Yêu Đến Tận Cùng

Chương 34: Thẹn quá hoá giận



Sáng sớm ngày hôm sau, đồng hồ báo thức của Cố Thanh Yến vang lên, cô trở mình, rồi lại chìm vào giấc mộng.

Thời Thâm Niên nghe tiếng chuông, rồi đưa tay tắt đi.

Cố Thanh Yến nhận ra bên cạnh có động tĩnh, nhưng vì cô thực sự quá buồn ngủ, chỉ khịt khịt, lại tiếp tục ngủ say sưa.

Thời Thâm Niên cúi đầu hôn nhẹ lên giữa hai hàng lông mày của cô, anh xuống giường mặc lại áo khoác, ra khỏi phòng ngủ.

Tiểu Đình đang ngồi ở ghế sofa phòng khách, gương mặt hiện vẻ xoắn xuýt, do dự có nên gõ cửa gọi Cố Thanh Yến dậy không.

Lúc năm giờ cô nhóc đã thức giấc rồi, từ trước đến giờ luôn giữ thói quen dậy sớm như vậy. Nhưng do quá nhút nhát, cô bé ngồi trong phòng chờ một hồi lâu mới dám ra ngoài.

Hôm nay có cảnh quay lúc tám giờ, chỉ cần có mặt trước lúc đó là được. Tiểu Đình do dự không biết có nên đi mua đồ ăn sáng không, nhưng mà cô bé không có chìa khóa, ra ngoài hay vào trong đều không được, vì vậy cứ không dám làm gì cả.

Sau khi thấy Thời Thâm Niên ra ngoài, mặc dù hơi lo lắng, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhóc chỉ chỉ vào phòng ngủ, khẽ hỏi: “Chị Yến Yến rời giường chưa ạ?”

Thời Thâm Niên nói: “Cô về đi, hôm nay không cần đến đoàn phim.”

Tiểu Đình “hả” một tiếng: “Nhưng hôm qua chị Yến Yến nói phải đi…”

Cô nhóc nói được một nửa, nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của Thời Thâm Niên, giọng nói nhỏ dần rồi im bặt.

Thời Thâm Niên kéo tay áo, đi vào phòng bếp mở tủ lạnh ra. Nguyên liệu nấu ăn trong tủ cái gì cũng có, Cố Thanh Yến thường xuyên sinh hoạt một mình, nấu chút thức ăn thỏa mãn cái bụng cũng là chuyện đương nhiên.

Có điều tay nghề không tốt lắm, chỉ miễn cưỡng no bụng.

Thời Thâm Niên cau mày, lấy từng món nguyên liệu ra. Mỗi thứ một ít lại rất dễ nấu, để trong tủ lạnh cũng khá lâu, mùi vị nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

Thời Thâm Niên ném bằng sạch vào thùng rác, đóng cửa tủ lạnh, nặn một ít nước rửa tay trước bồn: “Đến siêu thị trong khu này mua một ít thịt bò tươi, chọn cái phải đắt nhất mới tốt.”

Lúc anh rửa tay cũng vô cùng nghiêm túc, Tiểu Đình nhìn chằm chằm đôi bàn tay đẹp đẽ như được chạm khắc ấy, ngây người mất mười mấy giây mới đáp lại.

Cô nhóc chạy chậm ra cửa, không nhịn được nghĩ, mấy thứ vừa bị vứt kia đi lát nữa cô có thể mang đi được không nhỉ, lãng phí quá đi mất.

Khi Tiểu Đình trở về, Thời Thâm Niên đang ngồi ở ghế sofa, nhìn chằm chằm thùng rác bên cạnh bàn trà mà ngẩn người.

Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu: “Đây là thứ hai người ăn hôm qua?”

Tiểu Đình còn chưa kịp bỏ túi đồ mới mua xuống đã vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, tôi đi đổ ngay.”

Tối hôm qua muộn quá rồi, cô nhóc chỉ dọn dẹp sơ qua một chút, rác rưởi vẫn còn trong thùng, chưa đổ hết.

