Ngồi ở phòng ăn, Mộ Dung Sở khó khăn với việc gấp thức ăn, chỉ cần một cử động nhỏ cũng đã truyền đến cơn đau nhức, Thư Tất Phương lâu lâu còn bón cho cô ăn, Tư Vũ cùng Tư Phong gương mặt rạng rỡ hơn, cùng ngồi ăn.
Tiếng chuông điện thoại Tư Phong vang lên, hắn cười một cái rồi nhìn bọn họ: “ Chủ nhân, Toàn Quy chủ nhân gọi đến “
“ Tắt đi “. Thư Tất Phương sa sầm mặt
Tiếng chuông lại lần nữa vang lên, hai người Phong - Vũ không nhịn được cười, bình thường nếu không có chuyện gì thì cả hai người chủ nhân của bọn họ sẽ như vậy.
“ Chặn số anh ta đi “. Thư Tất Phương nghiêm giọng
“ Tại sao lại không nghe, lỡ như chỗ anh ấy có chuyện gì “. Thấy Thư Tất Phương từ chối một cách dứt khoát, Mộ Dung Sở ngẩng đầu nhìn anh.
Nói rồi lại thôi, cô cắm đầu ăn tiếp chỗ đồ ăn cao lương mỹ vị kia.
Tư Phong mỉm cười: "Tôi đã nói với Toàn Quy chủ nhân rằng chủ nhân sẽ không giúp anh ta nữa. Nhưng anh ta cứ nhất định đòi nói chuyện với chủ nhân".
Mộ Dung Sở lắc đầu khó hiểu : "Lại giúp chuyện gì vậy, chẳng phải vừa giúp anh ấy giải quyết người của Trụy Thành sao? ".
Thư Tất Phương cất giọng lạnh lùng: " Lo ăn của em đi"
Mộ Dung Sở chỉ đành im miệng, cô vừa ăn vừa chăm chú nghe bọn họ nói chuyện.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, lần này Tư Phong nhấc máy, Thư Tất Phương ngay lập tức lên tiếng: “ Anh còn muốn báo gì tôi nữa đây “
Bên kia đầu dây giọng Toàn Quy khổ sở, kể lể: “ Phương à, cậu quên là vẫn còn một tên vua Tây Vực nữa sao, từ lúc lên ngôi hắn càng ngày càng lộng hành “
Mộ Dung Sở cất giọng nghi ngờ: ” Hai người đều là chủ nhân của hai vùng Nam – Bắc, sao chuyện của phía Bắc lại luôn là chủ nhân của tôi giải quyết vậy “
Đột nhiên bọn họ thấy Mộ Dung Sở hỏi câu này vô cùng hay, Tư Vũ còn vỗ tay tán thưởng, Thư Tất Phương nghe xong cũng nhếch môi, khen ngợi.
“ Người đẹp à, có những chuyện tôi không thể trực tiếp ra mặt, thông cảm cho tôi đi mà “. Toàn Quy vô cùng khẩn thiết, hắn còn biết mè nheo.
Vậy là bọn họ quyết định hai ngày sau sẽ đến Tây Vực một chuyến, không thể đi ngay vì Thư Tất Phương muốn vết thương của Mộ Dung Sở hoàn toàn lành hẳn. Đây là một vùng đất vô cùng phức tạp, chứa rất nhiều điều bí ẩn, nghe nói còn có một nhóm cướp trên sa mạc, còn có tà thuật và bùa chú, nói chung là một nơi vô cùng nguy hiểm, chuyến đi lần này phải chuẩn bị vô cùng cẩn thận.
Đang trong giấc ngủ, Mộ Dung Sở cảm nhận được hơi thở ấm, liền biết ngay đó là Thư Tất Phương, cô mở mắt mơ màng nhìn anh.
“ Còn thấy đau không, nếu em còn đau chúng ta sẽ hoãn chuyến đi lại thêm vài ngày “. Tay anh nhẹ nhàng choàng ra phía sau sờ lưng cô.
“ không đau nữa “. Mộ Dung Sở vẫn còn ngáp ngủ, mấy ngày qua được anh nhiệt tình chăm sóc lo từng miếng ăn giấc ngủ, hơn nữa thuốc bôi của Jack phát huy tác dụng rất nhanh, chưa tới hai ngày những vết bầm tím đã biến mất hết.
Thư Tất Phương khằng giọng, bàn tay lạnh lướt qua khuôn mặt cô: “ Chuyến đi lần này rất nguy hiểm, dù có chuyện gì cũng phải nghe theo lệnh tôi, không được tự ý làm bừa, nhớ chưa “
“ Nhớ rồi, chủ nhân “
…
“ Chủ nhân, chuẩn bị xong hết rồi, chúng ta xuất phát chưa “. Tư Vũ vô cùng khẩn trương giúp Thư Tất Phương sắp xếp đồ đạc.
“ Đợi tiểu bắn tỉa nữa “. Tư Phong từ trên lầu xách theo một đống đồ, toàn là đồ công nghệ có những thứ vô cùng lạ mắt.
“ Mộ Dung Sở, em nhanh chân lên cho tôi “
“ Đến rồi đây, chủ nhân “. Mộ Dung Sở trong chiếc đầm ngắn màu đen chạy xuống, trên tay còn có 1 cái hộp bằng gỗ to, đưa vào tay Tư Phong.
Bốn con người bắt đầu chuyến đi đến Tây Vực.
P/s: Nội dung , địa điểm chỉ mang mục đích giải trí .