Yêu Đương Không Bằng Học Tập

Chương 23: Viên kẹo đường thứ hai ba



Edit | Beta: Cẩm Anh.

Nam Tự ở Tam Trung cũng rất có tiếng tăm, là thủ khoa cấp ba của Hi thành, các giải thưởng lớn nhỏ đã giành được vô số, Nhất Trung, Nhị Trung và các trường học phụ thuộc tranh giành cậu ta đến mức đầu rơi máu chảy.

Kết quả, người này không biết vì sao lại chọn Tam Trung.

Bình tĩnh mà suy xét, mặc dù dù tỉ lệ học sinh ở đây không bằng những trường học số một số hai kia, nhưng giáo viên ở Tam Trung lại không kém một chút nào.

Nhất là cơ sở vật chất lại tốt, điều đó là nhờ có những phụ huynh phí hết tâm tư muốn đem con mình nhét vào trường học.

Lần đầu tiên Đường Vi Vi nhìn thấy Nam Tự là khi cậu ta đứng dưới quốc kỳ nói chuyện.

Thiếu niên mặc đồng phục sạch sẽ, tóc cắt ngắn, mặt mày lãnh đạm, toàn thân đều toát ra vẻ lạnh lùng xa cách, ngăn cách người khác ở bên ngoài.

Trong tay cậu ta cầm microphone, giọng nói thanh lãnh đọc theo những gì đã được soạn thảo, thu hoạch được những tiếng vô tay vang dội và vô số ánh mắt ái mộ của nữ sinh.

Mười lăm mười sáu tuổi chính là độ tuổi mới biết yêu, xuân tâm manh động.

Mà các cô gái trong lòng chỉ nghĩ về các nam thần.

Đơn giản chỉ có hai loại.....

Hoặc là du côn ngầu lòi, thiếu niên bất lương có vẻ ngoài soái ca.

Hoặc là lạnh lùng cô độc ít nói, vẻ ngoài đẹp trai học bá học thần.

Suy cho cùng, vẫn chủ yếu dựa vào gương mặt.

..... Lúc này, Đường Vi Vi liếc nhìn gương mặt đẹp trai lãnh đạm của lão đại ngồi cùng bàn, cảm giác được áp suất bỗng nhiên hạ xuống quanh người anh, hoàn toàn không biết có phải mình đã trêu chọc gì đến anh không.

Đường Vi Vi thở dài nói: "Cậu ta và tôi được đặt cạnh nhau, khi tôi xem điểm thì tiện nhìn luôn của cậu ta nữa, có vấn đề gì sao?"

"Không có vấn đề." Hạ Xuyên vẫn híp mắt, ngón tay thon dài vuốt lên mép bài thi, hơi dùng lực một chút làm bài thi bị quăn.

Anh nhướn mày: "Cũng chỉ liếc mắt một cái mà cậu đã nhớ kỹ điểm của người ta?"

"Đúng vậy!" Đường Vi Vi hùng hồn gật đầu: "Người ta có nhiều môn đạt điểm tối đa như vậy, nhớ điểm không phải chuyện rất dễ dàng sao."

Đường Vi Vi cũng không biết vì sao Hạ Xuyên lại để ý vấn đề này như vậy, cô liếc nhìn bài thi trong tay anh, tặc lưỡi nói: "Nhớ điểm của cậu mới là phiền, từ hai mấy đến bảy mươi đều có, nếu không phải có thêm số hai ở cuối thì tôi thật sự không nhớ được."

Hạ Xuyên: "....."

.....

Trường học nào cũng có diễn đàn, Tam Trung cũng không ngoại lệ.

Nhưng Đường Vi Vi không quá chú ý đến những thứ đó.

Vừa hết một tiết, tiếng chuông vang lên, Đường Vi Vi bỏ bút xuống xoa cổ tay, ánh mắt lơ đãng hướng ra ngoài cửa sổ, ngừng lại!

Mấy ngày gần đây, hành lang bên ngoài phòng học luôn có học sinh lớp khác đến, thậm chí còn có cả mấy anh chị khối trên cũng tới lui đi qua.

Mỗi lần đi ngang qua, những người đó đều tự cho là đã giấu tốt ánh mắt lén lút dò xét cô, sau đó quay đầu xì xào bàn tán với bạn học.

Giống như lúc trước cô vừa mới chuyển tới đây, khi ấy cô giống như tinh tinh hoặc khỉ trong vườn thú bị người ngoài cửa sổ xem xét, soi mói.

Đường Vi Vi cảm thấy rất bực bội.

