Trước giờ học, lớp trưởng đi lần lượt từng tổ thu bài tập, khi đi đến chỗ Đường Vi Vi, cô còn đang cúi đầu tìm sách luyện tập trong cặp sách, thuận tiện dùng cánh tay huých sang bạn ngồi cùng bàn.
Lúc này Hạ Xuyên đang nằm sấp, trên bàn có mấy quyển sách. Anh đặt điện thoại hiên ngang trên chồng sách, tai nghe màu đen nối dài từ điện thoại tới tai.
Cảm nhận được đống tĩnh bên cạnh, Hạ Xuyên tháo tai nghe xuống, nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái.
Ánh mắt rất bình tĩnh, sau đó lại nhìn thấy nam sinh đứng ở lối đi bên cạnh, nhíu mày.
Anh không lên tiếng nói chuyện, gương mặt lạnh lùng viết rõ bốn chữ "Có rắm mau thả".
"Bạn học Hạ Xuyên." Đường Vi Vi đặt sách bài tập Vật lý của mình lên bàn, tay đặt lên đó vỗ vỗ, cằm hơi hếch lên, giống như bề trên đang răn dạy trẻ nhỏ.
Cô cong môi, nở nụ cười cực kỳ dịu dàng: "Nộp bài tập."
Hạ Xuyên nhướng mày nhìn cô: "Nếu tôi không làm thì sao?"
Thì sao?
Cậu còn không biết xấu hổ nói thì sao á?
Ý cười bên miệng Đường Vi Vi nhanh chóng thu liễm lại, thay vào đó là gương mặt không biểu tình.
Không chờ cô nói tiếp, lớp trưởng nuốt một ngụm nước bọt, lão đại không làm bài tập cậu ta cũng không dám có ý kiến, vì vậy chỉ có thể cận thận từng li từng rí vươn tay ra lấy bài tập của Đường Vi Vi, sau đó sợ hãi lùi về sau mấy bước: "Không, không làm thì thôi, tôi đi nộp cho giáo viên...."
Không ai để ý tới cậu ta cả.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Vi Vi rất lạnh nhạt, ánh mắt tràn đầy vẻ không vui: "Lần trước cậu đã đồng ý với tôi rồi."
Hạ Xuyên gật đầu: "Ừm, tôi đồng ý với cậu."
"Cậu có thể không làm." Cô cắn môi, giọng nói nhẹ nhàng như đang kìm nén sự phẫn nộ: "Tôi rất ghét những người nói được mà không làm được, nếu cậu không muốn làm thì ngay từ đầu có thể nói thẳng."
Lại là dáng vẻ muốn xù lông.
Hạ Xuyên vô thức sờ lên túi, trong túi quần trống trơn, không có thứ mà anh muốn.
Anh có chút hối hận vì tại sao lúc mua nước không lấy thêm một que kẹo nữa.
Hạ Xuyên đành thở dài nhìn cô, thấp giọng nói: "Thì không muốn làm, nhưng tôi cũng không nói là tôi không làm thật."
Anh lấy chiếc cặp sách màu đen bẹp dí từ trong ngăn kéo ra, mở khóa, bên trong trống rỗng chỉ chứa một thứ.
Là một quyển bài tập Vật lý.
Lớp trưởng đã đi tới cửa sau, Hạ Xuyên đứng dậy đuổi theo, quăng quyển sách bài tập lên chồng sách cao ngất trong ngực cậu ta, không để ý đến vẻ mặt chấn kinh của lớp trưởng mà quay về chỗ ngồi.
Đường Vi Vi ngước mắt nhìn anh.
Hạ Xuyên cúi người, tay chống lên mép bàn tiến đến gần cô, chậm rãi nói: "Tôi làm được."
"...."
Khoảng cách khá gần, có hơi thở ấm áp phả vào mặt, làn da truyền đến cảm giác ngưa ngứa.
Đường Vi Vi có thể trông thấy rõ hàng lông mi của anh, là da trắng và đồng tử đen kịt.
Cô ngây người trong nháy mắt.
Sau đó, cô nghe thấy giọng của anh vang lên bên tai: "Vì vậy, cậu đừng chán ghét tôi."
.....
Đường Vi Vi không biết phải hình dung tâm tình mình như thế nào khi nghe thấy câu nói kia nữa.
Cô cảm thấy nhất định vẻ mặt mình khi ấy rất ngu ngốc, miệng há ra, hoàn toàn không biết nên nói gì.
Anh chỉ muốn để cô đừng ghét anh mà thôi.
Cũng không phải là nói thích cô!
