Yêu Đương Không Bằng Học Tập

Chương 71



Đúng là có ảnh thật.

Đường Vi Vi miễn cưỡng lấy điện thoại ra, mở album ảnh, cho anh xem mấy tấm hình hồi trung học, cả hình tiểu học chụp năm lớp sáu.

Bên trong ảnh là dáng vẻ cô bé non nớt, ngũ quan chưa nẩy nở, khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng tròn trịa hơn hiện tại một chút.

Nhưng vẫn xinh đẹp, chỉ một cái liếc mắt cũng có thể làm người ta động tâm.

Chỉ cho anh xem hai ba tấm ảnh, Đương Vi Vi đã nhanh chóng cất điện thoại đi.

Hạ Xuyên hỏi: “Hết rồi?”

Đương Vi Vi gật đầu: “Hết rồi.”

“Hết thật không?”

“Thật, hết rồi.”

Hạ Xuyên nhìn qua, không quá tin tưởng, ánh mắt thâm thúy đánh giá cô, đôi mắt đen hơi híp lại… một lúc sau mới thốt lên một từ "ồ", không truy hỏi cô nữa.

Đường Vi Vi nhẹ nhàng thở ra.

Cô cúi đầu, ngón tay nhấn vào album. Nhìn cô bé tròn vo, mũm mĩm trên màn hình, hình như là chụp lúc học tiểu học hay nhà trẻ gì đó, Đường Vi Vi không hề nghĩ ngợi, mặt không chút biểu cảm xóa tấm hình này đi.

Lúc trước cô cũng muốn giữ lại làm kỷ niệm nên mới lưu trong điện thoại.

Nhưng bây giờ nó giống như ảnh chụp thời kì đen tối, cần nhanh chóng xóa bỏ sạch sẽ.

Cơm nước xong, bọn họ đi tản bộ tới công viên, gần đó còn có chợ đêm.

Phố lớn ngõ nhỏ đều có ánh đèn sáng trưng, chợ đông đúc người, treo đủ loại dây đèn màu sắc rực rỡ, quầy hàng nhỏ bên đường đều bày bán những món đồ tinh xảo, xinh đẹp. Có cô gái đang làm nũng đòi bạn trai mua cho mình.

Đi tới một sạp hàng, bước chân Đường Vi Vi dừng lại, có chút hứng thú.

Trên bàn gỗ nhỏ bày thật nhiều hộp, bên trong là hòn đá trắng, mặt trên có khắc chữ, có rất nhiều người trẻ tuổi đang vây quanh sạp hàng để lựa chọn.

“A, cậu chờ tôi một chút.”

Đường Vi Vi chen vào, cúi người tỉ mỉ lựa chọn.

Vài sợi tóc từ bên tai rơi xuống che mất tầm nhìn, cô giơ tay, theo bản năng muốn vén ra sau tai. Bên cạnh lại có một bàn tay đưa tới vén lên, nhanh hơn cô một bước.

Hơi lạnh ở đầu ngón tay chạm vào lỗ tai, Đường Vi Vi bất động, nghiêng đầu. Hạ Xuyên đã rút tay về, đứng ở bên cạnh cô, cúi đầu, tầm mắt dừng lại trên những viên đá nhỏ.

Đường Vi Vi trộm cười, khóe môi cong cong, không nhìn anh nữa, lấy trong hộp ra một viên đá có khắc chữ “Hạ”.

Tiếp tục chọn, không biết vì sao mà chữ “Xuyên” lại khó tìm như vậy.

Vất vả lắm mới thấy ba viên phía sau, Đường Vi Vi gấp không chờ nổi mà xoay người: “Hạ Xuyên...."

“Cậu chọn xong rồi sao?” Hạ Xuyên hỏi.

“Ừ” Đường Vi Vi ghé sang, “Cậu chọn gì vậy? Cho tôi xem với."

Hạ Xuyên không phản kháng, tùy ý để để cô bắt lấy tay mình, phối hợp mở lòng bàn tay ra, lộ ra ba viên đá nhỏ màu trắng trong suốt.

Đường Vi Vi chớp mắt: “Không phải là tên của tôi chứ?!”

“Tự cậu xem đi.” Hạ Xuyên nâng tay, duỗi lòng bàn tay ra trước mặt cô.

Đường Vi Vi cầm lấy viên đầu tiên.

Mặt trên có khắc chữ “Đường”.

Cô lập tức cười cong cả mắt, nghĩ rằng bản thân đoán đúng rồi.