Thời Thâm Niên cầm một chiếc đũa trong tay, hơi chê bai gẩy gẩy trong thùng rác: “Lúc hai người ăn que socola, cô ấy có nói gì không?”

Tiểu Đình không theo kịp suy nghĩ của Thời Thâm Niên, chỉ có thể cố gắng nhớ lại: “Chị Yến Yến nói trước kia chị ấy không được ăn, cảm thấy rất thèm thuồng, nhưng bây giờ ăn rồi thì chẳng thấy ngon gì cả.”

Thời Thâm Niên ném đũa đi, tỏ ý cô có thể cho nguyên liệu vào phòng bếp, không nói chuyện nữa.

Tiểu Đình đứng ở sau lưng anh, nhìn anh cúi đầu bắt đầu xử lý thực phẩm, đáy lòng khẽ nghĩ thầm.

Thanh toán tiền thuê nhà cho cha mẹ, trên người cô chỉ còn tổng cộng hai ngàn đồng, mấy thực phẩm này đã lấy mất của cô một ngàn tám rồi.

Một miếng thịt bò đắt như vậy, nếu không phải Thời Thâm Niên nói mua loại đắt nhất, cô ấy cũng không mua.

Bây giờ Thời Thâm Niên không cho cô tiền, cô nhóc không biết nên mở miệng thế nào.

Trong lòng Tiểu Đình vô cùng xoắn xuýt, Thời Thâm Niên nhìn cô nhóc cứ đứng mãi bên cạnh như vậy, sắc mặt có chút khó coi.

Nếu đây là cấp dưới của anh, anh đã sớm đuổi đi rồi. Nhưng ai bảo cô lại là người của Cố Thanh Yến, anh sợ tùy tiện mở miệng lại chọc Cố Thanh Yến không vui.

Thời Thâm Niên híp mắt một cái, để dành một số nguyên liệu ra: “Những thứ này cô tự làm, ăn xong mang chén đĩa đi.”

Tiểu Đình ngẩn ra, một lúc lâu sau cũng chưa mở miệng.

Thời Thâm Niên không lên tiếng nữa, tài nấu nướng của anh rất tốt, cơm Tây thì càng tốt hơn. Chẳng bao lâu sau, trong phòng bếp tỏa ra mùi thơm của thức ăn.

Thịt bò tươi béo lại rất chất lượng được khè lửa, trong chảo dầu nóng bỏng phát ra tiếng tách tách.

Tưới nước sốt thơm nồng lên, ngay lập tức cả nhà ngập hương thức ăn hấp dẫn.

Cố Thanh Yến men theo mùi thơm này mà tỉnh lại, khi cô mở mắt đã quên luôn hôm qua có một vị khách không mời mà đến.

Ngửi được hương thơm của thịt bò bít tết, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, mơ mơ màng màng đi ra ngoài.

Tiểu Đình cũng từng được ăn một lần, nhớ tới đợt trước có một đoàn phim tổ chức tiệc ăn mừng, cũng có thịt bò bít tết.

Nhưng thịt bò lúc đó không có mùi giống thế này. Cô nhóc không kiềm được bị tài nấu ăn của Thời Thâm Niên làm bất ngờ, sau khi thấy Cố Thanh Yến, ngơ ngác gọi: “Chị Yến Yến, giám đốc Thời đang làm bữa sáng!”

Giám đốc Thời?

Cố Thanh Yến ngẩn ra, trí nhớ dần dần trở về.

Cô vừa nâng mắt là thấy ngay bóng lưng cao lớn trong phòng bếp.

Âu phục cao cấp may sẵn hơi nhăn nhúm nhưng cũng có đôi chút cảm giác ở nhà.

Cố Thanh Yến rất hiểu bệnh sạch sẽ của Thời Thâm Niên, cũng không hiểu tại sao anh lại chịu đựng được việc mặc quần áo từ ngày hôm qua.

Cô ngẩn ra nhìn Thời Thâm Niên bưng hai đĩa thịt bò bít tết ra, trình diện tay nghề của anh. Không những thế, có cả một đĩa mỳ Ý, một đĩa rau cải xanh, một bát bún thang.

