Đã ba ngày trôi qua, chất độc trong người Thư Tất Phương đã lan ra khắp cánh tay trái, cả cánh tay từ màu vàng mật ong chuyển thành tím. Mấy ngày nay Mộ Dung Sở hết lòng chăm sóc anh, hai người Phong _ Vũ bận rộn tìm cách để vào được thành Tây Vực, ngày đêm đi khắp nơi hy vọng sẽ tìm được một con đường khác có thể thuận lợi vào trong.
“ Chủ nhân ngủ rồi sao “. Tư Vũ mặt thất thần, mấy ngày qua bọn họ dường như rơi vào trạng thái ngàn cân treo sợi tóc. Chưa bao giờ có cảm giác bất lực như bây giờ, bọn họ không sợ chết nhưng khi thư Tất Phương đang đối mặt với cái chết lại khiến bọn người này như phát điên.
Để vào được thành Tây Vực không phải chuyện đơn giản, hơn nữa đây là địa phận của Bắc Sơn không phải Nam Sơn, nếu Thư Tất Phương dùng cách bình thường của anh mà hiên ngang đi vào chắc chắn Tây Vực và Nam Sơn sẽ xảy ra chiến tranh như vậy cũng sẽ ảnh hưởng to lớn đến Toàn Quy, Thư Tất Phương không muốn tình cảm giữa anh và Toàn Quy có khoảng cách càng không muốn phụ lòng tin của hắn.
Tối đến Mộ Dung Sở lại tìm ra con suối nhỏ kia, cô ngước đầu nhìn trời thở dài, những lần anh gặp nguy hiểm cô luôn có cách cứu anh nhưng lần này chính cô lại là người đầu tiên lực bất tòng tâm.
Phía sau lưng Thư Tất Phương đi đến khoác cho cô một cái áo lông, cử chỉ của anh vô cùng dịu dàng, Mộ Dung Sở giật mình quay đầu.
“ Đừng để cảm lạnh “
“ Chủ nhân “
Cô trố mắt nhìn anh, gương mặt kia tuy có vẻ mệt mỏi những lại rất bình thản, anh còn cười với cô.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn thẳng vào mắt người con gái, giọng anh rất khẽ rất khẽ, còn chứa một chút sự buồn bã, vô lực.
“ Sở, nếu tôi thật sự chết rồi, thì em hãy rời khỏi Nam Sơn, cũng đừng dính dáng vào thế giới ngầm nữa, hãy sống một cuộc sống bình thường “
Mộ Dung Sở nhìn anh, ánh mắt cô rất sâu xa không hiện rõ một nỗi niềm gì đến anh khi nhìn vào cũng không biết trong đầu cô thật sự đang nghĩ gì, chỉ thấy hành động cô vô cùng khó hiểu, hai tay Mộ Dung Sở đặt hai bên mặt anh, hơi ấm từ tay cô khiến Thư Tất Phương thoải mái dán chặt hơn.
“ Chủ nhân, anh sẽ không chết, tôi đảm bảo “
Giọng nói cô hời hợt nhưng lại rất chắc, gương mặt kia cũng hiện rõ sự nghiêm túc khi nói ra điều đó, Thư Tất Phương không kịp phản ứng đã bị cô nhào đến ôm chặt, hơi thở ấm nóng phả vào tai anh.
“ Chủ nhân, anh ngủ đi “
Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Sở chủ động ôm anh, Thư Tất Phương trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, đầu óc anh trống rỗng hoàn toàn, hơi ấm của cô cứ như có ma lực khiến anh chìm đắm cũng khiến anh cảm thấy rất an toàn. Cô là người đầu tiên cho anh cảm giác an toàn khi ở cạnh.
Trong đêm tĩnh mịch, Mộ Dung Sở ôm chặt người đàn ông đang thở nhè nhẹ trong long mình, cứ vậy cho đến sáng.
Thư Tất Phương mở mắt thấy mình vẫn đang được cô ôm chặt, anh nhếch môi nhìn cô dán mặt vào cổ mình ngủ ngon, anh không động sợ cô thức giấc.
