Mộ Dung Sở chĩa thẳng đầu súng lên trần nhà, ánh mắt rực lửa, sát khí mù mịt phía sau cô là Tư Vũ, Tư Phong, Toàn Quy và hơn 300 đàn em của Thư Tất Phương, thủ sẵn ở bên ngoài căn nhà còn có thêm 700 tên, cô nhìn về phía Salim trầm giọng nhưng lại rất sắc bén: “Lão già, thả chủ nhân tôi ra “.
Salim ở phía đối diện, trên tay cũng là khẩu súng lục, phía sau hơn 100 tên đàn em đứng nghiêm nghị, so về mặt này thì ông ta không đọ lại được Thư Tất Phương.
Salim nhìn cô thật lâu, rồi bật cười, hắn khuẩy khuẩy ngón tay ra hiệu, một tên đàn em liền chạy đi, vài phút sau đi ra cùng hắn là Thư Tất Phương, gương mặt vô cùng bình thản, một tay đút vào túi quần, hiên ngang đi ra, tuy ông ta có thể bắt anh đến đây nhưng không có gan hành hạ anh.
Mộ Dung Sở vừa nhìn thấy liền nhếch mép cười, cô nhìn về phía Salim, trừng mắt, chầm chậm bước lên vài bước, cất giọng lạnh: “Lão già, chủ nhân tôi mà mất một sợi tóc nào, tôi lập tức cho ông đầu thai “
Salim nhìn vẻ nghiêm túc kia liền nuốt nước bọt, hôm đó ông ta đã chứng kiến cô tàn bạo thế nào khi giết người của mình còn tự tay phá ba quả boom trong phút chốc thì càng không thể xem thường, cô không phải như những người phụ nữ bình thường.
Ông ta cũng nhìn cô bước lên vài bước cười đểu: “ người đẹp, muốn tôi thả chủ nhân cô, thì cô thay hắn ở lại “
Mộ Dung Sở nhướng một bên mày, không tức giận cũng không kinh ngạc, chỉ nhìn ông ta bằng ánh mắt mệt mỏi. Lão già này lại dám nhiều lời với cô.
Toàn Quy và bọn Vũ_Phong nghe thấy liền trợn trắng mắt lên, tay thu thành nắm đấm.
Mộ Dung Sở vuốt ve khẩu súng trên tay mình, cô cúi nhẹ đầu liếc mắt nhìn ông ta, rồi bất ngờ chĩa thẳng súng một tếng ‘ đoàng ‘ vang lên, một tên đàn em sau lưng hắn liền gục xuống, ngay lập tức bọn người gần đó liền giơ súng về phía cô, hai phía chĩa súng vào đối phương.
Mộ Dung Sở sầm mặt, giọng đanh thép: “Lão già, ông dám nói điều kiện với tôi “
...
“ Tôi đồng ý “, Mộ Dung Sở gằng giọng, khiến ai cũng trừng mắt bất ngờ, cô vứt khẩu súng trên tay từ từ đi về phía ông ta, Salim nhìn thấy cô sắp đến gần mình, ông ta ra hiệu, một tên đàn em lền buông tay khỏi người Thư Tất Phương.
Thư Tất Phương nhìn cô, ánh mắt kia vô cùng dữ tợn, anh cất giọng lạnh: “ Mộ Dung Sở, không được làm càn”.
Cô không thèm đáp lời anh cũng không thèm nhìn anh một cái, cô nhìn Salim thở hắc một cái: “ bây giờ chủ nhân tôi đi được rồi chứ “.
Salim ôm lấy Mộ Dung Sở kéo gần lại, hành động của hắn khiến cô cảm thấy ghê tởm: “đi được rồi “.
Thư Tất Phương đi về phía bọn người Tư Vũ, anh nhìn cô ánh mắt như ngàn mũi kiếm: “Mộ Dung Sở “
Cô nhìn anh thật lâu không nói gì chỉ cười nhẹ, chợt ánh mắt Mộ Dung Sở hướng lên trần nhà, cô nhìn sang Salim đẩy hắn ra khỏi người mình, lẵng lặng đi lùi về sau.