Đồng thời lại cảm thấy không hiểu nổi.

Cô đã đến đây hơn một tháng rồi, mấy người này vẫn chưa nhìn đủ sao??? Hả??? Cô đẹp đến mức đó ư???

Còn nhìn nữa là tôi thu phí đấy!!!

Sau đó vẫn là Nghê Nguyệt đến nói cho cô biết, bảo cô lên diễn đàn Tam Trung xem thử.

Nội quy trường học của Tam Trung là không cho phép học sinh mang điện thoại đến trường, nhưng bất kể là học sinh tốt hay học sinh xấu, điện thoại đã trở thành một vật bất ly thân, chỉ cần không quá phận thì các thầy cô đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

Đường Vi Vi dùng dữ liệu di động tải Baidu về, tìm kiếm cụm từ "Tam Trung Hi thành", vừa vào đã thấy hot topic màu đỏ ngay trang đầu.

[Surprise! Tiểu tiên nữ mới chuyển trường đứng đầu lớp chín lại là học bá giống Nam Tự!]

Đường Vi Vi: "....."

Đã tìm được kẻ cầm đầu đáng chết rồi.

Lầu chủ: [(hình ảnh)]

Lầu chủ: [Đứng đầu tấm bảng lớn đó thấy không? Đứng thứ nhất đó!]

21: [Con mẹ nó! Số điểm này tôi phục rồi, gấp hai lần của tôi luôn.]

21: [Trước kia tôi cảm thấy Nam Tự đã là truyền thuyết không ai có thể địch nổi, không ngờ bây giờ lại thêm một truyền thuyết nữa. Đây là số điểm mà con người có thể thi được sao???]

41: [Tôi biết Đường Vi Vi! Cậu ấy rất đẹp, không nói điêu đâu, mấy người đến lớp chín nhìn đi rồi biết. Mỗi lần tan học đi tìm bạn chơi tôi đều có thể nhìn thấy cậu ấy đang ngồi tại chỗ nghiêm túc đọc sách, người ta có thành tích tốt không phải là không có lý do.]

.... 331: [Đi xem xong rồi, đúng là tiểu tiên nữ!]

341: [Ôi, tại sao trên thế giới lại có nhiều người đẹp mà thành tích lại tốt như vậy chứ, tôi không phục, Thượng đế thực sự không công bằng. Tôi ghen tị quá đi!]

351: [Không phải chứ, này.... Chẳng lẽ chỉ có tôi chú ý người ngồi cùng bàn với cậu ấy là Hạ Xuyên thôi sao? Chính là Hạ Xuyên đó!!!]

471: [Hạ Xuyên có bạn nữ ngồi cùng bàn???]

481: [Có bạn nữ ngồi cùng bàn là rất bình thường mà, không phải lớp nào cũng có chủ nhiệm lớp biến thái như Diệt Tuyệt sư thái, chỉ có nam ngồi với nam, nữ ngồi với nữ.]

49l: [Mấy người không hiểu rồi, lão đại chưa bao giờ cho nữ sinh ngồi cùng bàn hết!!! Nữ sinh muốn ngồi cùng bàn với cậu ta nhiều lắm, trước kia mấy người đã thấy ai ngồi cùng bàn với cậu ta chưa?]

501: [Có lẽ lão đại cũng nhìn vào mặt đi, giá trị nhan sắc của cô em này khiến tôi thán phục.]

771: [Học sinh lớp chín nói cho mấy người biết, sự thật là khi Đường Vi Vi chuyển tới đây, cả lớp chỉ còn chỗ trống bên cạnh lão đại.]

781: [Vận khí này.... Quả thực là con gái của trời!!! Sớm biết vậy học kỳ này tôi cũng chuyển tới lớp chín, như vậy tôi cũng có cơ hội ngồi cùng với Hạ Xuyên ༎ຶ‿༎ຶ.]

79l: [Đừng mơ tưởng nữa, cậu đã không còn cơ hội. Hai người này đã là bạn ngồi cùng bàn được hơn một tháng, quan hệ rất tốt, thời gian trước còn đi học về cũng nhau, học kỳ này sai khi Đường Vi Vi chuyển đến, số lần lão đại đi trễ trốn học đều ít đi! Mấy người tin được không!!!]

80l: [Hai người này không phải đang yêu nhau chứ?]

881: [Không biết nữa, nhưng tôi cảm thấy rất có khả năng. Hai người họ đều đẹp, lại còn ngồi cùng bàn, lâu ngày sinh tình cũng là điều quá bình thường.]

