Vào ngày sinh nhật, Yến Hảo làm bài kiểm tra tổ hợp tự nhiên, có một bài cậu biết cách làm nhưng không hiểu sao làm sai nên mất ba điểm, sầu muốn chết. Giờ tan học, Dương Tùng, Hạ Thủy và Tống Nhiên theo cậu về nhà để tổ chức sinh nhật cho cậu, tâm trạng cậu mới tốt hơn một chút.
Dì Trương bận rộn trong bếp, Hạ Thủy đi vào giúp đỡ nhân tiện ăn vài món lót dạ. Bốn cậu trai thì chơi đấu địa chủ ngoài phòng khách.
Ván đầu Yến Hảo lấy được lá địa chủ, cậu xếp bài: "Qua."
Tống Nhiên bên cạnh: "Qua."
Giang Mộ Hành: "Qua."
Dương Tùng là người cuối cùng không muốn lấy cũng phải lấy, hết cách rồi, nhưng bài cậu ta thiếu cái này cái nọ không được đẹp lắm, cậu ta xoay người nhổ hạt dưa vào giỏ rác.
"Ba người các ông sao đấy, hẹn nhau trước rồi hả? Kiểu gì cũng có hai quả bom thế mà các ông đều không có?"
Yến Hảo và Tống Nhiên đồng thanh: "Không có."
Giang Mộ Hành giữ im lặng.
Dương Tùng giãy giụa: "Nếu một đại vương mang bom, hai đại vương còn lại đều phải thả."
"Tôi tổng cộng chẳng có mấy lá có hình."
Yến Hảo đặt một xấp bài lên chiếc bàn nhỏ.
Dương Tùng nheo mắt: "Đều là bom?"
"Bom con khỉ khô." Yến Hảo nói: "Tôi giữ cả hai bộ bài, cầm không hết."
Dương Tùng: "..."
Trình quản bài của tên này y chang nấu ăn, tùm lum tùm la, nhìn cái cách cầm bài cũng có thể nhìn ra lửa.
"Chắc chắn đều không thể chặn địa chủ phải không?"
Dương Tùng đảo mắt nhìn một vòng, đặc biệt quan sát Giang Mộ Hành: "Đừng để tôi bắt được tên nào giữ hai quả bom trong tay, nếu thấy không an toàn hoặc không muốn làm địa chủ thì qua, sau đó hủy bom đi."
"Không có đâu." Tống Nhiên ngồi đối diện cậu ta bóc hạt dẻ cười: "Lão Dương bình tĩnh đi, dưới tình huống bình thường, ba người trước bó tay mới phải bỏ qua, người cuối cùng nhất định có một quân bài tốt."
Dương Tùng cười khẩy: "Cái rắm ấy, bài ông đây xấu như cứt."
Tống Nhiên chẹp miệng: "Bọn tôi chẳng bằng cục cứt."
Dương Tùng trợn trắng mắt.
Tống Nhiên chỉ những quân bài cạnh bàn: "Ông vẫn còn tám lá này mà? Ba làm bốn, lẻ thành đôi, thắng chắc."
Dương Tùng: "Nếu không thắng được thì sao?"
Tống Nhiên: "Thì không ngừng cố gắng, chỉ cần niềm tin của ông đủ mạnh rồi ông sẽ thắng."
Dương Tùng: "..."
Tôi tin cái tà ác của ông.
Dương Tùng cầm về tám lá bài, lá nào cũng là lá cậu ta cần, không có lá bỏ, vả lại bài của ba nhà còn lại xấu, cậu ta tự tin gấp đôi, thầm nghĩ chẳng có gì đáng lo.
Cho đến khi Yến Hảo lúng búng lên tiếng: "Nổ bom."
Gân xanh Dương Tùng nảy lên: "Mẹ kiếp, chẳng phải vừa nãy ông bỏ qua không bắt địa chủ sao? Bom ở đâu ra?"
Yến Hảo chóp chép ngậm kẹo táo: "Tôi chỉ có bốn lá ba nhỏ."
Cậu dùng quả bom nhỏ nhất nổ sảnh bài lớn nhất Dương Tùng có, một cái chết có ý nghĩa: "Các đồng đội, tôi đã hoàn thành sứ mạng, tôi đến thăm mọi người được rồi."
Tống Nhiên rời khỏi vòng đấu như người tàn phế: "Ầy, tôi không chơi nổi, lão Giang, nhờ vào ông cả đó, ông có nhiều lá bài nhất."
