Hai người ngồi cùng bàn sớm chiều ở bên cạnh nhau, phần lớn thời gian đều ở chung một chỗ, Hạ Xuyên rất tốt với cô. Đường Vi Vi cũng không phải người ngu, sao có thể hoàn toàn không cảm thấy gì được.
Chỉ là bên ngoài cô nhìn rất ngoan ngoãn, tuy nhiên không phải ngốc bạch ngọt không hiểu thế sự.
Anh đối với cô hoàn toàn khác biệt với những nữ sinh khác. Đủ loại dấu hiệu đều có thấy cô là đặc biệt, không giống mọi người.
Cũng chính vì vậy, hôm nay khi cô nhìn thấy Hạ Xuyên đưa trà sữa cho Tiếu Vân mới có phản ứng lớn như thế.
Tựa như có một lớp giấy mỏng làm vật cản giữa hai người họ, cô có thể xuyên qua lớp giấy này thấy người ở đối diện nhưng lại không thấy rõ.
Sợ là bản thân hiểu sai ý.
Sợ bản thân đều tự mình đa tình.
Cho tới bây giờ, màng giấy đó bị chính Hạ Xuyên phá vỡ, mọi thứ đều đang ở trạng thái rõ ràng.
.... Tôi thích cậu.
Bên tai còn quanh quẩn câu nói đó, hơi thở của thiếu niên gần trong gang tấc, hô hấp ấm áp. Đường Vi Vi cảm thấy tai mình sắp hỏng rồi.
Tim cũng đập rất nhanh.
Đường Vi Vi hé miệng, muốn nói gì đó.
Muốn nói cho anh biết.
Muốn đáp lại anh.
"Tôi...."
Bàn học bỗng nhiên bị người phía trước va phải, đột nhiên chấn động, sách ở trên bàn rơi xuống đất.
Đầu máy bay ở bàn trước quay xuống, áy náy nói: "Xin lỗi, tôi không cố ý, không cẩn thận...."
Lời còn chưa nói hết đã mắc kẹt trong cổ họng.
Hạ Xuyên vẫn duy trì tư thế nói thầm với Đường Vi Vi, khoảng cách rất gần. Sau khi nghe thấy tiếng động anh mới hơi lùi về phía sau một chút, rụt tay lại, kéo dài khoảng cách.
Có lẽ do giật mình nên đôi mắt hạnh của cô gái mở to hết cỡ, ánh mắt long lanh, đôi môi anh đào hơi chu lên.
Lỗ tai và gương mặt đều đỏ ửng.
Cực kỳ động lòng người.
Nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, đầu máy bay khẽ hít một hơi lạnh.
Cậu ta cảm thấy dường như mình đã hiểu ra cái gì đó.
Gan lão đại thật quá lớn, thế mà dám công khai tán tỉnh bạn ngồi cùng bàn trên lớp!!!
"Tôi không quấy rầy đến hai cậu chứ?" Đầu máy bay nuốt một ngụm nước bọt.
"..."
Thấy hai người có vẻ ngầm thừa nhận, đầu máy bay vội vàng nhặt sách lên: "Hai người cứ tiếp tục..."
Bàn phía trước lâm vào trạng thái yên tĩnh như gà. Cơ thể cứng ngắc, không dám cử động.
Sau khi bị cắt ngang, Đường Vi Vi không biết có nên nói tiếp hay không. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Xuyên, anh không có phản ứng gì cả.
Vẻ mặt vẫn rất thản nhiên, giống như người vừa mới tỏ tình chẳng phải anh vậy.
Cô nhìn anh đặt quyển sách xuống bàn, vừa cầm bút vừa nói: "Giáo viên vừa nhìn."
"......"
Thế thì xin sao tại sao cậu nói chuyện này với tôi trên lớp làm gì! Là có ý muốn tôi nhịn chết sao!!!
Tan học, hôm nay vừa hay lại đến phiên bọn họ trực nhật.
Những bạn học khác lục đục rời đi, trong phòng học trống rỗng, chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Chạng vạng tối, bụi bay dưới đất bị nhuốm màu vàng kim từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Đường Vi Vi cầm chổi, thờ ơ quét lớp. Thỉnh thoảng cô sẽ ngẩng đầu lên nhìn hàng lang, thiếu niên đang khom người, tóc trên trán rủ xuống, không nhìn thấy mặt.
Cô muốn nói lại thôi.
"Xong chưa?"
Hạ Xuyên từ cửa sau đi tới, giúp cô quét nốt phòng học, sau đó mang thùng rác xuống lầu đổ rác.
Đường Vi Vi không đi theo, ngồi tại chỗ chờ anh.
Khi Hạ Xuyên trở lại thì đã rửa tay. Đầu ngón tay anh còn đang nhỏ nước, vạt áo cũng bị dính chút nước đọng lại.
Khi đi vào phòng học, thấy cô gái nhỏ còn đang ngẩn người, anh giơ tay lắc qua lắc lại trước mặt cô: "Có giấy không?"
"A..." Đường Vi Vi thu hồi suy nghĩ, sờ trong túi lấy một gói giấy ăn đưa cho anh: "Đây."
Hạ Xuyên nhận lấy, màu trắng của khăn giấy dính nước trở nên trong suốt. Hai bàn tay đẹp chỉ cần khẽ xoa một chút thôi đã toát lên vẻ mê người lạnh nhạt.
"Hạ Xuyên." Đường Vi Vi bỗng nhiên gọi anh, muốn nói tiếp chuyện lúc trước bị cắt ngang, nhưng vừa mới lên tiếng, cửa phòng học đã bị ai đó gõ.
"..."
Hừ, lần này lại là ai vậy.
Đường Vi Vi tiếp tục bị cắt ngang cực kỳ thiếu kiên nhẫn xoay người. Cô trông thấy Vương Hoa đứng ở cửa đang nghiêm túc nhìn bọn họ.
Động tác lau tay của Hạ Xuyên dừng lại, giương mắt nhìn sang.
Đối diện với tầm mắt của Vương Hoa, vẻ mặt Hạ Xuyên không có chút biến hóa nào. Lau tay xong, anh không ném tờ khăn giấy vào thùng rác mà nhét vào ngăn kéo: "Cô tìm em? Gần đây em không vi phạm chuyện gì mà."
Học kỳ trước lúc mới tới, Tam Trung có rất nhiều người không phục anh, cảm thấy một tên tiểu quỷ chuyển từ cấp hai lên chẳng lợi hại gì, vậy nên có rất nhiều người tới quậy phá.
Lúc trước anh cũng dính phải không ít phiền phức, thường xuyên bị Vương Hoa gọi lên phòng làm việc "uống trà".
"Hôm nay không tìm em." Vương Hoa dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh, lại vẫy tay với Đường Vi Vi: "Vi Vi, đi với cô đến văn phòng một chuyến."