102l: [Hừm.... cặp đôi hoàn hảo đã ở chung một chỗ. Mọi người chưa thấy đâu, chiều thứ sáu sau khi thi xong môn Vật lý, tiểu tiên nữ nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi, lão đại đi lên bục giảng cầm cặp sách giúp cô ấy, sau đó kiên nhẫn ngồi bên cạnh đợi, còn nghịch tóc người ta! Trọng điểm là.... Con mẹ nó lão đại còn uy hiếp không cho chúng tôi lên tiếng!]

103l: [Mẹ ơi, chẳng lẽ đây là tổng tài bá đạo yêu ta phiên bản hiện thực?]

Đường Vi Vi nhìn đến đây thì nghiêng mặt sang bên trái nhìn.

Thiếu niên mới vừa tỉnh ngủ, đang dựa vào vách tường phía sau, uể oải ngáp một cái, mí mắt cụp xuống, đối diện với ánh mắt của cô thì thờ ơ hỏi: "Làm sao?"

Đường Vi Vi nghĩ một lát rồi đưa điện thoại cho anh xem.

Tay cô giơ tương đối cao, màn hình cách mắt quá gần nên quá chói mắt, không thấy rõ được.

Hạ Xuyên nắm lấy cổ tay cô hạ xuống, híp mắt nhìn hàng chữ rồi lẩm nhẩm: "Tổng tài bá đạo yêu ta phiên bản hiện thực, đây là cái gì?"

"...."

Cách lớp vải đồng phục, năm ngón tay của thiếu niên nhẹ nhàng chạm vào cổ tay cô, rõ ràng không dùng nhiều sức nhưng cô giống như bị thứ bùa chú gì đó yểm lại, toàn thân không thể động đậy.

Đường Vi Vi cứ thế giơ điện thoại trong tư thế này.

Vừa nhấc mắt đã có thể trông thấy hàng lông mi dài đen bóng như lông quạ của thiếu niên, hàng mi hơi buông xuống, phía dưới là đôi đồng tử đen như mực, thật đẹp.

Cô không tự chủ được nuốt nước bọt: "Bình luận phía trên nói cậu uy hiếp bọn họ, tại sao vậy?"

Hạ Xuyên ho nhẹ một tiếng, bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô vẫn không buông ra. Anh dùng một tay khác lướt màn hình, nhìn thấy bình luận mà cô nói, sau đó hơi dừng lại, tựa như đang hồi tưởng.

Nửa ngày trời sau Hạ Xuyên mới lười biếng đáp: "Không có uy hiếp, tôi chỉ nhìn bọn họ một chút, sau đó bọn họ liền chạy."

Đường Vi Vi: "...."

Lão đại không hổ là lão đại, không mở miệng mà lực uy hiếp đã mạnh đến vậy.

"Nhưng mà bọn họ hiểu nhầm quan hệ của chúng ta." Đường Vi Vi nhìn anh, chần chờ hỏi: "Hay là tôi đăng ký tài khoản, lên đó làm rõ một lần?"

"Không cần thiết."

Đường Vi Vi: "Tại sao? Cậu không lo lắng nếu tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng tới hoa đào của cậu ư?"

Vẻ mặt Hạ Xuyên thờ ơ: "Không lo lắng, không quan trọng."

"...."

Bọn họ vẫn duy trì tư thế này đại khái trong vòng ba bốn phút. Sau đó Đường Vi Vi thấy mệt, bàn tay nắm điện thoại rơi run lên.

Hạ Xuyên cảm nhận được nên ngước mắt nhìn cô, sau đó mới buông tay.

Đường Vi Vi vừa xoa cổ tay ê ẩm vừa cảm thán trong lòng.

Không có cách.

Dù sao muốn thưởng thức sắc đẹp của lão đại trong khoảng cách gần thì phải bỏ ra chút đền bù.

"Đúng rồi, nghe nói trước giờ cậu chưa bao giờ ngồi cùng bàn với nữ, tại sao vậy?" Đừng Vi Vi tùy tiện tìm một chủ đề bàn luận.

Hạ Xuyên lời ít mà ý nhiều nói: "Ồn ào."

"Hả?"

"Con gái quá ồn."

Đường Vi Vi chớp mắt mấy cái: "Vậy tại sao cậu lại ngồi cùng bàn với tôi?"

Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, búng tay lên trán cô: "Bạn nhỏ cùng bàn này, có phải cậu là người dễ quên không?"

"...."