Giang Mộ Hành chưa tỏ thái độ gì, Yến Hảo đã nói đỡ cho anh: "Đã lấy bài thủ thành ra làm thủ vệ rồi, dù lợi hại đến mấy cũng khó thoát."
"Tống Nhiên, ông ở giữa, tôi theo Giang Mộ Hành hộ tống cho ông chạy."
Tống Nhiên nhìn bài trong tay: "Tôi muốn chạy chứ, vấn đề là tôi đang giữ mấy quân bài tệ nhất mà tôi giữ từ khi chơi đấu địa chủ đến giờ, thảm khủng khiếp."
Yến Hảo gác chân lên đùi Giang Mộ Hành nói: "Thảm gì bằng tôi, tôi chỉ có bốn lá ba, ngoài ra chẳng còn gì."
"Không không không, tôi thảm hơn." Tống Nhiên duỗi ngón trỏ đẩy kính: "Tôi không có cả bốn lá ba, muốn cái gì không có cái đó, toàn là lá đen."
Dương Tùng chậc một tiếng: "Hai ông đang làm gì đó, định bày trò để tôi thả lỏng cảnh giác hả?"
Yến Hảo yên lặng ngậm kẹo, Tống Nhiên tiếp tục bóc hạt dẻ.
Tuy bài Yến Hảo và Tống Nhiên xấu nhưng khi Dương Tùng ra bài thì hai người vẫn cầm cự được. Dương Tùng đã ném liên tiếp hai quả bom, vừa định ném thêm, Giang Mộ Hành gần như không lên tiếng bỗng nói: "Bốn con át."
Không khí trên bàn nổ tung.
"Đệt!" Dương Tùng trừng mắt: "Có bốn con át mà qua?"
Yến Hảo bao che: "Như bom thôi, theo quy tắc không nhất định phải ra."
Tống Nhiên gật đầu: "Đúng."
"Chẳng qua là bọn tôi có năng lực, bên ngoài còn có hai quả bom, tốt hơn so với tôi tưởng, lão Dương làm sao thế, nhân phẩm của ông bình thường quá đi."
Dương Tùng sắp lên cơn đau tim.
Giang Mộ Hành gõ gõ mặt bàn: "Có ra không?"
Dương Tùng ngoài cười nhưng trong không cười: "Bốn con át ông đây ra kiểu gì?"
"Vậy tôi đi." Giang Mộ Hành nói.
Nhờ có vụ nổ lớn từ Giang Mộ Hành lấn át vụ nổ nhỏ của Dương Tùng, thế cục dần đảo ngược, cuối cùng bước vào giai đoạn quyết liệt nhất.
Dương Tùng chỉ còn lại hai lá bài tẩy là đôi K lớn, đôi này là đôi lớn nhất lúc này rồi, chỉ cần Giang Mộ Hành ra đôi, cậu ta sẽ đánh ngay.
Giang Mộ Hành ra con chín rô.
"..." Dương Tùng bị kẹt búng máu ngay ở cổ họng: "Không có."
Giang Mộ Hành ra con chín cơ.
Dương Tùng hộc búng máu đó ra ngoài: "Bố khỉ, ông ra bài nhanh thế làm gì, Tiểu Hảo với Tống Nhiên chưa nói có ra hay không đâu!"
Yến Hảo cắn kẹo: "Đừng để ý tôi."
Tống Nhiên ngắn gọn hơn: "Cùng ý."
Khuôn mặt đẹp trai của Dương Tùng đen sì như đá trong nhà xí, Yến Hảo với Tống Nhiên bước vào phiên khán giả.
Giang Mộ Hành nhìn Dương Tùng: "Chín cơ cũng không có?"
Dương Tùng híp mắt, mẹ nó định dụ tôi tách lẻ bài à, cậu ta rút một lá K từ đôi, nhấc ra rồi lại thu về: "Không có."
Giang Mộ Hành có trong tay ba đôi, cụ thể là một đôi chín, một đôi năm và một đôi ba, anh vô cảm rút ra từng lá một bắt đầu từ con lớn, cứ thế cho đến hết bài.
Cả thế giới rơi vào im lặng, Dương Tùng bất động, ánh mắt vô hồn như hóa đá.
Yến Hảo nhích tới bên cạnh Dương Tùng xem bài cậu ta, cậu đoán đó là một cặp nhưng không ngờ là cặp K đỏ: "Lúc Giang Mộ Hành ra con chín sao ông không đánh?"
