Tôi cũng vô cùng lo lắng, ngộ nhỡ chúng tôi lại quay lại với đám bù nhìn, thậm chí còn gặp lại bố mẹ tôi thì liệu tôi còn có thể lạnh lùng quay người bỏ đi như vậy không?
Tôi muốn nhìn xem khuôn mặt câm lặng của Liêu câm thế nào, nhưng sương mù quá dày, và hắn đang đi phía trước tôi, lại còn đang bật chế độ câm nên tôi không đoán được hắn đã phân tích được gì và đang nghĩ gì.
Sau vài phút, sương mù lại tan đi. Chúng tôi đã nhìn thấy xung quanh một cách rõ ràng.
Vẫn đám cây đó, vẫn đám dây leo đó, nhưng cảm giác lúc này giống như mua vé số rồi và đang chờ đến giờ xổ số. Chúng tôi là trúng số, hay mất tiền đều phụ thuộc vào những gì nhìn thấy sau khi sương mù tan.
Trước mặt chúng tôi là con đường núi gồ ghề, bên cạnh đường là đám ống nước rỉ sét.
Thấy thế, tôi quay lại nhìn sau lưng, nhưng ngôi làng đã biến mất. Phía sau lưng chúng tôi chỉ còn những ngọn núi chập chùng hùng vĩ.
{Mèo: Ngoài lề, chữ chập chùng này, Mèo cũng hoang mang không rõ là trập trùng đúng, hay chập chùng đúng. Mèo tra từ điển thì cả 2 đều đúng, còn thêm 1 chữ nữa được cho là từ gốc và đúng nhất là Chập Chồng các bạn ạ =) nhưng mà Mèo thích chữ Chập Chùng hơn, nên cho Mèo xài nha}
Thập vạn đại sơn không có nghĩa là thực sự có một trăm ngàn ngọn núi, hay là dãy núi dài 100.000km, mà nó chỉ có nghĩa là một dãy núi rộng lớn mà thôi. Tôi chỉ còn nhìn thấy những ngọn núi dài nối tiếp nhau liên tục, và không có một ngôi làng nào xung quanh.
Tôi đá vào ống nước bên đường, ống nước là thật, nhưng đầu ống nước đã bị chôn xuống đất, và tôi không biết liệu nó có thật sự dẫn đến ngôi làng đó không.
Mặt trời tròn xoe chiếu ánh nắng chói chang trên đầu chúng tôi, ánh nắng chiếu xuyên qua, nghiêng nghiêng trên tán lá cây.
Dương Nghị là người đầu tiên hét to: “A, chúng ta đã ra ngoài rồi. Chúng ta đã thực sự ra tới bên ngoài rồi!”
Lan Tuyết cũng cười: “Thật tốt quá rồi, tốt rồi, cuối cùng chúng ta cũng đã ra ngoài rồi, tao không cần ở chung với thằng hâm này nữa.”
“Cậu nói ai là hâm hả?” Dương Nghị và Lan Tuyết lại bắt đầu cãi nhau.
Sau một lúc, tôi nhìn Liêu câm, đang đứng cách tôi chỉ hai bước và đã buông tay tôi ra.
Hắn cúi đầu viết gì đó vào trong cuốn sổ nhỏ của mình. Tôi đang tính mở miệng nói cám ơn thì nghe tiếng chiêng gõ vang lên từ xa, xen lẫn với tiếng chiêng trống là tiếng người la hét, dường như là gọi tên ba chúng tôi.
Liêu câm quay sang tôi, tôi chưa kịp lên tiếng thì hắn đã xé mảnh giấy từ cuốn sổ và nhét vào tay tôi, quay người bỏ đi mà không nói lời nào.
“Này!” Tôi nhìn theo bóng lưng của hắn, nhưng chưa kịp nói thì dị tượng xuất hiện. Hắn vừa bước đi được vài bước thì sương mù lại xuất hiện, khiến chúng tôi đều bất ngờ.
Lan Tuyết nói: “Không biết đám sương mù này có liên quan gì tới yêu quái đến ăn thịt tụi mình không trời. Mau đi, chạy tới chỗ đông người bên kia đi!”
Dương Nghị quay đầu bỏ chạy, Lan Tuyết cũng chạy, nhưng không quên kéo tôi theo.
