Yêu Đến Điên Dại

Chương 51: Anh Đừng Bơ Em Nhé



“ Sở, em mau dậy đi “

Thư Tất Phương nằm trên giường bên cạnh cô, 1 tay chống ở đầu tay kia đang vuốt ve mặt người phụ nữ, ánh nắng chiếu rọi vào căn phòng khiến nụ cười của anh trở nên vô cùng ấm áp.

Mộ Dung Sở vì thấy nhột nhột liền tỉnh giấc, mở mắt thấy anh cô bất giác cười tươi, nhào đến ôm lấy anh chưa được ba giây đột nhiên mặt cô tối sầm lại.

“ á, Thư Tất Phương, sao,…sao em lại không mặc quần áo “

Cô đẩy mạnh khiến anh xém thì rơi khỏi giường, Thư Tất Phương tay nắm thành giường trụ lại, anh bật cười ha hả nhìn cô đang đỏ mặt vì ngượng.

“ Không phải anh đâu “

“ Tên lưu manh nhà anh, không phải anh thì là ai “, Mộ Dung Sở hức lên từng tiếng, mặt nhăn nhó khó coi không ngừng ôm chặt tấm chăn che lại cơ thể mình, tay vung cao đánh anh.

“ Là ai đêm qua đang ngủ thì bị mộng du, sau đó ngồi dậy cởi hết quần áo vứt vào người anh, hửm “

Thư Tất Phương giữ chặt hai tay cô lại, vuốt lại mấy lọn tóc đang phủ trên mặt người phụ nữ, rồi dang tay lấy điện thoại, anh bấm bấm gì đó sau đó đưa ra trước mặt cô, trong màn hình hiện rõ hình ảnh một người phụ nữ đang loay hoay cởi bỏ hết quần áo trên người rồi vứt sang một bên, cởi xong lại nằm xuống ngủ tiếp như không có chuyện gì, thấy mình trong video Mộ Dung Sở xấu hổ hai tay che kín mặt, rồi lại nhìn anh hét lên: “ sao anh lại còn quay cả video lại chứ, Thư Tất Phương, anh đáng ghét “

Ôm chặt cái khăn Mộ Dung Sở nhảy khỏi giường chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh.

“ Cẩn thận, kẻo ngã “, Thư Tất Phương được một trận cười hả hê.

...



Ngồi ở bàn ăn Mộ Dung Sở mặt mày hầm hự, choàng tay ngồi bất động lâu lâu còn liếc người đàn ông đối diện thật sắc bén. Thư Tất Phương biết cô tức giận nhưng anh không kiềm được sự đáng yêu đó nên cứ cười mãi.

“ Sở, anh xin lỗi, đừng giận nữa mau ăn đi “.

Anh đứng đậy đến ngồi bên cạnh cô, dỗ dành người phụ nữ, trực tiếp bón cho cô ăn, Mộ Dung Sở miệng nói không ăn nhưng khi anh đưa đến trước miệng vẫn mở miệng ăn rất ngon miệng. Thư Tất Phương nhếch môi bất lực.

Sau khi ăn xong Mộ Dung Sở vẫn tỏ ra giận hờn với anh, cô không thèm ngồi gần anh cũng không thèm nhìn anh, cứ im lặng ngồi một góc, anh thì muốn trêu cô nên cũng không lại dỗ dành nữa, không được anh dỗ dành Mộ Dung Sở bỏ lên phòng, liền dùng cách bạo lực hơn, cô mang hết đồ thủy tinh chai lọ đập tan tành, mảnh vỡ vươn vải khắp phòng, Thư Tất Phương nghe thấy tiếng động mạnh lo lắng chạy lên, mở cửa hiện ra trước mắt một mớ hỗn độn còn cô thì ngồi khóc ở một góc.