Cố Thanh Yến nhìn bên trong thùng rác chứa thực phẩm bị vứt đi, quay đầu nhìn Tiểu Đình: “Em đi mua thịt bò?”

Không bao giờ có chuyện Thời Thâm Niên đi siêu thị, ngay đến cửa siêu thị anh còn chưa bước vào.

Tiểu Đình gật đầu một cái, cô nhóc đắn đó không biết có nên mở miệng xin tiền không.

Cố Thanh Yến nói tiếp: “Hết bao nhiêu vậy? Thời Thâm Niên đưa em tiền chưa?”

Khác với Thời Thâm Niên tiền nhiều như nước, anh không có cảm giác gì với đồng tiền ít ỏi này, nhưng Cố Thanh Yến biết Tiểu Đình từ nhỏ luôn thắt lưng buộc bụng, cô bé rất khó xử.

Trong lòng Tiểu Đình thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lắc đầu một cái: “Tổng cộng hết một ngàn tám.”

Cố Thanh Yến đưa cô nhóc tiền, Tiểu Đình nhỏ giọng nói: “Chị Yến Yến, giám đốc Thời nói đồ còn dư thì em tự làm, nhưng em không biết làm mấy thứ này thì phải làm sao?”

Cô nhóc chưa từng ăn đồ Tây, sao biết làm được?

Cố Thanh Yến liếc nhìn Thời Thâm Niên, anh đang ngồi trước bàn ăn, chờ cô.

Chắc anh chỉ định phục vụ một mình cô, muốn anh thuận tiện làm thêm phần Tiểu Đình là chuyện không thể nào.

Cố Thanh Yến lại cho thêm cô nhóc hai trăm đồng, nói: “Em xuống tầng ăn gì đó đi, mấy thứ này chị làm là được rồi.”

Tiểu Đình như trút được gánh nặng, ngượng ngùng nhận tiền: “Ừm… Chị Yến Yến, hôm nay chúng ta có đến đoàn phim nữa không?”

Cố Thanh Yến lắc đầu: “Không đi nữa.”

Cô cũng mới thấy tin nhắn của đạo diễn Từ, nói giám đốc Thời đã xin nghỉ giúp cô rồi, chú ý nghỉ ngơi cho khỏe.

Sau khi Tiểu Đình rời đi, Thời Thâm Niên kiềm chế ý định gọi người tới làm tổng vệ sinh cho cả nhà, muốn Cố Thanh Yến ngồi xuống ăn sáng.

Cố Thanh Yến đúng là rất đói, ưu điểm lớn nhất của cô có lẽ là không để mình chịu thiệt thòi.

Cô ngoan ngoãn ngồi xuống, Thời Thâm Niên đưa dao nĩa cho cô.

Cố Thanh Yến cắt một miếng thịt bò, ngoài cháy trong mềm, hơi nóng miệng, nhưng mùi thơm và độ chín vô cùng vừa.

Cô nuốt xuống, lại cắt tiếp, nhanh chóng đút vào miệng, lúc này mới chậm rãi nhai.

Cô ăn cái gì trông cũng nhã nhặn, tốc độ ăn cũng rất nhanh. Cô còn ăn nhanh hơn Thời Thâm Niên nhiều, thói quen này đã được hình thành từ nhỏ.

Khi Thời Thâm Niên ăn được một nửa, Cố Thanh Yến đã ăn xong miếng thịt bò. Cô nhẹ nhàng ợ một cái, rồi để dao xuống, bắt đầu cầm thìa uống canh.

Thời Thâm Niên nhàn nhạt nói: “Chậm một chút, đừng vội.”

Cố Thanh Yến không để ý tới anh, uống bát canh còn một nửa, mới nhẹ nhàng xoa xoa bụng.

No quá đi mất, tay nghề của Thời Thâm Niên tuyệt thật, cũng chẳng kém gì so với đầu bếp của anh.

Thế này phí quá đi.

Cố Thanh Yến ăn xong hết đồ ăn, nuốt xuống rồi mới mở miệng: “Sao không có sự cho phép của tôi mà anh đã tự ý vào nhà tôi rồi?”

