Yểu Điệu Như Nàng

Chương 20



Công chúa nói là làm, nếu đang ở Thiện Thiện thì khả năng nàng còn có gắng nặng là công chúa, không thể bỏ mặt mũi đi duỗi tay với người khác. Nhưng ở Thiên Tuế, nàng cảm thấy không có chướng ngại gì cả, hơn nữa còn có cảm giác nước chảy thành sông.

Công chúa gõ cửa một nhà nông, người mở cửa là một nông phụ, vì công chúa đang mặc một bộ hỉ phục cho nên bà ta nhìn công chúa với ánh mắt kỳ quái, không đợi công chúa mở miệng người này đá cứng rắn nói: “Nhà ta không có tiền không có lương thực cũng không có quần áo, nếu gõ cửa vì ba cái trên thì đừng mở miệng, tự trọng.”

Công chúa đụng phải đinh, người kia rầm rầm đóng cửa, nếu không rụt chân nhanh thì có khi chân nàng đã bị cửa kẹt lại.

Công chúa hoảng sợ, tủi thân nói: “Không có thì thôi, sao phải hung như vậy…”

Đến nhà tiếp theo, nàng có đã kinh nghiệm nên không chỉ nâng tay gõ cửa mà còn lên tiếng: “Xin hỏi… Có người ở nhà không?”

Lúc này người mở cửa là một ông lão tóc bạc, mặt đầy nếp nhăn, nếu thấy hòa thượng có lẽ sẽ gọi một tiếng “Thánh tăng”, nhưng mà nhìn thấy một cô nương mặc hỉ phục, ông ta suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Nhà ta không có con trai, cô đi nhầm cửa.”

Công chúa vội nói: “Tôi không tới tìm người, tôi lên đường đi ngang qua quý bảo địa, trên người không có lộ phí, trong bụng đói khát, có thể xin ông bố thí miếng cơm chay không?”

“Đòn gánh?” Ông cụ đột nhiên cất cao giọng, giống như đang hét lên với người bên kia núi: “Nhà tôi không có đòn gánh, có cây gậy trúc cô lấy không?”

Hóa ra là người điếc? Công chúa hơi nản lòng nhưng vẫn muốn thử lại một lần: “Không có cơm chay cũng không sao, có màn thầu cơm cháy hay bánh rau hẹ không? Nếu lại không có thì khoai lang hay khoai tây cũng được.”

Ông cụ nghiêng đầu cố gắng nghe: “Thịt luộc tỏi giã? Ai nha cảm ơn, ông già ta ăn chay, không ăn mặn, ý tốt của tiểu nương tử ta xin nhận. Chúc các ngươi trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử, đúng rồi, ngươi là tức phụ nhà ai?”

Công chúa khóc không ra nước mắt, biết nhà này cũng không được gì, nàng đành mất mát vẫy tay rời đi.

“Đi à?” Ông cụ dò đầu ra nhìn, thấy nàng đi xa mới hừ nói: “Tuổi trẻ không lo làm ăn lại đi mặc hỉ phục đóng giả đào hôn. Thời buổi này mánh khóe bịp người ngày càng cao minh, thật nghĩ ông già đây không hiểu việc đời à!”

Công chúa đã chịu đủ đả kích, vừa đi vừa ngập ngừng: “Xin cơm sao lại khó như vậy… Người nước lớn không có lòng thương gì cả, quả nhiên loại hoa phú quý nhân gian như mình không nên vào thôn mà nên vào thành mới phải.”

Có nhiều cơ hội để vào thành, công chúa bắt đầu tính toán có nên vào sòng bạc chơi hai ván hay không. Bằng vào kỹ năng của nàng, đánh cuộc mười lần có chín lần thắng, không chỉ đơn giản là ăn no bụng mà còn có thể vào khách đ.iếm, đặt mua một chiếc xe ngựa, nàng và Thích Tâm có thể vừa đi vừa hát.