Tại sao tim cô lại đập nhanh như vậy chứ!!!
Cả một buổi chiều Đường Vi Vi đều không chú ý, ngay cả giáo viên gọi cô đứng lên trả lời cũng làm sai mất mấy bài, những lỗi sai rất cơ bản làm người khác phải nghi ngờ trình độ xếp thứ nhất của cô.
Mà kẻ cầm đầu của tất cả chuyện này lại ngủ rất an nhàn.
Chuông tan học reo lên, Đường Vi Vi nghe thấy nam sinh ngồi bàn trước đang phàn nàn với bạn cùng bàn của cậu ta: "Con mẹ nó, sao nhanh đến phiên bọn mình trực nhật vậy! Tôi cứ có cảm giác như mình vừa mới trực nhật đầu tuần xong!"
Nam sinh đầu đinh đi đến cuối lớp, thuận tay cầm lấy hai cây chổi, ném cho nam sinh tóc đuôi vịt một cái: "Đừng nói nhảm, tranh thủ thời gian quét đi, quét xong rồi đi ăn cơm. Ông đây sắp chết đói rồi."
"...."
Động tác cất sách giáo khoa của Đường Vi Vi dừng lại.
Cô bỗng nhiên ý thức được một chuyện.
Từ lúc khai giảng đến giờ đã một tháng, cô vẫn chưa trực nhật lần nào.
Lịch trực nhật cơ bản được sắp xếp theo chỗ ngồi, lớp phó lao động lúc này đang viết tên người trực nhật và ngày tháng lên bản đen.
Cậu ta xóa tên của nam sinh đầu đinh và nam sinh tóc đuôi vịt đi, ghi tên của hai nữ sinh bàn thứ nhất tổ một.
Rất hiển nhiên, cô và Hạ Xuyên đã bị bỏ qua.
Nguyên nhân cũng không khó đoán.
Đường Vi Vi nhíu mày.
Nói thật, cô cũng không thích dọn vệ sinh chút nào. Cô ghét bầu không khi bụi bặm khi quét rác, ghét bụi phấn rơi xuống, cũng ghét luôn cảm giác đi đổ rác chạm vào thùng rác bẩn...
Nhưng cô không thích có đãi ngộ đặc biệt.
Tất cả mọi người trong lớp không ai cao quý hơn ai. Đây là nơi để học tập, cô phải có nghĩa vụ làm chuyện này.
Đường Vi Vi đứng dậy đi lên bục giảng: "Bạn học, có phải cậu xếp sai lịch trực nhật rồi không? Ngày mai phải đến phiên tôi và Hạ Xuyên mới đúng chứ?"
Lớp phó lao động có chút xoắn xúyt: "Nhưng mà...."
Đường Vi Vi biết rõ cậu ta đang nghĩ gì.
Trước kia khi học ở Lâm thành, trong lớp không phải là không có nhân vật lão đại, muốn bọn họ trực nhật quả thật còn khó hơn lên trời, trừ phi giáo viên tự mình ở lại giám sát, nếu không nhất định bọn họ sẽ trốn.
Mà trốn thì phải làm sao?
Không có người trực nhật, kiểm tra bị trừ điểm thì làm thế nào bây giờ?
Phương pháp tốt nhất chính là trực tiếp nhảy qua bọn họ, coi như trong lớp không có những người này.
Chuyện của người khác cô không xen vào, cô chỉ cần làm tốt chuyện của bản thân là được.
Thấy Đường Vi Vi viết tên mình lên bảng, lớp phó lao động hơi ngập ngừng, song cũng lấy dũng khí nói: "Một mình cậu làm không hết được, ngày mai tôi giúp cậu."
Quét một mình đương nhiên sẽ quét được, chỉ là hơi tốn thời gian, tương đối vất vả thôi.
Đã có người nguyện ý chủ động chia sẻ, Đường Vi Vi cũng không ngại gì từ chối, gật đầu: "Được, vậy thì cảm ơn cậu trước."
"Không có gì." Nam sinh xấu hổ cười.
Cười được một nửa, đằng trước bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen, thân hình thiếu niên cao ráo thẳng tắp, anh cúi đầu, đôi mắt đen kịt không có tí gợn sóng nào, chỉ có cảm giác áp bức mãnh liệt.
Khiến cậu ta có chút run chân.
Thanh âm Hạ Xuyên lễ phép lại lạnh nhạt: "Bạn học, cậu đã hỏi qua ý kiến của tôi chưa?"
Trong lòng lớp phó lao động rơi lộp bộp.
