Yêu Đến Điên Dại

Chương 45: ' Bá Chủ Nam Sơn ' Không Phải Chỉ Để Dọa Người



Đã hai ngày trôi qua, Mộ Dung Sở vẫn bất tỉnh trong phòng hồi sức, có những lúc tình hình chuyển biến xấu các bác sĩ phải thay nhau canh trực ngày đêm, chỉ cần chỉ số tim cô hạ một chút sẽ khẩn cấp mặc đồ bảo hộ chạy đến ngay mỗi lần như vậy lại khiến bọn người Thư Tất Phương sợ hãi lớn hơn.

Những ngày nay Thư Tất Phương không rời khỏi bệnh viện, cụ thể là không rời khỏi cánh cửa phòng hồi sức kia, toàn bộ quần áo anh thay hằng ngày là được Toàn Quy mang từ biệt viện đến, gương mặt của Thư Tất Phương vừa nhìn qua đã thấy hốc hác đi rất nhiều, người đang nằm ở bên kia cánh cửa cũng đã gầy đi rất nhiều. Mộ Dung Sở từ khi chuyển vào phòng hồi sức cả ngày chỉ có bác sĩ và y tá được ra vào phòng người nhà không được phép vào trong, kể cả anh cũng chỉ có thể đứng bên ngoài dõi theo cánh cửa to lớn kia.

“ Khi nào tôi mới có thể đưa cô ấy về “, Thư Tất Phương giọng lạnh tanh hỏi Jack đang đứng bên cạnh.

“ Tôi cũng chưa biết được, phải xem tình hình cô ấy thế nào”, Jack hôm nay vô cùng bình thản, không mang cái vẻ hoảng loạn như những ngày đầu.

Hắn vừa dứt câu bên ngoài liền có ba bốn bác sĩ mặc đồ cấp cứu chạy như ma đuổi vào trong, Jack nhìn Tư Vũ rồi lại nhìn Thư Tất Phương, thở dài: “ Đây là lần thứ 3 trong ngày rồi, như vậy sao tôi dám để cậu đưa cô ấy về nhà chứ “

Chỉ mới 10 giờ sáng mà đội ngũ bác sĩ kia đã chạy ra chạy vào phòng hồi sức ba lần rồi, tình hình của cô lúc lên lúc xuống, như vậy nếu để Thư Tất Phương đưa cô về nhà chưa được 15 phút chắc chắn sẽ có chuyện.

Thư Tất Phương lạnh lùng đi sát lại cánh cửa, nhìn qua khe hở anh thấy người con gái nhỏ bé đang nằm bất động, trên mặt là ống thở oxi, tim anh nhói lên. Anh ước gì mình có thể thay cô chịu nỗi đau đớn này.

Chỗ Tư Vũ có điện thoại, hắn vô cùng khẩn trương tiến lại gần anh: “ Chủ nhân, Tư Phong báo bắt được bọn tấn công rồi, đang giam ở căn cứ “

Hắn vừa dứt câu, Thư Tất Phương liền quay đầu, gương mặt không cảm xúc:”Đến căn cứ"

...

Trong một căn phòng giam lớn Tư Phong choàng tay đứng ngay giữa căn phòng cả cơ thể tỏa ra mùi chết chóc đối diện với 7 tên đàn ông đang bị trói chặt vào lồng sắt, khi thấy Thư Tất Phương đến anh né sang một bên cúi đầu chào.

Thư Tất Phương vừa bước vào cả căn phòng cứ như đang đón thần chết đến, bọn người kia vừa thấy anh gương mặt liền toát ra sự sợ hãi. Anh nhìn bọn chúng một lát, lạnh lùng nói: “ Là người của Salim?”

“ Không phải chủ nhân, chỉ là bọn cướp bình thường “, Tư Phong cao giọng trả lời.

Thư Tất Phương bước lại, một bước chân của anh như một cơn đại hồng thủy muốn vùi lấp bọn họ, anh chụp đại một tên bàn tay dồn tất cả sức lực bóp chặt gương mặt hắn, bóp chặt đến mức gương mặt kia như biến dạng.