Nhưng tuy tưởng tượng tốt đẹp, hiện thực lại không cho phép, trong thành có nhiều Hoạch nhân, nơi rồng rắn hỗn tạp như sòng bạc càng nguy hiểm hơn, nàng không thể tự tìm phiền toái, đến lúc đó không còn đơn giản như bị chôn cùng, mà còn là bị cắt thịt lấy máu ngay tại chỗ, vậy thì mạng nhỏ coi như bỏ.

Nàng chỉ đành đến nhà tiếp theo xin ăn, chính nàng cũng không biết vì sao sẽ làm bản thân khó khăn như thế.

Tin tức hòa thượng dẫn theo tân nương vào thôn đã truyền đi khắp nơi, người thôn này chỉ tin điều mà đôi mắt nhìn đến, không có hứng thú đào sâu vào chuyện phía sau. Công chúa kéo hai chân nặng nề đi trên đường nhỏ trong thôn, nghĩ lại vừa ngồi mình hùng hồn tuyên bố, thì ra lời thề “Xin cơm nuôi chàng” làm thật lên lại khó vậy.

Đang lúc công chúa bi thương tuyệt vọng, chợt một người mặc quần áo mộc mạc đi ra từ ngõ nhỏ, người này là một thôn phụ, đầu đội khăn vuông.

Thôn phụ kia đưa một cái rổ ra trước mặt công chúa: “Mời.”

Công chúa cảm thấy quen thuộc, nàng chớp mắt đánh giá thân hình đối phương. Nàng nhận rổ mở ra thì thấy trong rổ đầy ắp thức ăn, có bánh bao, có bánh tráng, còn có bò khô.

Công chúa cay mũi: “Các ngươi không đi Vân Dương trước à?”

Nông phụ hít vào một hơi: “Nô tỳ trang điểm thành thế này mà vẫn bị điện hạ nhận ra ạ?” Rõ ràng là giọng nói của Hữu Ngư.

Công chúa xé miếng thịt bò bỏ vào miệng: “Các ngươi không động não à, trên đời nào có ai bố thí mấy cái này… Nhưng mà không sao, bản công chúa thật sự bị đói thảm, mấy ngày cũng chưa ăn được giọt nước luộc, chỗ này nào phải chỗ cho người ở!”

Hữu Ngư thấy mắt công chúa rưng rưng nước thì ảo não nói: “Điện hạ chịu khổ rồi, nếu biết trước đêm ở đồng cỏ khô đó thất bại thì thà nghĩ cách khác còn hơn.”

Công chúa không đi truy cứu chuyện Hoạch nhân thật giả, dù sao nàng biết những người trong vương phủ đó chỉ biết cái trước mắt còn hơn nàng, dù thật sự đưa Hoạch nhân thật tới cũng không phải không có khả năng. Nàng chỉ tò mò tuyến đường của Xước Xước và Hữu Ngư: “Sao lại trùng hợp gặp nhau ở đây vậy?”

Hữu Ngư nói không phải trùng hợp: “Bọn nô tỳ chú ý tới điện hạ suốt dọc đường. Biết điện hạ bị vùi vào mộ Tạ gia trước cả Sở Vương, vì cho Sở Vương có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân nên bọn nô tỳ cố ý để người đúc bia tiết lộ tin tức cho sở Vương. Nếu hắn không cứu thì nô tỳ và Xước Xước đã chuẩn bị sẵn lửa và quốc rồi, bọn nô tỳ sẽ đào thi thể của điện hạ ra, bảo toàn thật tốt rồi mang về Thiện Thiện.”

Công chúa nghe thế thì muôn vàn cảm khái: “Các ngươi quả nhiên là trung phó của bản công chúa.”

Hữu Ngư gật đầu: “Nô ty nguyện trung thành với điện hạ trọn đời. Điện hạ mặc bộ đồ này không tiện, bọn nô tỳ đã chuẩn bị quần áo cho điện hạ tắm rửa, điện hạ có thể tìm nơi ẩn nấp để thay.”

Công chúa lại lắc đầu, cười âm hiểm: “Áo cưới này là pháp bảo thắng lợi của ta, ta muốn mặc nó đi đến chùa Đạt Ma. Đến lúc đó người trong thiên hạ đều biết hòa thượng Thích Tâm mang theo tân nương của người khác bỏ trốn, ta muốn hắn nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch.”