Cậu ta không biết phải đáp lại như thế nào, nhưng dường như thiếu niên cũng không muốn đợi cậu ta trả lời, anh quay đầu, nhìn về phía Đường Vi Vi.
"Có cần tôi nhắc lại cho cậu nhớ một lần, tôi mới là bạn ngồi cùng bàn của cậu không?" Hạ Xuyên rũ mắt nhìn cô.
Đường Vi Vi chớp mắt: "Tôi biết chứ, vì thế cậu muốn trực nhật chung với tôi sao?"
"....."
Nhìn vẻ mặt không cảm xúc của thiếu niên, Đường Vi Vi quyết định coi sự trầm mặc của anh là thừa nhận: "Tôi muốn tuyên bố một lần, vừa rồi không phải tôi không đồng ý muốn trực nhật chung với cậu."
Dứt lời, cô cầm lấy viên phấn bên cạnh, viết hai chữ "Hạ Xuyên" xuống bên cạnh tên mình.
Tên hai người đặt chung một chỗ, không hiểu sao lại cảm thấy xứng đôi.
"Đúng là tôi cảm thấy cậu nhìn qua không giống người biết quét dọn vệ sinh thật." Viết xong, cô phủi phủi bụi phấn trong tay: "Là tôi trách oan cậu rồi."
Nghe vậy, Hạ Xuyên khẽ nhếch đuôi lông mày ngả ngớn: "Cậu nhìn qua cũng không giống người có thể đánh...."
Nửa câu này của anh giống như một trái bom lựu đạn, nổ đình một tiếng trong đầu cô.
Đường Vi Vi không chút nghĩ ngợi nhón chân lên, một tay nắm lấy vải áo trên ngực anh kéo xuống, một tay che miệng anh, hai mắt trợn tròn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không cho phép nói!"
Bàn tay con gái rất mềm mại, lòng bàn tay đặt trên môi anh còn mang theo mùi hương nhạt.
Hạ Xuyên bị cô kéo nên hơi cúi người xuống, đôi mắt đen kịt đối diện với tầm mắt của cô, động tác quá thân mật làm cả hai đều giật mình.
Đường Vi Vi vội vàng thu tay lại, lùi về sau mấy bước.
Thu hết dáng vẻ bối rối của cô vào trong đáy mắt, Hai Xuyên khẽ nhếch đuôi mày, còn duy trì tư thế này, khẽ liếm môi nói: "Cô bé, nếu cậu không yêu cầu tôi trực nhật, tôi có thể giúp cậu giữ bí mật chuyện này."
"...."
Đường Vi Vi hít sâu một hơi.
Vừa rồi cô chỉ nhớ đây là trường học, trong phòng học còn có những người khác, nếu như bị nghe thấy thì hình tượng của cô sẽ bị hủy hoại.
Nhưng cô đã quên mất một chuyện quan trọng hơn rồi.
"Không sao cả, cậu nói đi." Cô hơi nghiêng đầu, cười giống như một con hồ ly nhỏ chưa có kinh nghiệm sống: "Dù sao cậu nói ra cũng không có ai tin."
Hạ Xuyên đờ đẫn.
Cô có gương mặt hiền lành, ngũ quan xinh đẹp không mang theo sự công kích, nhất là khi cười lên, bên môi còn có lúm đồng tiền nhỏ, dịu dàng giống như em gái nhà bên vậy.
Nói cô biết đánh nhau?
Nói cô lấy một chọi hai mà một cọng tóc cũng không bị thương?
Chỉ sợ người khác sẽ nghĩ đầu óc anh có vấn đề.
Nhưng quan trọng là không ai dám nói trước mặt anh như vậy.
Hạ Xuyên cười hừ một tiếng, chỉnh lại quần áo vừa mới bị cô làm loạn, một lần nữa đứng thẳng dậy: "Đúng là tôi muốn nói cho cậu một đạo lý, không nên nhìn mặt mà bắt hình dong."
Anh nhìn cô: "Liên quan tới chuyện này, chắc cậu hiểu rất rõ nhỉ?"
Đường Vi Vi: "...."
.....
Chương trình học buổi chiều kết thúc, buổi tối có tiết tự học.
Giáo viên cuối cùng cũng giải xong bài thi tháng, lại bắt đầu học bài mới, lượng bài tập càng nhiều hơn.
Lúc Đường Vi Vi làm xong bài tập, mỹ nhân ngủ say bên cạnh vẫn ngủ rất an nhàn.