Tôi vẫn nhìn theo Liêu câm, vội vã gọi: “Liêu câm!” Trong lòng tôi không ngừng lặp lại cái tên này nên lúc này do quá sốt ruột nên tôi mới gọi to, bỏ qua lễ phép. Hắn thậm chí không nhìn lại, chỉ bước thẳng vào trong làn sương mù. Sương mù tan đi, và hắn cũng biến mất.
Sương mù hoàn toàn tan đi, chúng tôi đứng trước một nhóm người, có người mặc đồ dân tộc, cũng có người mặc đồ bình thường. Trong số đó có người quản lý của nông trang, vừa thấy chúng tôi chị ấy vội nói: “Tìm thấy rồi. Còn tưởng các cô cậu mất tích ở đây thật rồi. Chúng tôi khua chiêng gõ vang khắp núi rừng rồi vậy mà các cô cậu còn không biết quay về sao?”
Dương Nghị đang được một bác sĩ chân trần(*) cho uống thuốc, hắn nói: “Tôi thề, chúng tôi chỉ mới nghe thấy giọng của mọi người cách đây mười phút. Chỗ đó quỷ dị lắm, sương mù thì dày đặc, cứ y như có một con quái vật đang trốn trong làn sương chỉ chờ để nhào ra ăn thịt chúng tôi mà thôi…”
(*) Bác sĩ chân trần -赤脚医生 là một thuật ngữ được sử dụng cho các bác sĩ được chính phủ đào tạo để khám chữa bệnh cho dân làng ở vùng sâu vùng xa, nơi mà các bác sĩ được đào tạo chính qui ít đặt chân đến. Chi tiết hơn, các bạn có thể google với từ bác sĩ chân trần Trung Quốc, hoặc bính âm của nó là chijiǎo yīshēng. Mèo tới đây đi tìm hiểu mới ra cái chính sách khá hay ho này của cụ Mao.
Hắn còn đang nói thì một viên cảnh sát nói: “Khu rừng này có chướng khí đó, cái mà cậu thấy chưa chắc đã là sương mù, mà là chướng khí đó. Chướng khí có độc, nên những gì cậu nhìn thấy chỉ là ảo giác thôi. Thôi, tìm ra đường về là được rồi. Mau theo chúng tôi về đi. Các cô cậu xem đi, đã gây phiền phức cho bao nhiêu người rồi. Khách du lịch thường cũng chưa có ai mạo hiểm như các cô cậu, đi lệch khỏi khu vực du lịch đến hơn hai mươi dặm rồi.”
Lan Tuyết ghé sát tai tôi thì thầm: “Gã họ Liêu biến mất rồi.”
Tôi liếc nhìn nó, hóa ra nó đã không biết Liêu câm đã biến mất cho tới tận bây giờ, và tôi nghĩ Dương Nghị, kẻ ngu ngơ kia, chắc tới giờ vẫn không nhận ra.
Lan Tuyết tiếp tục nói: “Bọn họ bảo là chướng khí và ảo giác sao? Nhưng tại sao tao cảm thấy thật lắm mà! Với chẳng lẽ chúng ta ăn toàn bùn đất vỏ cây gì sao?”
Tôi nhìn xuống mảnh giấy nằm trong lòng bàn tay, trên đó chính là bản đồ kỳ môn độn giáo hình tròn mà hắn đã vẽ. Tôi nắm tay lại, không để ai phát hiện rồi thì thầm: “Bọn họ nói vậy thì là vậy đi, còn mình đã có câu trả lời riêng của bản thân rồi.”
Hai ngày sau, chúng tôi được đưa ra ga.
Vẫn chuyến tàu đó, vẫn đông đúc như hôm đầu.
Sau hai ngày nghỉ, chúng tôi đã hồi phục sức lực. Dương Nghị lại bắt đầu quấy rồi Lan tuyết đòi đi du lịch với tư cách là người yêu. Tìm được chỗ ngồi rồi, tôi lặng lẽ ngồi và không nói chuyện với bất cứ ai.