"Tiếp theo thì sao?" Dương Tùng ném bài lên bàn: "Tôi giữ nguyên đôi K thì lớn chứ tách lẻ thì không, đánh một con thì thừa một con, thế là tôi lộ bài, mấy ông đánh đôi là tôi chịu trói."
Yến Hảo mở túi sơn tra: "K là lớn rồi, lá bài lớn nhất của Giang Mộ Hành là chín."
Dương Tùng xáo bài: "Còn ông với Tống Nhiên mà?"
Yến Hảo vỗ vai cậu ta: "Người anh em à, lời tôi sắp nói có thể hơi tàn nhẫn với ông."
Dương Tùng giật khóe môi: "Mẹ nó đừng bảo với tôi là bài hai ông còn nhỏ hơn chín, toàn ba bốn năm."
"Không đến mức đó." Yến Hảo nói: "Tống Nhiên giữ sảnh bốn năm sáu bảy tám, ông biết là nếu không ra đúng lúc sẽ bay sạch mà, ông ra bài là Tống Nhiên ngủm ngay."
"Còn tôi toàn lá lẻ, lớn nhất là Q, cũng không đánh lại con K của ông."
Dương Tùng đi bên bờ vực hoài nghi cuộc sống: "Tôi nhớ có một con 2 vẫn chưa ra mà?"
"Ra lâu rồi." Tống Nhiên xen vào: "Lão Dương, nếu không biết tính bài thì đừng tính, nghĩ nhiều chỉ thêm gánh nặng cho chỉ số thông minh của ông thôi, người ngu có phúc của người ngu."
Mặt Dương Tùng xanh mét: "Mẹ ông, cút!"
——
Chơi được một lúc, Hạ Thủy vọt vào chỗ chừa trống cho mình, ngồi bên cạnh Giang Mộ Hành. Cô nhanh chóng giao tiếp bằng mắt với Dương Tùng và Tống Nhiên: Bất kể tiếp theo có thấy gì đều phải giả bộ bị mù, over.
Tống Nhiên: Hiểu rồi, over.
Dương Tùng: "..." Hai tên đần này.
Yến Hảo không làm hành động thân mật nào với Giang Mộ Hành cả, cũng không thèm xem bài mà chỉ bóc nhãn ăn.
Giang Mộ Hành thấp giọng nói: "Ăn ít thôi, nếu ăn nhiều lát sẽ không ăn tối được."
"Ò." Miệng Yến Hảo thì đồng ý nhưng vẫn bóc nhãn liên tục làm nước dính đầy tay.
Một lúc sau Giang Mộ Hành tịch thu bao nhãn.
Bầu không khí trở nên vi diệu.
Ba người Dương Tùng đều giữ tâm thế giống nhau, xem thử Yến Hảo có nổi cơn tam bành với Giang Mộ Hành không, hình ảnh hai người cãi cọ sẽ ra sao, họ không nên bày vẻ mặt hóng chuyện quá lộ liễu.
Vài giây sau, Yến Hảo đi rửa tay như không có chuyện gì xảy ra.
Giang Mộ Hành đặt bài lên bàn: "Các cậu đợi một chút."
Nói xong, anh đứng dậy đi tới bồn rửa tay, nói gì đó với Yến Hảo.
Tống Nhiên cảm khái: "Nhiều người nói Yến Hảo u ám nhưng có vẻ cậu ấy chưa từng u ám trước mặt lão Giang, lúc nào cũng rực rỡ như ánh mặt trời, sức mạnh tình yêu đúng là đáng kinh ngạc."
Hạ Thủy không đồng tình: "Tiểu Hảo u ám bao giờ?"
Dương Tùng cười nhạt hai tiếng: "Ai mù mới nói cậu ấy u ám."
Tống Nhiên đã quen với thái độ ba mẹ già của họ, hắn đùa: "Nửa câu sau mới là mấu chốt."
"Tình yêu đó anh chị, tôi đang ca ngợi tình yêu."
Dương Tùng bật ra câu cửa miệng của Yến Hảo: "Ò."
Hạ Thủy đáp lấy lệ: "Thì ra là vậy."
Tống Nhiên: "..."
Hạ Thủy chống cằm nhìn Giang Mộ Hành đưa xà phòng cho Yến Hảo, hệt như đôi vợ chồng trẻ. Cô từng vô tình nhấp vào xem chuyện tình yêu giữa nam và nam lúc đọc truyện tranh, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc ngoài đời. Có lẽ vì một người trong số đó là người cô thân, người còn lại là người cô sùng bái nên Hạ Thủy không hề bài xích mà chỉ một lòng chúc phúc.