“ Sở, anh sai rồi, đừng khóc nữa “

Anh khẩn trương chạy lại ôm lấy cô gái nhỏ, chỉ cần thấy cô khóc anh liền khó chịu, đau lòng, ôm chặt người con gái, nhẹ nhàng lau đi chỗ nước mắt kia, cô vẫn đang trong tình trạng mất trí không thể khến cô mất bình tĩnh hay bị kích động.

“ Sao anh không dỗ em chứ “, Mộ Dung Sở ngẩng đầu nhìn anh, mắt sưng lên vì khóc quá nhiều, Thư Tất Phương liền thấy tim nhói lên, cô bây giờ giống như một đứa trẻ hay giận dỗi hay khóc lóc, cô cần sự quan tâm và sự nuông chiều từ anh nhều hơn, điều này anh biết rõ.

“ Anh xin lỗi, anh sai rồi, ngoan, không cho phép em khóc “

Anh vỗ về tấm lưng gầy, bế cô lên giường, nhìn gương mặt lem luốt kia anh trách bản thân, chính anh là người không muốn làm cô đau, không muốn làm cô khóc. Vậy mà ngay lúc này côl lại đang khóc vì anh.

Mộ Dung Sở ôm chặt anh, cô thút thít bên tai: “ Anh đừng bơ em nhé, anh như vậy em lại nghĩ là anh không cần em nữa “.

Sự chua xót lóe lên trong lòng anh, Thư Tất Phương dịu giọng: “ không, anh chỉ cần em, xin lỗi, Sở “



“ Chủ nhân, đã chuẩn bị xe rồi “

...

Thư Tất Phương đưa cô đến căn cứ, lúc mới bước vào cô có sợ hãi vì thấy xung quanh toàn súng, kiếm, và những thứ kỳ lạ, cô bấu chặt tay anh đến mức để lại vết thương cứ nép chặt vào ngực anh run rẩy nhưng được một lát dưới sự trấn an của anh và sự kính trọng của bọn hạ nhân cô nhận ra bọn họ hình như không dám làm gì cô, sau khi lên một căn phòng, ngồi chặt bên Thư Tất Phương cô dần bình tĩnh hơn, cơ thể dần thả lỏng, Thư Tất Phương nắm chặt lấy tay cô không buông mặc dù trong quá trình làm việc chỉ dùng một tay có chút khó khăn.

Mộ Dung Sở lại rất hiểu chuyện cô nhận ra được vì cô mà ăn không thể dễ dàng làm việc được nên chủ động lấy tay ra khỏi anh.

“ Sao vậy “

“ Như vậy anh sẽ dễ làm việc hơn “

Thư Tất Phương cười nhẹ, vuốt qua gương mặt cô rồi tập trung làm việc, đối diện là hai người Vũ_Phong và Toàn Quy.

Bọn họ nhìn thấy gương mặt ngơ ngơ ngác ngác của cô cũng có chút chạnh lòng, cô lúc trước trong mắt bọn họ mạnh mẽ, kiêu ngạo bao nhiêu bây giờ lại rụt rè, nhúc nhát bấy nhiêu.

Ngồi được một lát anh lén nhìn sang cô thì thấy người phụ nữ đang ngoan ngoãn đọc sách, không giây phút làm phiền anh, Thư Tất Phương khẽ dặn Tư Phong lập tức mang đồ ăn vặt đến, cô đi đến đâu anh cũng sẽ sắp xếp những thứ cô thích ở đó.

“ Sở, có đồ ngon cho em này “, Thư Tất Phương tạm thời gác lại công việc, anh đặt trước mặt cô rất nhiều bánh kẹo và nước trái cây. Mộ Dung Sở thấy đồ ăn liền vứt cuốn sách trên tay không thương tiếc, nhào đến, cô chờ anh mở gói giúp rồi nhận lấy ăn ngon lành.

Toàn Quy liến nhếch môi nhẹ nhõm: “ Dù trong tình trạng nào thì cô ấy cũng là một con heo ham ăn. “

Bọn đàn ông ngước nhìn dáng vẻ vừa trẻ con vừa ham ăn kia mà quên hết công việc.