Mộ Dung Sở đang tắm trong nhà vệ sinh thì nghe thấy tiếng động, chụp lấy một chiếc áo choàng tắm khoác vội lên mình rồi đi ra, cô nhìn thấy một người phụ nữ đang lén la lén lút chỗ cái tủ bên giường, Mộ Dung Sở gầm lên: “ Cô làm gì đó “.
Sau đó liền đi đến tủ quần áo rút ra khẩu súng, người phụ nữ kia thấy khẩu súng liền tái xanh mặt mày, hai tay đưa lên đầu, sợ hãi đến mức mắt đỏ lên: “ Tôi xin lỗi tiểu thư tôi chỉ là mang bữa sáng đến cho cô “
Ánh mắt kia như đang lườm Mộ Dung Sở, cô ta cứ đảo mắt xung quanh căn phòng, Mộ Dung Sở càng nảy ra nghi ngờ, cầm chặt khẩu súng trên tay gương mặt đanh thép chầm chậm tiếng lại chỗ cô ta.
đoàng
“ Sở…”
Tiếng súng vang to bọn người Thư Tất Phương trừng mắt kinh ngạc, ai nấy lao đi như tên lửa. Mở tung cánh cửa phòng Thư Tất Phương hét lớn tên cô, đi khắp căn phòng vẫn không thấy người chỉ thấy 1 khẩu súng nằm trên đất, nòng súng vẫn còn ấm chính là vừa mới được bắn ra, Thư Tất Phương gào lên, ánh mắt tóe lửa: “ Điều tất cả người tìm cô ấy về đây cho tôi “.
“ Vâng, chủ nhân “
…
Mộ Dung Sở đuổi theo người phụ nữ chạy một mạch vào trong một khu rừng, vỗn dĩ là chỉ cách cô ta chưa tới hai mét vậy mà vừa chớp mắt đã không còn nhìn thấy người phụ nữ kia đâu, Mộ Dung Sở cảm nhận được nguy hiểm liền đứng lại nếu còn đuổi tiếp cô sẽ lạc vào sâu trong rừng, cô đứng bất động nhíu mày nhìn xung quanh, vừa quay đầu đã bị ai đó đánh vào huyệt, đầu óc choáng váng vài giây sau liền bất tỉnh.
Tư Vũ ở căn cứ tập hợp hơn 500 đàn em chia nhau khắp đảo tìm kiếm, bọn người liền bắt đầu phong tỏa mọi ngóc ngách trên đảo, những chuyến tàu chuẩn bị rời đi hay vừa cập bến đều bị kiểm soát kỹ càng, mọi hoạt động sinh hoạt trên đảo đều tạm hoãn, khiến bọn người sống ở đây sợ hãi không dám ra khỏi nhà.
Năm tiếng sau đó vẫn chưa thấy bọn người kia trở về, trời cũng bắt đầu sập tối, Thư Tất Phương bắt đầu mất bình tĩnh, anh gào hét, đập phá mọi nơi trong căn cứ, khiến bọn người hầu sợ đến phát khóc.
Qua ba tiếng nữa bọn người kia với vẻ thất vọng trên gương mặt trở về, ai cũng cúi gập đầu, Tư Vũ vừa run vừa nói: “ Chủ nhân, vẫn chưa tìm được tiểu bắn tỉa “.
Hắn dứt câu là lúc Thư Tất Phương lên nòng súng chĩa về phía bọn họ, hơn 500 con người đều đơ cứng sợ hãi trước cợn thịnh nộ của anh, không một ai dám ngẩng đầu dù chỉ là 1 xen ti mét.
“ Không tìm được người còn có gan trở về, các người muốn chết sao “, giọng anh bây giờ hệt như dã thú, sự sợ hãi trong bọn họ lại tăng gấp đôi.
Bọn người không ai dám mở miệng, chỉ biết đứng run bần bật, vài giây sau Thư Tất Phương vứt mạnh khẩu súng, anh hít một hơi sâu, trở lại ghế ngồi.
“ Có phải người của hắn không “, Thư Tất Phương giọng lạnh lẽo.