Tôi đặt tờ giấy Liêu câm đưa cho vào trong ví. Đằng sau bản vẽ kỳ môn độn giáp là dòng chữ “Tới Mạch Thôn tìm tôi.” Sau đó là một chữ ký! Mẹ kiếp! Hắn nói vậy là sao? Để lại cho tôi một mảnh giấy kêu tôi đi tìm hắn à? Tại sao chứ? Vì tôi đã ôm hôn hắn sao? Hắn muốn tôi chịu trách nhiệm hay sao? Ít nhất hắn phải nói tôi nghe tên tuổi của mình chứ. Cái thứ vẽ vời như rồng bay phượng múa này, tôi còn không biết hắn vẽ cái gì nữa. Thứ duy nhất tôi hiểu là ký tự Liêu. Chữ Liêu theo thể chữ triện, giống như trong những cuốn sách cũ mà ông cố để lại. Còn hai từ tiếp theo thì tôi thật sự không hiểu gì.
Trong lúc tôi còn mải mê nhìn mảnh giấy đó, tôi không còn tâm trí để nhìn xem ai đang ngồi trước mặt mình, chỉ khi tàu dừng tôi mới cảm giác là có người đứng dậy rời đi, nhưng người đó lại để lại một cuốn sách trên mặt bàn và đẩy đến trước mặt tôi.
Tôi vừa ngẩng đầu lên thì người ấy đã lẫn vào dòng người đi xuống tàu, tôi cũng không biết là ai. Nhìn lại cuốn sách, da dầu tôi như tê dại cả đi.
Tôi rất quen thuộc với cuốn sách đó, nó là một cuốn sách rất cũ, viết bằng tay và viết theo chiều dọc bằng lối chữ thảo truyền thống, gáy sách được đóng bằng chỉ. Ở dưới góc bên phải trang bìa có một chữ "Liêu" được viết bằng chữ triện. Bản thân chữ viết đó cũng cho người ta cảm giác được sự xưa cũ.
Tôi vội cầm lấy cuốn sách, lật vài trang, sắc mặt thay đổi.
Lan Tuyết cũng để ý tới hành động của tôi, nó nói: “Phúc Phúc, đừng có lấy đồ của người khác.”
“Sách này của tao! Nó thuộc về gia đình tao! Từ khi tao còn bé xíu, tao đã đọc cuốn sách này ở nhà ông cố.”
“A lô!” Dương Nghị nằm bò ra mặt bàn, liếc tôi mà nói: “Trên xe lửa, cho dù người ta có cầm cuốn sách giống như của mày, thì mày cũng không thể nói nó là của mày được!”
“Tao khẳng định là của nhà tao mà! Cuốn sách này lẽ ra nên nằm trong một cái hộp sắt trong phòng ba mẹ tao á. Nhà tao còn mấy cuốn sách giống như này nữa!”
Dương Nghị gãi đầu: “Ý mày là sao?”
Tôi lật cuốn sách quay bìa sang hai đứa nó, chỉ vào chữ Liêu trên sách nói: “Chúng ta bị người ta theo dõi, hay phải nói là việc này bị thiết kế ngay từ đầu. Ngay từ đầu, chúng ta đã bị tính kế rồi! Không cần biết là ba mẹ tao có chuyện thật hay không, tao chỉ biết rằng cả ba chúng ta đang gặp nguy hiểm. Chúng ta đã bước chân vào cái bẫy được lập sẵn của ai đó, hoặc là tao, chỉ một mình tao mà thôi, ai đó đang nhắm vào gia đình tao.”
“Lý Phúc Phúc!” Lan Tuyết nói to, “Ba chúng ta là ba người nha, đừng có tách ra bỏ lại hai đứa tao nữa, được không? Chúng ta…”
Tôi nhoài người qua cửa sổ toa xe, nhìn những hành khách dần tản đi xa dần, không thấy Liêu câm! Ban nãy là hắn ngồi đối diện tôi sao? Nếu không phải hắn thì làm sao lại có thể có chữ ký họ Liêu giống như vậy? nếu là hắn, thì tại sao lại không chào hỏi với bọn tôi? Nếu là hắn, tại sao hắn còn viết dòng chữ bảo tôi đến Mạch Thôn tìm hắn?
“Phúc Phúc à!” Lan Tuyết kéo tôi lại. “Chỉ là một cuốn sách thôi mà?! Thôi, đừng nghĩ nữa, hay vứt vào thùng rác đi.”