“ Thư Tất Phương, đừng quên mày đang đứng trên đất của Bắc Sơn “
Ngụy Tranh nghiến răng ken két, vành môi hắn vểnh lên, ngọn lửa bùng cháy trong đáy mắt, phía sau hắn là cả một đội quân trong tay ai cũng có một khẩu súng chĩa thẳng về phía Thư Bất Phương.
Bên phía anh cũng không thua kém, mọi loại đạn dược, boom mìn đều có đủ, thứ này thì chỗ Ngụy Tranh hắn lại không hề có.
Đứng trước lời cảnh cáo của hắn Thư Tất Phương lại thấy vô cùng nực cười.
“ Ái Tân Giác La, tao im lặng để mày làm càng không có nghĩa là không dám động vào mày “
Là vì hắn là người duy nhất có thuốc giải, anh mặc hắn làm bậy là vì muốn có cơ hội lấy lọ thuốc giải kia nhưng sự xuất hiện của Lạc Ninh lại làm thay đổi mọi quỷ đạo, Thư Tất Phương không ngờ đến Mộ Dung Sở trong một thân phận khác ở chỗ hắn, lại còn sắp trở thành vợ hắn, anh không nuốt nổi cơn thịnh nộ này, quyết tâm xóa sổ Tây Vực này của hắn.
Thư Tất Phương bá chủ cả một vùng rộng lớn, trong tay anh cũng nắm không biết bao nhiều lính, lẽ nào lại có chuyện sợ hắn, chỉ mới tưởng tượng đã thấy nực cười.
Anh mặc hắn, để hắn sắp đặt, để hắn xem thường mấy ngày qua chỉ mới như vậy đã khiến Ngụy Tranh ngạo mạng xưng bá với anh. Hắn trong mắt anh chính là một ví dụ cho câu ếch ngồi đáy giếng.
Nhìn cơ thể Thư Tất Phương đang dần bị chất độc chiếm lấy, Ngụy Tranh cười phá lên vui sướng, hôm nay anh giết hắn chính là đang tự giết chính mình.
“ Chủ nhân, thuốc giải “
Từ đằng xa giọng của người phụ nữ cao vút, Lạc Ninh nói đúng hơn là Mộ Dung Sở, vứt mạnh lọ thuốc giải về phía Thư Tất Phương, phản ứng anh vô cùng nhạy bén vừa nghe thấy giọng cô liền đưa tay ra đón nhận lọ thuôc giải.
Sự xuất hiện của Mộ Dung Sở cùng với hành động của cô khiến bọn người Ngụy Tranh điêu đứng, hắn nhìn cô hầm hừ, cơn thịnh nộ bên trong đã trào dâng thành núi, hắn gầm lên một tiếng tựa dã thú.
“ Địch Mộc Lạc Ninh “
Mộ Dung Sở không một chút sợ hãi, cô trừng mắt nhìn hắn, khiến hắn còn kinh ngạc hơn, cô ở hiện tại cứ như trở thành một con người hoàn toàn khác, không còn mang dáng vẻ dịu dàng, mềm yếu hay nấp vào lòng hắn như trước, Ngụy Tranh lóe lên một tia đau nhói, hắn chuyển hướng khẩu súng trên tay mình về phía Mộ Dung Sở.
Đối diện với họng súng của hắn, Mộ Dung Sở cũng không hề biến sắc, từng bước chầm chậm đi về phía Thư Tất Phương.
“ Địch Mộc Lạc Ninh, nàng dám bước thêm bước nữa ta sẽ bắn chết nàng “
Bỏ lời hắn ngoài tai, Mộ Dung Sở bình thản tiếp tục bước đi, trong thân phận Địch Mộc Lạc Ninh thì chắc chắn cô sẽ hoảng sợ trước lời nói của hắn, nhưng cô là Mộ Dung Sở người không sợ trời không sợ đất càng không sợ trước họng súng kia.
“ Chủ nhân “
Thư Tất Phương tức giận tột độ, ngọn lửa xanh trong đáy mắt đã hóa thành cơn thịnh nộ ngàn năm trong phút chốc phun trào, anh nhìn cô vừa tức giận vừa đau xót, chỉ hận bản thân không nỡ ra tay với cô.
“ Về Nam Sơn tôi nhất định sẽ phạt em thật nặng “
Từng lời nói ra như tảng đá lớn đè nặng lấy cô, Mộ Dung Sở ánh lên sự run rẩy, cô cảm nhận được sát khí nồng nặc mùi máu tanh tỏa ra xung quanh anh.