“ Mau chạy đi “
Mộ Dung Sở bắt đầu gào lên, sau tiếng hét của cô những tiếng nổ lớn vang lên, bọn người Tư Vũ kéo mạnh Thư Tất Phương chạy đi, một đám người cúi đầu chạy như điên ra ngoài, Mộ Dung Sở cũng phóng nhanh, bọn người Salim ngơ ngác không biết chuyện gì, nhìn thấy cô chạy, ông ta đưa súng bắn loạn xạ, trong ngôi nhà lửa đang bùng lớn dữ dội đến lúc bọn người Salim băt đầu chạy thì đã muộn, những tiếng nổ liên tiếp vang lên cả căn nhà, Mộ Dung Sở vừa chạy ra đến cửa, một tiếng nổ vang to tạo ra một áp lực vô cùng cao hấc bay cô ra xa, Mộ Dung Sở cả cơ thể bay mạnh xuống đất liền bất tỉnh nhân sự.
Thư Tất Phương tận mắt nhìn cô rơi xuống mặt mình, cả cơ thể như đóng băng, sự kinh ngạc khiến anh không thốt ra lời.
“ Tiểu bắn tỉa “
Bọn người Tư Vũ vừa thấy cô chạm đất liền tức tốc chạy tới, bọn họ cứng đơ nhìn người phụ nữ người đầy vết thương, máu từ tay, chân, đầu không ngừng chảy ra, ai cũng sợ hãi, cả đám người run rẩy.
“ Sở,...Sở,....”, Thư Tất Phương thốt ra từng tiếng nặng nề, anh chầm chậm bước về phía cô, trong đáy mắt đỏ lên những hàng lệ không kìm được mà rơi xuống, chân như không lực Thư Tất Phương ngã khụy xuống, bàn tay run rẩy đưa lên gương mặt đầy máu của người phụ nữ, anh nhẹ nhàng đỡ cô siết chặt cô trong lòng mình, anh nức nở từng tiếng: “ Sở, mở mắt ra đi em “
Vì anh quá siết chặt khiến những vết thương trên người cô ứa máu nhiều hơn, cơ thể người con gái lạnh dần, gương mặt trắng bệch, hơi thở từ từ yếu đi.
“ Sở, đừng im lặng, trả lời anh “
Không biết qua bao lâu, Thư Tất Phương cứ như vậy mà ôm chặt lấy cô, anh không còn biết chuyện xảy ra xung quanh nữa, cứ như chỉ có hai người tồn tại, càng lúc Mộ Dung Sở càng rơi vào mê man, Toàn Quy đứng gần thấy Thư Tất Phương dần mất tỉnh táo, anh siết chặt cánh tay Thư Tất Phương lay lay mạnh, còn không ngừng gào lên: “ Phương, tỉnh táo lại đi, mau đưa cô ấy tới bệnh viện, nhanh lên cô ấy sẽ chết thật đó, Phương, anh tỉnh lại cho tôi “
“ Chủ nhân, anh tỉnh lại đi “
Mất hơn năm phút sau, Thư Tất Phương mới giật mình, anh nhìn cô, gương mặt vô thần bế cô lên, đi thật nhanh.
Phía trong căn nhà kia mọi thứ đều bị cháy rụi, bọn người Salim đều hóa tro tan.
Sự tàn phá do hơn 7 quả boom gây ra, khiến mọi thứ như hoàn toàn bốc hơi.
...
“ Jack, cậu ra đây cho tôi “
Thư Tất Phương bế cô chạy thật nhanh, anh gào lên khiến mọi người trong bệnh viện ai nấy xanh mặt, né anh như né tà, Jack từ trong phòng làm việc nghe thấy liền chạy như tên lửa đến nhìn Mộ Dung Sở, hắn cau chặt mày, không tin nổi vào mắt mình: “Sao lại bị thương nặng vậy “.
Phía sau ba bốn y tá đẩy nhanh băng ca tới, Thư Tất Phương vừa đặt cô nằm xuống liền quay sang Jack nắm cổ áo hắn: “ Nhất định...phải cứu được cô ấy “.
“ Cậu bình tĩnh lại đi “
Jack đẩy nhanh băng ca đi khuất vào phòng cấp cứu, Thư Tất Phương dõi theo cơ thể bất động của cô đến khi thấy hai chữ ‘ cấp cứu ‘ kia sáng đỏ lên.