệ.

Đúng. Hắn bị bệnh hoang tưởng, chứng bệnh không thể đoán được trước những hành động hắn sắp làm, hắn có thể nhẹ nhàng, hắn có thể ác độc, hắn là con quỷ đội lốt người. Đâu ai biết hắn đang tìm thứ gì để làm gì...

Tiêu Linh thở hổn hển bò tới bám chân Hi Văn, hai tay chắp vào nhau năn nỉ, cô khóc đến nỗi mắt sưng mọng vào nhưng vẫn không thể ngừng lại.

Cô ta nhìn cô dưới chân mình, tiện chân còn đạp Tiêu Linh một cái rồi đi về phía Mộ Hạ Âu. Cuối cùng hình như hắn cũng tìm ra thứ cần tìm rồi.
Hắn cầm lên chiếc kéo sắc nhọn sáng loáng, mặt mày thâm hiểm cười điên loạn khiến cả Hi Văn cũng rùng mình. Cô ta ngờ nghệch đứng cách xa Mộ Hạ Âu vài bước.

"Anh...anh định làm gì thế?" Hi Văn hồi hộp nhỏ giọng.

"Không phải cô ta xé quần em ư? Tại sao em không dùng thứ này cắt đi cái gì mà em muốn?" Mộ Hạ Âu dí cây kéo vào tay Hi Văn, tay còn lại vỗ vỗ vào lưng Hi Văn giúp cô ta có tinh thần hơn.

Hắn bị điên rồi sao? Cắt cái gì chứ? Tiêu Linh bò lùi lại theo phản xạ, hắn như này là lên cơn điên hay sao? Chiếc kéo đó có thể gϊếŧ người!

"Cắt, cắt ư?" Hi Văn chợt hiểu ra, cô ta nhìn về phía Tiêu Linh rồi lại nhìn vào chiếc kéo, khóe môi nhếch lên một cái.

Hai người này phát điên rồi, làm ơn...làm ơn ai đó cứu cô với...có ai, cứu...

Tiêu Linh hoảng loạn rơi nước mắt giàn giụa. Hai người đó chẳng trách lại ở được bên nhau, cô ta, cái cô Hi Văn đó phải chăng cũng mắc bệnh giống Mộ Hạ Âu nên mới điên cuồng như vậy?
Nhìn cô ta từng bước đi về phía mình mà Tiêu Linh bất lực hơn, cô đã ở cuối chân tường rồi, cô sẽ chạy đi bằng lối nào đây.

"Tiêu Linh, mái tóc này của cô đẹp lắm. Tôi muốn nó." Dứt lời Hi Văn kéo tóc Tiêu Linh giữa không trung, miệng cười ác độc.