Đường Vi Vi hỏi xong thì liền nhớ ra, ôm lấy trán nói: "Vì đây là sắp xếp của giáo viên, cậu cũng không thể vi phạm, đúng không?!"

Đây là cuộc đối thoại ngày đầu tiên của bọn họ.

Hạ Xuyên nhướng mày, từ chối cho ý kiến. Đường Vi Vi cúi người lấy trong ngăn kéo của anh ra một quyển sách luyện tập Vật lý, sau đó quăng lên bàn anh, một tiếng động thanh thúy vang lên.

"Bài tập hôm nay cũng là giáo viên giao." Đường Vi Vi nói: "Làm đi."

Khi cô nói những lời này, cái cằm khẽ hếch lên, ngữ khí không cho phép người đối diện phản bác.

Hạ Xuyên hơi nheo mắt lại, ngược lại cũng không cảm thấy khó chịu. Mấy ngày nay anh đã nhận ra Đường Vi Vi đang cố tìm mọi cách để anh học tập tiến bộ hơn, dùng đủ mọi biện pháp.

Khẽ cong môi, anh đáp: "Được."

Đường Vi Vi rất hài lòng khi thấy anh phối hợp, vừa định nói gì đó thì thấy thiếu niên bất ngờ tiến sát lại gần, mang theo mùi cỏ xanh.

Thân thể cô cứng đờ.

"Nếu tôi hoàn thành thì có thưởng không?" Giọng của anh hơi thấp, so với các nam sinh cùng tuổi thì thấp hơn một chút, rất trêu chọc người.

"...."

"Hửm?" Thấy cô không nói gì, Hạ Xuyên lại lên tiếng thúc giục: "Vi Vi -- lão sư?"

Nghe thấy câu "Vi Vi lão sư" này, hô hấp Đường Vi Vi nghẹn lại, cảm thấy trong đầu mình phảng phất như có một cái dây cung, bắn một phát là nổ thành pháo hoa.

Gọi "Vi Vi" không kèm theo họ, khó tránh khỏi sẽ tạo nên cảm giác thân mật, hơn nữa tên cô lại là từ láy, nghe lại càng có cảm giác mập mờ.

Đường Vi Vi ngây ngẩn hồi lâu mới lấy lại tinh thần, khẽ liếm môi: "À.... Cái đó, cậu muốn thưởng gì?"

Hạ Xuyên cười khẽ: "Cái gì cũng được, miễn là có."

"...."

Đường Vi Vi cố đè nén nhịp tim rối loạn của mình, thu liễm cảm xúc rồi mới bình tĩnh trở lại: "Vậy đến lúc đó rồi nói sau."

Hạ Xuyên gật đầu: "Ok."

Anh đột nhiên hỏi: "Sao cậu lại chuyển trường đến Tam Trung?"

Vấn đề này quá độy nhiên bất ngờ, Đường Vi Vi không kịp chuẩn bị há miệng: "Tôi...."

Cũng không thể nói thẳng cho anh biết là cô đánh một nam sinh cùng lớp có mưu đồ quấy rối cô đến mức nằm viện, hình tượng không giấu nổi nên mới chuyển trường đúng không?

Chuyện này nhất định là phải giấu.

Mặc dù hình tượng của cô đã từng sụp đổ một lần trước mặt anh, nhưng cô cũng không muốn cái bát đã nứt nay lại vỡ, gánh nặng của cô rất lớn.

Hạ Xuyên: "Không thể nói được?"

Cô gái nhỏ gật mạnh đầu.

Thiếu niên nhàn nhạt ừ một tiếng, cũng không tiếp tục truy vấn, chỉ là khóe miệng vốn đang nhếch lên nay lại xụ xuống.

"...."

Đường Vi Vi nhìn anh, nội tâm không khỏi xoắn xuýt.

Cuối cùng, cô vẫn hắng giọng một cái, mở miệng: "Cái đó.... thật ra... cũng không phải là không thể nói."

".... Nhưng việc này nói ra có hơi phức tạp." Không thể nói sự thật, Đường Vi Vi đành phải nghĩ ra một lý do: "Thi đại học phải về hộ tịch, cậu biết mà, mà quê của tôi ở Hi thành, vì thế tôi phải quay về."

Thật ra Hạ Xuyên chưa bao giờ nghe thấy chuyện này, nhưng anh cũng không tiếc một cái gật đầu đáp: "À, ra là vậy."

Đường Vi Vi mặt không đổi sắc: "Đúng, chính là như vậy."

Lý do này cũng là một trong những nguyên nhân, vì thế cô không nói dối, không cần phải có gánh nặng trong lòng.