Thư Tất Phương vì mệt mỏi mà ngủ từ lúc nào, tay anh vẫn nắm chặt tay cô, đột nhiên ngón tay của người phụ nữ từng nhịp ngọ nguậy trong tay anh, cứ cách vài giây ngón tay lại động.
Mộ Dung Sở dần tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, hai mắt từ từ mở ra, mọi cử động trên người đều vô cùng khó khăn, vì hôn mê quá lâu cơ thể cô như đã đóng băng.
Mộ Dung Sở dần thở mạnh hơn, cô chớp chớp mắt mọi thứ trước mắt bây giờ tựa như hư ảo, lúc thấy rõ lúc lại không, người con gái nhíu chặt hai bên mày, cô từ từ quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang ngủ, nhìn anh thật lâu thật lâu, gương mặt lóe kên tia khó hiểu.
Miệng bắt đầu mấp máy, bây giờ đến mở miệng cũng khó như vậy, cơ miệng đơ cứng phải gần một phút mới hoàn toàn cử động được miệng.
“ Chủ….nhân…chủ…..nhân “
Lời nói ra cứ như hơi, hoàn toàn không thể nghe rõ, Mộ Dung Sở dùng những ngón tay va chạm lên gương mặt Thư Tất Phương cùng với đó là không ngừng gọi anh, cố gắng đánh thức người đàn ông.
“ chủ….nhân….chủ….nhân, khụ khụ “
Cổ họng khô cứng lại còn phải cố gắng nói khiến Mộ Dung Sở ho lên những tiếng mạnh, cứ mỗi một lần gọi anh cô sẽ lại ho vài tiếng.
Tiếng ho càng lúc càng mạnh càng to, Thư Tất Phương liền tỉnh giấc, anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt chứa lệ còn mang rõ vẻ đau đớn đang nhìn chăm vào anh, Thư Tất Phương đứng bật dậy, cảm xúc tự nhiên vồ đến khiến anh bối rối.
“ Sở, em tỉnh rồi, tỉnh rồi “
Anh cúi người ôm chặt Mộ Dung Sở, gương mặt kia chưa bao giờ hạnh phúc và vui sướng đến thế, bị anh ôm chặt Mộ Dung Sở càng ho nhiều hơn mỗi cơn ho như muốn nát cổ họng.
“ Jack,…Jack….anh đến đây cho tôi “
Thư Tất Phương chồm về phía đầu giường nhấn mạnh nút cấp cứu gào to tên Jack, anh vui đến mức khóc, hai mắt đỏ chói lên, dịu dàng vuốt ve gương mặt nhỏ, Mộ Dung Sở bây giờ mới cảm nhận được cơn đau đang lan ra khắp cơ thể, gương mặt cô nhăn lại.
Anh biết cô đau, liền lo lắng mà vuốt ve, xoa dịu, nắm chặt tay cô không buông, còn không ngừng an ủi.
“ Sở, anh ở đây, em không sao rồi “
“ Phương, có chuyện gì “, Jack xông cửa chạy vào hệt, nghe thấy tiếng ho ánh mát liền dời đến Mộ Dung Sở, hắn lóe lên một tia kinh ngạc, những bước chân dài đi thật nhanh đến chỗ cô, tiến hành kiểm tra, ngay lúc này hắn cảm giác như bản thân đang nằm mơ, mộ Dung Sở vậy mà có thể tỉnh lại vốn chính hắn còn nghĩ cô đã hôn mê cả 1 năm không tỉnh lại thì sợ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa .
Là phép màu.
“ Cô ấy thế nào “, Thư Tất Phương nheo mắt, cất giọng lạnh.
Jack im lặng hồi lâu, tập trung cao độ kiểm tra hết chỉ số nhịp tim đến chỉ số thần kinh đến huyết áp, còn kiểm tra rất nhiều thứ khác, hơn năm phút sau mới thở phào nhẹ nhõm, hắn đưa tay vuốt ngang mồ hôi trên trán mình, nhếch mép cười: “ Mọi thứ đều bình thường, tiểu bắn tỉa không sao rồi “.
Thư Tất Phương gương mặt cười như không cười, anh ngồi lại cái ghế, siết chặt tay cô hôn thật lâu, Mộ Dung Sở đã dần tỉnh táo hơn cô có thể nhìn rõ mọi thứ trước mắt mình, những cử động cũng trở nên dễ dàng hơn.
Là Jack
Đau quá, cơ thể như bị chia làm đôi.
“ chủ...nhân...”
“ Sở, anh ở đây “
Cô thổn thức gọi anh, hai bên miệng nhếch lên thành nụ cười, nhìn thấy nụ cười của cô Thư Tất Phương như được sống lại, mọi nỗi đau đều tan biến, cơ thể bây giờ mới thả lỏng hoàn toàn.
Chưa đầy 30 phút bọn người Tư Vũ cũng có mặt, thấy cô tỉnh lạc mà không khỏi bất ngờ, đến khi nghe cô gọi tên từng người, bọn họ liền nhìn nhau cười tươi.
Mộ Dung Sở vì bất động cả năm liền nên khi tỉnh dậy, cơn đau ập đến, cơn đói kéo đến, mọi cảm giác, cảm xúc của cơ thể cùng nhau tìm về, khiến cô có chút không kịp thích ứng.
Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, cô chỉ nằm im nhìn bọn họ như vậy, chỉ nghe thấy bọn họ thay nhau nói quá nhiều chuyện với mình, nghe nhưng không hiểu.
Không khí xung quanh càng lúc càng ồn ào, Thư Tất Phương liền thấy tức tối, giọng khàn đặc trừng mắt nhìn bọn họ: “ ra ngoài hết cho tôi “.
Cả đám người im bặt kéo nhau đi thật nhanh, không dám quay đầu.
Thư Tất Phương nắm chặt tay cô, muốn nói nhưng lại không nói ra lời, chỉ mãi hôn tay cô như vậy.
“ chủ nhân à, đừng lo nữa “
Mộ Dung Sở nhìn thấy anh vui sướng đến nỗi không thốt ra lời mà khiến cô bật cười trong lòng, vừa tỉnh lại có thể nhìn thấy anh đầu tiên là điều khiến cô hạnh phúc nhất.