Nhìn những hàng chữ tiếng Anh và tiếng Hán trộn lẫn với nhau, mắt Đường Vi Vi có hơi khó chịu, cô nhìn thời gian, còn nửa tiếng nữa mới kết thúc giờ tự học buổi tối, cô định chợp mắt một lát, nhắm mắt dưỡng thần.
Kết quả lại ngủ say như giờ kiểm tra lần trước, ngủ rất say.
Khi tỉnh lại thì phòng học đã vắng tanh.
Chỉ có Hạ Xuyên là chưa đi.
Đường Vi Vi nghiêng đầu nhìn anh, thiếu niên uể oải dựa vào tường, cúi đầu chơi điện thoại, không biết là đang chơi trò gì. Nhận thấy ánh mắt của cô, anh giương mắt nhìn sang: "Tỉnh rồi hả?"
"...."
Đường Vi Vi ngáp một cái, không nói chuyện.
Mặc dù hiện tại ý thức của cô không tỉnh táo lắm nhưng cũng nghe ra đây chỉ là một câu nói nhảm.
Cô bắt đầu chậm rãi thu dọn cặp sách.
Chờ đến khi cô cất xong đồ đạc, Hạ Xuyên cũng không màng trò chơi chưa kết thúc mà thoát ra tắt màn hình, cất điện thoại vào trong túi rồi đứng lên nói với cô:
"Đi thôi."
Lúc này đã xấp xỉ mười giờ, bầu trời ngoài cửa sổ một màu đen kịt, mặt trăng trốn sau tầng mây, thỉnh thoảng cũng có một vài ngôi sao lấp lóe.
Đường Vi Vi đi theo phía sau anh ra khỏi phòng học, giơ tay lên, dùng ngón tay xoa xoa mắt, âm thanh mềm nhũn: "Đã trễ như thế này rồi, sao cậu không đánh thức tôi dậy."
Cô nói lời này cũng không phải là đang trách anh, chỉ là để anh đợi lâu như vậy, có chút không lịch sự.
Hạ Xuyên đưa tay lên sờ cằm, không nói gì.
Tiết tự học buổi tối của năm ba* còn chưa kết thúc, sân trường hoàn toàn yên tĩnh.
(*Lớp 12.)
Có gió đêm thổi qua, mang theo mùi thơm của nhãn và lá cây bay đến.
Đường Vi Vi và Hạ Xuyên sóng vai đi cùng nhau, vừa nghĩ đến chuyện lát nữa cô có thể ngồi lên con môtô cô mong chờ đã lâu thì câu chuyện đang dang dở lập tức bay mất dạng.
Càng nghĩ càng kích động.
Đi rồi lại đi, cô bắt đầu vui sướng nhảy lên.
Nhìn dáng vẻ lanh lợi của cô, Hạ Xuyên đút hai tay vào túi, không nhanh không chậm đi theo phía sau cô, thần sắc đạm mặc, chỉ là trong mắt có tia cười.
Nhìn thấy [Một chút vị ngọt] ở đường đối diện vẫn còn mở, thân là người không uống trà sữa sẽ chết, Đường Vi Vi không thể chống nổi dụ hoặc nên đã gấp gáp chạy sang.
Cô nhanh chóng chọn xong vị trà sữa mình muốn uống, sau đó quay đầu lại, thiếu niên vừa hay cũng đi vào tới cửa: "Muốn uống gì?" Có vẻ như tâm tình cô đang rất tốt: "Em mời anh**."
(Anh ở đây là ca ca, anh trai, nhưng tớ thích dịch ra thuần Việt hơn. Các cậu có thể hiểu đây là tình thú của mấy đôi yêu nhau là được rồi.)
Nghe thấy xưng hô này, bước chân Hạ Xuyên khựng lại, giương mắt nhìn về phía cô: "Tôi không uống, tự cậu gọi đi."
"Tôi đã gọi xong rồi." Đường Vi Vi không cho anh có cơ hội chọn lựa, mở menu ra: "Cậu có muốn thử vị matcha ở đây không? Hay là ô long kem khô mai? Cái này tôi cực kỳ đề đử, uống siêu ngon."
".... Ừ."
"Vậy chọn cái này đi." Cô quyết định thay anh rồi ngẩng đầu lên nói với nhân viên cửa hàng: "Một cốc ô long kem phô mai cỡ lớn, có đá...."
Cô lại nhìn về phía Hạ Xuyên: "Cậu muốn uống ngọt như thế nào?"
"Chọn bừa đi, đừng quá ngọt."
Đường Vi Vi gật đầu, giúp anh chọn độ ngọt: "Vậy thì ít đường đi, chắc cậu sẽ thích ít đường."