“ Chúng tôi đã điều tra kỹ rồi chủ nhân, không phải là người của Jipp “, Tư Phong lấy lại bình tĩnh, lạnh giọng nhanh nhẹn đáp lại anh.
“ Tôi cho các người 8 tiếng, sống phải người chết phải thấy xác “, Thư Tất Phương từng chữ từng chữ thốt ra mang nặng sát khí.
“ Vâng, chủ nhân “, bọn người cùng nhau đồng thanh, ba chân bốn cẳng chạy đi ngay.
…
Mộ Dung Sở đầu óc mơ màng còn vô cùng đau nhói, cơ thể không cự động nổi, hai mắt cô mờ mờ ảo ảo từ từ mở ra, cảnh tượng trước mắt khiến Mộ Dung Sở kinh ngạc đến nín thở.
Một đám người mặc đồ dân tộc , trên mặt còn bôi thứ gì đó đỏ đỏ đen đen, đang tập trung xung quanh ngọn lửa cao , nhảy múa hát hò gì đó bằng tiếng dân tộc, Mộ Dung Sở hoàn toàn không nghe hiểu được, cô càng lúc càng thấy sợ, muốn cử động nhưng nhận ra bản thân đang bị trói chặt vào một thanh gỗ cao, vùng vẫy thế nào cũng vô ích, sự sợ hãi quá lớn Mộ Dung Sở gào lên: “ thả tôi ra, thả tôi ra”.
Một tên đàn ông quay sang chĩa tay về phía cô, gương mặt hắn cực kỳ đáng sợ, rồi hắn quay sang bọn người kia nói gì đó vừa nói vừa cười.
( Tiếng dân tộc )
“ Cô ta tỉnh rồi kìa, tỉnh rồi kìa, haha...”.
Cả đám người chỉ toàn đàn ông, còn có vài ba đứa trẻ con nhìn về phía cô bậc cười ha hả, Mộ Dung Sở sợ đến phát khóc, cô vừa khóc vừa gào lên: “ Thả tôi ra “.
Từ trong những túp lều 8 người phụ nữ đi ra, đi thẳng về phía cô, cởi dây trói, Mộ Dung Sở vùng vẫy: “ Này các người thả tôi ra,... các người muốn đưa tôi đi đâu “.
Bọn họ lôi Mộ Dung Sở vào một túp lều lớn, bên trong có một cái giường , một bộ bàn ghế, nhìn kỹ vào trong còn có một cái bồn tắm bằng gỗ, người phụ nữ lớn tuổi nhất lên tiếng.
( Tiếng dân tộc )
“ Tắm rửa cho cô ta nhanh, chúng ta còn rất nhiều nghi lễ “.
“ Vâng, bà bà “.
Mộ Dung Sở bị bọn họ lôi đến chỗ cái bồn tắm, người thì chế nước, người thì chuẩn bị dụng cụ gì đó, người thì cởi bỏ đồ trên người Mộ Dung Sở, mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cô khóc càng nhiều vì sợ hãi: “ Các người làm gì, thả tôi ra đi “.
Sức một mình cô vốn không đọ lại được bọn họ, nữ nhân miền núi có sức mạnh ngang ngửa với trai thành thị là thật, bọn họ tuy rất gầy yếu nhưng lực lại vô cùng mạnh, từng cái đụng chạm cũng khiến Mộ Dung Sở nhíu mày vì đau.
Hai người phụ nữ đẩy cô ngã vào bồn tắm, một người phụ nữ khác ở phía sau kì cọ tấm lưng, một người khác ở phía trước kì cọ ở bộ ngực, làn da trắng trẻo bị bọn họ chà đến đỏ hết lên.
Mộ Dung Sở vung tay vung chân gào thét ầm ĩ vẫn không làm được gì bọn họ, cô đảo mắt nhìn sang phía người phụ nữ đang đứng ở trong góc cô liền nận ra, tuy cô ta bây giờ có trang điểm còn bôi mấy thứ ghê tởm gì đó lên mặt nhưng chắc chắn đây là người phụ nữ đã lén la lén lút trong phòng ngủ của cô, nhìn cô ta Mộ Dung Sở nghiến răng ken két.