Nửa tiếng sau Mộ Dung Sở cũng tỉnh giấc, cô ngẩng đầu nhìn anh, cả hai cười tươi thay lời chào buổi sáng, trở về lều thức ăn đã được chuẩn bị đâu ra đó, hai người Phong – Vũ nhìn thấy gương mặt anh trở nên rạng rỡ hơn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bốn người vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra cùng nhau ăn uống, cùng nhau trò chuyện.
Thư Tất Phương anh chưa từng sợ cái chết, từ trước đến nay chỉ có anh mang đến cái chết cho người khác, sự xuất hiện của anh chính là cái chết đối với bọn họ, anh từng là cái chết của người khác bây giờ lại chính mình có cơ hội cảm nhận cái chết, đối với một người như anh không biết rõ mấy thứ tình trên đời là gì, anh vô cảm với tất cả mọi thứ, bây giờ nếu anh thật sự chết đi thì cũng chỉ giống như đổi từ nơi này sang nơi khác sống thôi, cái chết đâu đáng sợ như lời người ta nói.
Nhưng bây giờ chuyện anh không ngờ nhất chính là sự xuất hiện của Mộ Dung Sở, sự xuất hiện của cô dường như đã thay đổi dần trình tự cuộc sống của anh, người cho anh biết thế nào là dịu dàng, thế nào là nhẫn nại, thế nào là sợ mất đi. Mộ Dung Sở như một ánh mặt trời trong cuộc đời đen tối đó, thứ ánh sáng chiếu rọi ấm áp nhất từ trước đến nay.
Nếu thật sự chết đi anh sẽ mang theo một sự tiếc nuối, sự tiếc nuối mang tên Mộ Dung Sở.
…
“ Hôm nay đã là ngày thứ 4 rồi, Phong cậu nói đi chúng ta phải làm sao mới cứu được chủ nhân đây “
Tư Vũ lần đầu tiên hắn khóc, trước đây trải qua bao nhiêu chuyện hắn cũng chưa từng khóc, lúc nhỏ khi chứng kiến mẹ mình hộc máu chết ngay trước mắt cũng không buồn rơi một giọt nước mắt nào vậy mà giờ hắn khóc vì anh, khóc vì người đã có công nuôi dưỡng, dạy dỗ hắn.
“ Nếu vẫn không tìm ra được con đường khác thì tôi sẽ bất chấp tính mạng mình xông vào tìm tên vua đó lấy cho bằng được thuốc giải “
Đúng mạng của bọn họ là được anh nhặt về, bây giờ cũng đến lúc trả lại cho anh rồi, đây là cách duy nhất có thể cứu được Thư Tất Phương mặc kệ Nam Sơn và Tây Vực có xảy ra chiến tranh không, mặc kệ anh và Toàn Quy có rạn nứt hay không, dù sao anh cũng vì giúp Toàn Quy mới rơi vào nguy hiểm, trong mắt bọn họ bây giờ mạng sống của anh chính là quan trọng hàng đầu.
“ á “
“ Là tiểu bắn tỉa “
Từ phía khu rừng tiếng hét của người phụ nữ vang vọng, làm rung chuyển cây lá, hai người Phong_Vũ tung ghế chạy lại, tìm kiếm khắp nơi vẫn không thấy gì.
“ Sở, cô ấy đâu rồi “. Thư Tất Phương hoảng loạn chạy thật nhanh, ánh mắt kia lộ rõ sự sợ hãi.
“ Chủ nhân, chúng tôi nghe thấy tiếng hét là chạy đến ngay nhưng,…nhưng không thấy người đâu “
Thư Tất Phương đi thẳng về phía cái cây to, một mảnh vải như bị xé rách móc trên cành cây, đây là loại vải thượng đẳng, ở Tây Vực này vô cùng đắt tiền, mà bọn họ chỉ mặc đồ của Nam Sơn, phong cách hiện đại thường không sử dụng loại vải này, hơn nữa đồ Mộ Dung Sở mặc hôm nay là màu xanh , cái này lại là màu hồng, chắc chắn không phải của cô.
Ánh mắt Thư Tất Phương rơi vào một điểm khác dưới chân anh đang giẫm một sợi dây chuyền, nhặt nó lên đó là sợi dây chuyền Mộ Dung Sở luôn đeo ở cô, sợi dây chuyền có khả năng cảm nhận được sóng từ và boom đạn.
Nhìn tấm vải trên tay, Thư Tất Phương nghiến răng ken két: “ Là người trong nội thành “.