Hữu Ngư hiểu ra: “Thật sự là diệu kế đó điện hạ! A đúng rồi, vì để điện hạ và Sở Vương tiếp xúc nhiều hơn, chúng nô tỳ đã mua hết khoai lang đỏ của thôn. Khí hậu Thiên Tuế khô nóng, khoai lang đỏ lớn nhanh, điện hạ đưa Sở Vương đi đào khoai lang đỏ, tình cảm có thể tiến bộ vượt bậc.” Hữu Ngư nói, đoạn móc ra cái cái đinh ba nhỏ đưa qua: “Mong điện hạ làm việc tùy theo hoàn cảnh.”

Công chúa ừ một tiếng: “Các ngươi chờ tin tức tốt của ta đi, bản công chúa nhất định sẽ dụ hắn vi phạm hết giới luật thanh quy trước khi đến chùa Đạt Ma, hắc hắc.”

Hữu Ngư gật đầu cổ vũ, nàng ta chỉ tay về phía ngoài thôn: “Theo con đường này về phía trước, đến ngã tư thì rẽ vào hướng tây, hai bên bờ ruộng có cắm bù nhìn chính là mảnh ruộng khoai lang đỏ bọn nô tỳ mua. Điện hạ có thể ném cái đào khoai đi, nếu trong quá trình đào khoai lang đỏ mà Sở Vương cảm nhận được cuộc sống vui sướng của nông dân thì chúng ta có thể bỏ tiền mua một cái nông trại, để hai vị điện hạ thành gia trước, sau đó lại quay về Sở Vương phủ ăn sung mặc sướng.”

Công chúa nói được, nàng vỗ vạt áo, nhặt lấy mấy cái bánh màn thầu trong rổ nhét vào ngực, sau đó xách theo đinh ba rời đi, trước khi đi còn không quên đánh mắt với Hữu Ngư để xác nhận, phảng phất như trước nay chưa từng gặp gỡ lần nào.

Chỉ là nàng không ngờ rằng khi nàng trở về, Thích Tâm đã hóa duyên được hai chén cháo, đoan đoan chính chính đặt trên bàn đá dưới bóng cây lớn. Chàng vẫn là dáng vẻ nhẹ nhàng đạm bạc, chàng ngồi xếp bằng ở một bên, tay đếm bồ để, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rơi rụng xuống, mỗi một tia sáng cực mềm mà ấm, đánh lên quần áo chàng.

Công chúa dừng bước nhìn một lát, trong đầu tự động miêu tả dáng vẻ chàng, mỗi một sợi tóc đều quấn quanh thế tục vui sướng, cuộc sống vốn nên là như thế.

Cuối cùng chàng cũng nhận ra là có người tới, chàng chậm rãi mở bừng mắt, công chúa vội chạy tới, đong đưa đinh ba với chàng: “Ta gặp được người có lòng nhiệt tình, người đó cho ta mấy cái màn thầu, còn đồng ý cho chúng ta đào khoai lang đỏ nhà đó.” Vừa nói nàng vừa nhìn lên bàn: “Đây là chàng xin được à?”

Thích Tâm sửa đúng lời của nàng: “Là hóa, không phải xin.”

Quả nhiên xuất thân hoàng thân quốc thích, kiêu ngạo từ trong xương, dùng từ cũng phân biệt rõ ràn, hòa thượng duỗi tay xin cơm gọi là hóa duyên, ăn mày duỗi tay mới gọi là xin cơm.

Công chúa nói phải, hai người chia nhau mỗi người một chén. Chàng là người tao nhã có lễ, chàng rửa sạch chén đũa đã ăn xong rồi trả lại cho người ta, cuối cùng còn chắp tay: “A di đà phật, cảm ơn thí chủ.”

Người bàn ông bố thí nhân chén đũa, liếc nhìn công chúa một cái rồi lại cười đầy thâm ý với Thích Tâm, vẻ mặt hiểu rõ mà không nói.