Thời Thâm Niên chưa ăn xong, nhưng vẫn nhã nhặn để dao xuống. Đúng là anh đuối lý, lúc đó anh chỉ nghĩ đơn giản là anh tới ngắm cô một chút, sẽ không có ai phát hiện.

Anh nói: “Anh mua cái khu nhà này rồi.”

Cố Thanh Yến cũng biết anh sẽ nói điều này, quả nhiên cô vẫn tức giận, Thời Thâm Niên luôn có cách khiến cô tức chết ngay từ câu nói đầu tiên.

Cô nói: “Vậy tôi có cần dọn nhà đi không?”

Thời Thâm Niên ngẩn ra: “Anh cũng mua lại đất xây dựng rồi, những đất xây dựng lớn trong thành phố A đều trong tay anh.”

Quả thực Cố Thanh Yến cảm thấy khó mà thông não cho anh được, có lẽ giống như một tên thương nhân lúc nào cũng vui vẻ nói điều kiện. Mỗi lần nói rõ ràng những thứ này trước mặt cô, như ép cô không còn đường lùi, thật sự vô cùng khó chịu.

May mà Cố Thanh Yến đã ăn hết thịt bò bít tết, bây giờ cho dù tâm tình có tệ hại ra sao, ít nhất bụng cũng được no nê.

Cô thở dài, Thời Thâm Niên cũng không sai, có điều suy nghĩ của bọn họ không giống nhau.

Thời Thâm Niên quan sát sắc mặt của cô, tay siết chặt thành nắm đấm, anh mở miệng nói: “Anh đang nói chuyện thu mua cùng Muiz, trong vòng ba tháng có thể thu mua thành công.”

Cố Thanh Yến vô cùng nhàm chán nghịch bông cải xanh chưa ăn xong trong bát, nghe anh nói lời này, cái nĩa trong tay cô hơi run lên, va chạm với bát sứ phát ra tiếng leng keng.

Răng Cố Thanh Yến hơi đau, nhất thời cô không biết nên tiếp lời thế nào.

Thời Thâm Niên tiếp tục nói: “Sau khi anh chuẩn bị thu mua sẽ hạ giá bán socola thỏi, miễn phí đối với trẻ em dưới mười tuổi.”

Cố Thanh Yến “ồ” một tiếng, không biết phải tiếp tục đề tài này thế nào: “Lỗ vốn thì làm sao…”

“Sẽ không lỗ vốn, có thể dùng thủ đoạn khác…” Thời Thâm Niên nói được một nửa, trong đầu lại quanh quẩn lời của Bùi Dịch —— không nên quá hà khắc nghiêm túc không nên quá đứng đắn ngay thẳng, phải nói mấy câu dễ nghe một chút.

Thời Thâm Niên ngừng một lát, đổi giọng, cẩn thận tiếp thu ý kiến của Bùi Dịch, còn hơi lúng túng: “Lỗ vốn cũng không sao, vì… có thể chịu thua thiệt.”

Anh gắng gượng nói ra hai chữ này, đúng là quá khó để mở miệng.

Giống như đang cố gắng che giấu tai mắt, đầu ngón tay giật giật, nhẹ nhàng cầm lấy cán dao, tiếp tục cắt thịt bò.

Cố Thanh Yến thấy rất rõ, vành tai Thời Thâm Niên giật nhẹ, làn da từ từ đỏ ửng lên.

Y như chú mèo sơ sinh vậy, nhô ra từ trong đất, từng chút từng chút thả lỏng.

Cố Thanh Yến không nén được cũng đỏ mặt theo.

Cô hơi dùng sức, một lần nữa nĩa chạm vào bát sứ, phát ra tiếng.

Răng cô càng ê.

Cố Thanh Yến phẩy tay, muốn xua tan cái nhiệt độ không biết từ đâu đến này.

Có thể đó là do cảm giác của cơ thể, chứ không phải tác động của bên ngoài.

Cô nghiến răng ăn một miếng mỳ Ý, thẹn quá thành giận trợn mắt nhìn Thời Thâm Niên.