Ngày hôm sau A Viễn không ra ngoài, tiếp tục tìm cơ hội nói chuyện với Tả Thiên. Tả Thiên phớt lờ. Mãi đến khi A Viễn dọa nhốt cô lại lần nữa, Tả Thiên mới miễn cưỡng đối đáp.
Buổi chiều, A Viễn và anh cả đang làm thịt gà và thỏ rừng trong sân. Còn Tả Thiên ngồi bên nghĩ xem làm thế nào để kẹp thư cầu cứu vào sách của Vương Tiểu Bình đưa cho thầy Lương. Thì ngoài cửa bỗng có ba người xông vào, hai phụ nữ và một người đàn ông.
"Vương Chi Viễn, mày đang ở đâu, ra đây mau!" Người đàn ông lớn tiếng gọi.
"Từ Đại Lâm?" A Viễn đứng dậy.
"Tao nghe nói mày mới mua vợ. Có phải vậy không? Còn em gái của tao thì sao?"
"Làm sao là làm sao?"A Viễn vừa hỏi, vừa liếc trộm Tả Thiên.
"Mày còn chối à? Chẳng phải chúng ta từng nói qua năm mới sẽ gả Ngọc Đào đến đây. Giờ mày giở trò là thế nào?"
"Anh trai tôi bảo sẽ lấy Từ Ngọc Đào nhà các người bao giờ?" Cô em gái không biết từ đâu nhảy ra, dẩu mỏ cãi.
"Chính là lần trong nhà hàng A Côn ở trấn Đình Kiệu, không phải đã thống nhất rồi?" Người phụ nữ khác lại gần, nhìn dáng vẻ giống chị dâu của Từ Ngọc Đào. Tả Thiên lạnh lùng nhìn cô gái tên là Từ Ngọc Đào, vóc dáng không cao, ngoại hình bình thường nhưng thân người đầy đặn, lẳng lơ. Cô ta nhìn chằm chằm A Viễn, mím môi như muốn khóc, không nói nên lời.
"Chẳng phải các người đòi anh trai tôi mười nghìn tệ, anh tôi chỉ có sáu nghìn, các người không đồng ý. Chuyện này coi như thôi còn gì?"
"Này, mười nghìn là tiền sửa nhà. Bọn tao không đòi tiền sính hỏi là đã nể mặt chúng mày sống trên núi rồi đấy."
"Anh trai tôi cóc cần các người nể mặt. Là ai bảo không phải anh trai tôi thì không lấy chồng? Vả lại, sửa nhà cùng lắm chỉ mất năm nghìn, cớ gì các người đòi gấp đôi? Đồ điện, đồ dùng trong nhà, chăn nệm... các người có muốn ít đi không?"
"Đó đều là của hồi môn lại mặt, không phải đồ nhà chúng tao dùng. Từ Đại Lâm tao dùng một phân tiền nào của nhà họ Vương chúng mày, sẽ là thằng khốn. "
"Có mà cái rắm ấy. Rõ ràng đòi sính lễ còn nói ngoa. Giờ lại sửa thành của hồi môn nữa chứ."
"Mày..." Từ Đại Lâm xông đến định đánh người.
A Viễn ngăn hắn ta, bình tĩnh nói: "Tôi mua vợ rồi, chuyện cưới hỏi cũng kết thúc, các người muốn gì?"
"Đi mà hỏi Ngọc Đào ấy."
Từ Ngọc Đào đau khổ, đáp: "A Viễn, chỉ cần anh bỏ vợ, tôi...tôi..."
A Viễn không suy nghĩ, trả lời luôn: "Không được."
Từ Đại Lâm cũng không đồng ý: "Ngọc Đào, mày điên à? Chuyện đã như vậy mày còn muốn kết hôn? Vương Chi Viễn vừa nghèo, vừa sống trên núi. Hắn mua vợ rồi, tuyệt đối không thể lấy hắn. Cha cũng không đồng ý đâu."
Cô em gái mất kiên nhẫn, hỏi: "Rốt cuộc, các người muốn thế nào?"
"Chuyện cưới hỏi đã quyết từ lâu, chúng mày nói thay đổi là thay đổi ngay, biến nhà họ Từ ở thôn Hạ Thủy thành trò cười. Chúng mày phải trả hai nghìn tệ tiền tổn thất tinh thần. Vương Chi Viễn chiếm đoạt Ngọc Đào nhà chúng tao, phải bồi thường ba nghìn nữa."
"Tôi lợi dụng Ngọc Đào bao giờ?" A Viễn lúng túng, liếc trộm Tả Thiên.
"Tôi thấy các người thèm tiền phát điên rồi." Cô em gái mắng chửi Từ Ngọc Lâm.