Thích Tâm đã không muốn giải thích thêm nữa, nói cảm ơn xong liền nóng lòng rời đi, chàng dẫn nàng đi về phía cửa thôn.

Công chúa cầm đinh ba đi theo sau chàng: “Đại sư, chàng có thấy sống trong thôn cũng không tệ không?”

Thích Tâm nói không: “Mỗi người có mục đích sống của riêng mình, có người cố chấp với chấp niệm, cho người chỉ muốn giải thoát mình, rời xa tam giới.”

Công chúa xem như nghe ra tới, cố chấp với chấp niệm rõ ràng là nói nàng.

“Ta cũng không muốn có chấp niệm gì, trước kia ta là người phóng khoáng, ở Thiện Thiện cũng không có kẻ địch, mỗi thần dân đều rất thích ta. Nhưng từ khi đến quý quốc, có người lấy việc làm thiếp uy hiếp ta, có người muốn ăn ta, hoàn cảnh sinh sống khó khăn ác liệt, khó có thể miêu tả.” Công chúa bất đắc dĩ lắc đinh ba: “Thôi, không nói nữa, để cho ta lẳng lặng ăn quả đắng đi…” Nói xong, nàng trông mong nhìn chàng: “Đại sư, hôm nay chàng muốn phân biệt được đường muối không?”

Thích Tâm giữ nguyên vẻ mặt, nói không muốn.

Chàng ngẩng đầu nhìn về phương xa, dãy núi trùng trùng điệp điệp, chàng thở một hơi: “Chỗ này cách Vân Dương 160 dặm, bần tăng lên đường một mình thì khoảng 10 ngày là có thể đến nơi. Bây giờ có thêm thí chủ, hành trình chậm đi, còn chậm trễ nữa chỉ sợ sẽ không kịp pháp hội ở chùa Đạt Ma.”

Công chúa nghe xong thì bẹp miệng hỏi: “Chàng lại muốn bỏ ta lại?”

Thích Tâm nhìn về phía nàng, tuy rằng không nói gì nhưng trong ánh mắt như đã nói rõ.

Công chúa chột dạ, nghĩ Xước Xước và Hữu Ngư xuất hiện ở gần đó, chẳng lẽ bị chàng phát hiện rồi? Một người quá khó lừa sẽ không đáng yêu, công chúa lo lắng chàng lại tìm ra lý do khác nữa, vội nói đông nói tây, nâng tay chỉ hướng khác: “Mau xem, tới ruộng khoai lang đỏ rồi!”

Một cơn gió thổi qua, lá khoai lang sàn sạt lay động, công chúa rảo bước nâng tà váy nhảy xuống, nàng ngồi xổm trước một gốc cây lật qua lật lại xem xét, nhìn một hồi mới kinh ngạc vò đầu: “Còn chưa kết quả sao? Không có gì hết…”

Thích Tâm đi vào giữa bờ, chàng khom lưng nâng một dây khoai lên, kéo theo mấy củ khoai lang đỏ: “Có một số cây thu hoạch củ dưới nền đất, rễ không sâu thì rút ra là được, nếu đâm sâu thì phải nghĩ cách đào lên.”

Cái này dễ, có dụng cụ. Công chúa lấy ra, giơ đinh ba lên đâm vào đất.

Không biết là đất quá cứng hay là nàng dúng sức quá mạnh, công chúa “Ai da” một tiếng, giơ tay lên xem thì thấy miệng vết thương bị gốm cắt qua lúc trước vỡ ra rồi, lòng bàn tay chảy máu đầm đìa, máu lăn xuống ngón tay, nhỏ giọt vào đất.

Công chúa hoảng sợ kêu to: “Đại sư, ta chảy máu!”

Thích Tâm ngơ ngẩn, khoai lang đỏ trong tay vô thức rơi xuống đất. Cái này giống như ma chú, bỗng nhiên làm suy nghĩ của chàng rối loạn.

Chảy máu… Chảy máu… Chàng rùng mình, hoảng sợ xoay người sang chỗ khác.