“ Ai là tên cầm đầu ? “, Anh lạnh lùng hỏi

Không thấy bọn chúng lên tiếng, anh nhếch môi quanh người ra hiệu cho Tư Phong, hắn nhanh chóng cởi trói một tên rồi lôi cổ hắn quật xuống trước mặt anh, lúc này trên tay Thư Tất Phương một con dao đã được hơ qua lửa , con dao kia nóng bừng cán dao còn đỏ lên anh tiến lại gần hắn, trong chớp mặt đâm thẳng con dao vào bên mắt phải, gã đau đớn hét lớn, tiếng hét vô cùng thảm, nghe lâu lại thấy rất đáng sợ, từ con mắt máu chảy xuống đỏ thẫm gương mặt hắn, Tư Phong đi lại mạnh mẽ đưa hai ngón tay vào trong dứt khoát lấy ra con ngư của hắn vứt vào chậu lửa gần đó, gã đau đến ngất đi.

Thư Tất Phương đưa con dao cho Tư Vũ, anh bình thản ngồi xuống cái ghế gỗ, trợn mắt, lần nữa lạnh lùng hỏi: “ Ai là tên cầm đầu? “, lần này khuôn giọng kia trở nên nặng nề hơn.

Bọn chúng vẫn cứng đầu không ai mở miệng nói chỉ nhìn nhau rồi cúi đầu, Thư Tất Phương khẩy khẩy ngón tay, Tư Phong tiến lại chỗ tên to lớn nhất cởi trói lần này không phải đưa đến trước mặt anh, Tư Phong mở cánh cửa phụ sau lưng bọn chúng kéo tên đó ra nơi mà con thú cưng của Thư Tất Phương nghỉ ngơi, bên trong cái lồng kính to lớn là một con bạch hổ đang say giấc, Tư Phong hành động nhanh nhẹn mở cửa lồng vứt gã to lớn vào trong, gây ra chấn động mạnh khiến con bạch hổ thức giấc, nó gầm lên một tiếng chói tai rồi sau đó không còn thấy gã kia nữa, chỉ thấy những miếng thịt vươn vãi và máu bắn tung tóe khắp nơi trên lồng kính, cảnh tượng khủng khiếp diễn ra trước mắt, có tên sợ đến ngất đi có tên sợ đến tè ra quần.

Lần này anh không muốn hỏi nữa mà trực tiếp để Tư Vũ đưa một gã khác ra, tên đàn ông hoảng sợ quỳ rạp dưới chân Thư Tất Phương, vừa khóc vừa gập đầu van xin: “ Xin tha cho tôi, chúng tôi chỉ muốn kiếm chút tiền, không,..không biết anh chính là Tất chủ, làm ơn th,...”, chưa hết câu, một tiếng súng vang lên viên đạn bay thẳng vào họng hắn, chết ngay tại chỗ.

Tư Vũ lôi xác hắn ra vứt vào lồng kính làm bữa tối cho bạch hổ thú cưng của anh.

Còn bốn tên nhưng có một tên đã ngất đi, Thư Tất Phương ngã ngửa dựa lưng ra sau, anh mân mê khẩu súng trên tay nhìn bọn chúng cười lạnh giơ khẩu súng đùa giỡn với bọn người kia.

“ Ai là người lái chiếc xe đó “

đoàng

Phát súng bắn trên trần nhà vang to điếc cả tai, bọn chúng hét lên mắt nhắm chặt.

“ Tất chủ là tôi, tôi,.. lái xe “

Tư Vũ nghe thấy không đợi anh lên tiếng liền phi tới cởi trói cho hắn, mang đến trước mặt anh, Thư Tất Phương nhướng người về phía trước dang tay bóp cổ hắn một lúc siết một mạnh hơn, gã đỏ bừng cả mặt gân nổi trội lên trên mặt, miệng há to cố lấy khí bên ngoài, được một phút Thư Tất Phương nhả tay, anh nắm đầu lôi đi, cơ thể chà xác trên nền đất đến mức đổ máu, lôi hắn ra ngoài bọn hạ nhân nhìn mà phát khiếp, anh lôi hắn ra con đường phía trước căn cứ ra lệnh cho Tư Phong trói chặt tay chân mang ra đặt giữa đường còn Tư Vũ thì lên xe phóng ga cán ngang người gã, không chỉ một lần mà rất nhiều lần, cán đến mức cả nội tạng cũng lòi hết ra ngoài, cái kết cũng như hai tên trước đó trở thành bữa ăn cho thú cưng trong lồng kính to lớn kia.

Đó chính là cái kêt vì đã đụng đến người không nên đụng.

‘ Bá chủ Nam Sơn’ không phải chỉ để dọa người