"Dù sao, chuyện đã xảy ra, không chấp nhận cũng phải chấp nhận thôi."
"Số tiền này chúng tôi không trả." Cha đứng ở bậc thang, lạnh lùng nói: "Việc kết hôn chưa diễn ra nên không tính. A Viễn chưa chiếm đoạt Ngọc Đào, nên không phải lợi dụng." Đây coi như là kết luận cuối cùng.
"Được, các người không trả tiền đúng không? Không nôn ra cũng được." Từ Đại Lâm vô cùng tức giận nhưng vẫn nhếch miệng cười, quay người chỉ vào A Viễn: "Ông sẽ dẫn người đến xưởng gạch đập nát xe gạch của mày, xem ai còn dám thuê mày nữa không? Mày không coi nhà họ Từ ra gì, tao sẽ cho họ Vương nhà chúng mày không ngóc lên được."
"Từ Đại Lâm, anh quá đáng rồi đấy." A Viễn cũng đã mất bình tĩnh.
"Xem ai quá đáng? Chờ đấy. Chúng ta đi."
Từ Đại Lâm giận dữ kéo vợ và em gái rời đi. A Viễn đứng một lúc, quay lại nhìn cha rồi vội vàng đuổi theo.
"A Ly, con chạy theo A Viễn, đừng để em con chịu thiệt thòi." Ông ho khan, trở về phòng.
Chị dâu và anh cả vội đi ngay, chỉ còn cô em gái vẫn đang bực tức: "Sớm biết Từ Ngọc Đào mau nước mắt như vậy, tôi sớm bảo anh hai mua vợ từ lâu rồi."
"Cô không thích Từ Ngọc Đào à?" Tả Thiên hỏi.
"Từ Ngọc Đào thích nhất giả nai dụ dỗ người ta nên tôi không ưa. Cô ta còn bảo tôi nhất định không phải là em gái của các anh tôi. Hừm, cô ta tưởng mình là đẹp nhất."
"A Viễn thì sao?"
"Anh hai bị cô ta theo đuổi chạy khắp núi, tránh không kịp, sao mà thích cô ta cho được?" Tâm trạng tốt, cô ta trả lời tất cả các câu hỏi."
"Vậy tại sao A Viễn lại muốn kết hôn?"
"Từ Ngọc Đảo bảo có người nhà làm ở bệnh viện huyện, có thể chữa tai miễn phí cho Tiểu Linh, sức khỏe cha tôi hai năm qua cũng không tốt."
Một người đàn ông sẵn sàng dùng hôn nhân để đánh đổi sức khỏe của gia đình. Tả Thiên cảm thấy ấn tượng về A Viễn lại trở nên mâu thuẫn. Có phải trên thế giới này, không có người tốt hoàn toàn và cũng không có người xấu hoàn toàn?
Buổi tối, A Viễn và anh cả trở về với vẻ mặt không vui, khắp người bẩn thỉu. Nghe nói Từ Đại Lâm đã dẫn theo một đám huynh đệ đến phá xe. Anh em A Viễn đánh nhau với chúng. Bạn bè trong trấn khuyên họ hòa giải. Hai bên thỏa thuận mười sáu tháng giêng A Viễn sẽ đền cho Từ Đại Lâm hai nghìn tệ.
"Tại sao chúng ta phải bồi thường? Hắn đòi phá xe, ta cũng để hắn phá rồi mà." Cô em gái ngồi bên lớn tiếng mắng chửi.
Anh cả quát cô ta: "Mày tưởng tìm việc dễ lắm à?"
Người cha im lặng cả buổi, rút điếu thuốc. Một lúc sau mới hắng giọng: "A Ly, trong nhà còn bao nhiêu tiền?"
"Còn hơn tám trăm."
"Hai hôm nữa có thể lĩnh một trăm bốn mươi tệ ở xưởng gạch." Giọng A Viễn chán nản.
"Em sẽ ra ngoài kiếm việc." Cô em gái khẽ nói.
"Sắp Tết rồi, xung quanh dừng sản xuất, lấy đâu việc mà làm?" A Viễn đáp.
"Khụ khụ, bán mấy con heo đi. Không đủ thì hỏi chú Tư xem sao."
Thêm khoản nợ hai nghìn tệ khiến không khí trong nhà trở nên u ám.
Đến đêm, A Viễn trút toàn bộ nỗi lòng phát tiết lên cơ thể Tả Thiên, khiến cô rất đau đớn.
Tả Thiên chờ anh cằn nhằn nhưng A Viễn không nói gì, chỉ ôm cô gọi: "Thiên Thiên."