“ Lạc Ninh, nàng là vương hậu của ta, mau qua đây với ta “
Ngụy Tranh hắn bây giờ như thể phát điên, lúc gào lúc khẽ gọi tên cô không ngớt, Mộ Dung Sở nhìn thấy bộ dạng đó trong cô lại có một cảm xúc lạ, đối với một tên tàn bạo như hắn cô lại thấy có lỗi, lại tự trách bản thân mình.
Nếu về mặt uy quyền hắn thật sự là vì quyền lực che mờ mắt mà trở thành một tên tàn độc, máu lạnh nhưng về mặt là một người đàn ông thì hắn chính là một người đàn ông tốt những ngày qua ở cạnh hắn giúp nàng cảm nhận được sự nuông chiều, bảo vệ, che chở và sự chu đáo chăm sóc mà trước nay nàng chưa từng được cảm nhận, tình yêu của hắn giành cho nàng chính là thứ tình yêu nàng luôn ao ước.
“ Ngụy Tranh, chàng đừng cố chấp nữa hãy làm một vị vua tốt được không, rồi sẽ có người thật sự yêu chàng “
“ Lạc Ninh, ta… chỉ cần nàng “
Không biết tại sao từ đáy mắt chảy ra một dòng nước rơi xuống nền cát, Mộ Dung Sở nghe thấy câu nói đó cô liền khóc nhưng không phải khóc vì rung động mà khóc vì thấy tiếc cho một người như hắn.
Hắn thật sự yêu cô, tình yêu hắn dành cho cô còn quan trọng hơn cả tính mạng của hắn.
Thư Tất Phương nhìn thấy cô khóc vì hắn, anh một lần nữa bùng cháy kéo cô ôm chặt vào lồng ngực, những ngón tay mạnh mẽ lau đi hai hàng nước mắt, giọng anh bên tai cô lạnh đến mức đóng băng.
“ không cho phép em khóc vì người đàn ông khác “
Mộ Dung Sở nhìn anh, cô cười nhẹ lấy lọ thuốc giải từ trong anh, mở nút ra đưa đến trước mặt anh.
“ Chủ nhân à, anh uống thuốc đi “
Thư Tất Phương nhận lấy lọ thuốc, uống ực một ngụm, vài giây sau chất độc dần biến mất, màu da anh trở lại là màu vàng mật ong, chắc chắn chất độc đã được giải bọn người Tư Vũ mới thấy nhẹ lòng, hai người đần ông ôm nhau vui mừng, Mộ Dung Sở cũng vui mừng khôn siết lại một lần nữa cô cứu được anh.
Trên bầu trời một tiếng “ đoàng “to vang dội, quay đầu đã thấy Ngụy Tranh chĩa thẳng mũi súng về phía bọn họ, bọn người Thư Tất Phương cũng nâng cao khẩu súng trong tay mình chuẩn bị chiến đấu, Mộ Dung Sở bị anh kéo ra, dùng cơ thể to lớn chắn trước cô.
“ Lạc Ninh, nàng phản bội ta, ngay cả nàng cũng phải chết “
Ngụy Tranh đã đạt đến đỉnh của sự tức giận, trong mắt hắn bây giờ chỉ có giết người, mắt hắn đỏ ửng lên như màu máu.
Chỉ trong giây lát hai bên nổ súng về phía đối phương, thế cuộc hỗn loạn vô cùng, máu thấm đẫm cả nền cát vàng, bên dưới xác chồng xác, đến cuối cùng Ngụy Tranh vẫn là thua Thư Tất Phương, hắn đã bị anh bắn một phát vào bụng, ngã gục trên nền đất trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, hắn gọi tên cô.
“ Lạc Ninh “
Mộ Dung Sở lẳng lặng đi về phía hắn, cô ngồi 1 chân đối diện với Ngụy Tranh, dịu dàng nở một nụ cười rồi ôm chặt hắn vào lòng, cả hai cùng nhau khóc, cô nói khẽ vào tai hắn, hơi thở cô ấm áp khiến hắn chỉ muốn chìm đắm mãi.
“ Ngụy Tranh, ta không phải Lạc Ninh của chàng “
Thư Tất Phương nhìn thấy đoạn tình cảm trước mắt, anh như phát điên lao đến siết chặt cánh tay cô lôi đi .
“ Lạc Ninh, ta thật sự yêu nàng “
Sau đó không nghe thấy gì nữa…
….
Tây Vực trong chớp mắt bị hủy diệt từ đây nơi này sẽ được phát triển như một thành phố, sẽ không có vua cai trị, sau này mọi sự điều hành đều nằm trong tay Toàn Quy, phía Bắc mở ra một trang mới, Tây Vực cũng bị đổi tên. Thư Tất Phương một lần nữa chứng minh quyền uy của mình.