Cô hi vọng Giang Mộ Hành có thể tiếp tục ở bên Tiểu Hảo, sống bao lâu thì ở bên nhau bấy lâu.
"Ghen tị hả?"
Tống Nhiên dùng tay hứng vỏ hạt dẻ rồi bỏ vào giỏ rác vang lên tiếng lạch cạch: "Nói thật đi, mấy cô gái ghen tị với Yến Hảo là chuyện bình thường, cậu ấy đánh bại biết bao nhiêu người theo đuổi lão Giang bằng chính sức mình, giành được vinh quang chói lọi, quá đỉnh."
Hạ Thủy ngửi thấy mùi canh gà thơm bay ra từ phòng bếp, muốn chảy cả nước miếng, cô lục dĩa đựng đồ ăn: "Tôi ghen tị với Giang Mộ Hành."
Tống Nhiên: "???"
Hạ Thủy xé một bịch bánh quy đậu phộng: "Tiểu Hảo đã kiên trì rất lâu."
Tống Nhiên vô cớ nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ: "Có thể lão Giang thích trước mà."
Vừa dứt lời chính cậu ta cũng thấy hư cấu, có khả năng này tồn tại hả?
Hạ Thủy còn chưa kịp mở miệng, Dương Tùng đang tách hạt dưa đã bật ra một câu: "Đầu óc bị lừa đá mới nghĩ thế."
Tống Nhiên điềm tĩnh: "Ông khoan hẵng nói, từ khi tôi biết người lão Giang thích là Yến Hảo, tôi đã có cảm giác sóng não hỗn loạn."
Dương Tùng nhướng mày: "Ý ông là gì? Người anh em của tôi không xứng với người anh em của ông?"
Tống Nhiên quay đầu hỏi Hạ Thủy: "Tôi có ý đó hả?"
Hạ Thủy cười híp mắt: "Tôi bên phe Tiểu Hảo, ông nhất quyết muốn hỏi tôi à?"
Tống Nhiên xua tay: "Thôi nào hai vị, vừa rồi tôi không nói gì hết."
——
Bên bồn rửa, Yến Hảo vừa lau tay vừa lảm nhảm với Giang Mộ Hành: "Anh có thấy gần đây tay em hơi khô không?"
Giang Mộ Hành chỉnh lại cổ áo sau cho cậu: "Không."
"Đừng lừa em, rõ ràng là bị khô, em còn bóc ra được." Yến Hảo lộ vẻ mặt buồn bực: "Anh thấy em có nên thoa kem dưỡng da tay hay uống vitamin không, em ăn trái cây cũng nhiều mà, chẳng lẽ do áp lực học tập lớn quá..."
Ba người ngoài phòng khách đồng loạt nhìn sang, rồi đồng loạt thu tầm mắt về.
Dương Tùng rút bài trước mặt: "Tên Giang Mộ Hành đó có thành kiến với ông đây rất lớn."
Cậu ta hứng thú sửa lời lại: "Không phải, có địch ý mới đúng."
"Ông nghĩ nhiều rồi." Tống Nhiên nói: "Ông là bạn nối khố, bạn bè thân thiết, vị trí của cậu ấy không xung đột với ông."
Hạ Thủy ừm ừm: "Hành Tây, tuy hai ta là người một nhà nhưng tôi muốn giữ thái độ thực tế, không thể xử oan người ta."
"Oan con chim ấy, ông đây với Tiểu Hảo cùng nhau lớn lên, vị trí vừa cao vừa đặc biệt, cậu ta không xen vào được nên khó chịu." Dương Tùng hừ một tiếng: "Hai người không phát hiện ra sao? Lúc đấu địa chủ, cậu ta luôn đối đầu với tôi."
Tống Nhiên bênh vực bạn mình: "Đại ca, lão Giang là nhà cái."
"Đúng." Hạ Thủy nói: "Cậu ấy có nhiệm vụ là không để ông dễ chịu."
"Hành Tây, IQ của ông ngoài vùng phủ sóng rồi hả? Nhà cái đều chơi thế mà? Bằng không là buông thả nghỉ chơi."
"Đều không tin tôi phải không? Được." Dương Tùng nhếch mép đứng dậy: "Hai người từng thấy Giang Mộ Hành lật mặt trong vài giây lần nào chưa? Ngay bây giờ tôi cho hai người mở mang tầm mắt."