Nhưng hai viên còn lại thì không như cô nghĩ, cô hơi khựng lại, có chút ngây ngốc.

Đường, Ngọt, Ngào.

Hả???

“Đường Ngọt Ngào." Giọng nói trầm thấp của thiếu niên nhẹ nhàng vang lên, “Có thích không?”

“…”

!!!

Cô gái nhỏ còn chưa kịp phản ứng, đôi môi hồng khẽ nhếch lên, ngơ ngác nhìn anh.

Trong tay còn cầm hai viên đá tròn nhỏ vừa chọn được.

Hạ Xuyên cầm lấy hai viên đá cô chọn nhìn thử, nhướng mày: “Hạ, tam? Cậu có chuyện gì à?”

“?”

“Tam cái gì cơ?”

Đường Vi Vi lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn kỹ lại, trên viên đá đúng là khắc chữ “Tam” thật.

Có lẽ là không cẩn thận nhìn nhầm nên lấy sai mất rồi.

“……”

Đúng là tình huống cực kỳ xẩu hổ, vừa thấy thẹn thùng vừa thấy mất mặt, hai cảm xúc này bao trùm trong đầu cô.

Đầu óc cô trống rỗng, hành động lại nhanh gọn, Đường Vi Vi theo bản năng liền ném hai viên đá vào hộp, giống như thiêu hủy chứng cứ, ném đá xuống biển.

Sau đó cô lấy tay che mặt, xoay người chạy đi, chỉ để lại thoáng qua hình ảnh hai lỗ tai đỏ lên.

Chợ đêm ở công viên có rất nhiều người, xung qua đều là tiếng cười đùa, ngẫu nhiên sẽ vang lên tiếng ồn ào cùng những bài hát đang nổi, càng làm cho bầu không khí thêm sôi động hơn.

Chạy được một đoạn, Đường Vi Vi dừng lại, quay đầu xem Hạ Xuyên có theo kịp mình không.

Khi quay người, ánh mắt cô xuyên qua đám người đang tấp nập, nhìn về phía xa cách chừng năm sáu mét. Thiếu niên có đôi mắt đẹp như tranh vẽ, thâm thúy xinh đẹp, cũng đẹp như ngũ quan của anh.

Anh đứng một mình cũng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, những nữ sinh đi ngang qua đều bị hấp dẫn, ánh mắt thẹn thùng lại có chút ái mộ.

Đường Vi Vi dừng lại một chút, vẫy tay gọi anh.

Hạ Xuyên cười, đi về phía cô. Trong mắt anh, trừ cô ra thì không còn ai cả.

Bọn họ cùng nhau đi dạo chợ đêm mà cô hay đi lúc trước, ăn món bạch tuộc mà cô thích ăn, uống trà sữa cô thích uống.

Từ trước đến nay, chưa bao giờ Đường Vi Vi cảm thấy thỏa mãn và hưng phấn như hôm nay.

Đã gần 8 giờ.

Bọn họ đã đặt vé tàu lúc 8 giờ 45, bây giờ đi tới ga là vừa lúc.

Ra khỏi công viên, âm thanh náo nhiệt, ồn ào dần nhỏ lại, ánh sáng ấm áp tỏa từ cột đèn dọc hai bên đường, dưới đèn còn có những con thiêu thân bay xung quanh.

“Phải về rồi, cảm giác thời gian trôi nhanh thật.” Đường Vi Vi cảm thán.

“Cậu không muốn về sao?” Hạ Xuyên nghiêng đầu hỏi.

“À…” Đường Vi Vi nói, “Có một chút.”

“Vậy ở lại đây một đêm đi.”

Đường Vi Vi đang đi trên đường gạch nhô lên bên cạnh lối đi bộ ở mặt cỏ, hai cánh tay giơ lên để giữ thăng bằng, nghe thấy những lời Hạ Xuyên nói thì thiếu chút nữa đã ngã xuống.

Đường Vi Vi phải giữ lấy cánh tay Hạ Xuyên mới miễn cưỡng đứng vững được, có chút khiếp sợ hỏi anh: “Cậu nói cái gì?”

Hạ Xuyên lặp lại: “Ở lại đây đêm nay.”

Cô gái nhỏ đứng trên bờ gạch nhưng vẫn thấp hơn anh vài cm.

Hạ Xuyên cúi đầu, rũ mắt, gương mặt thâm thúy, ánh vàng ấm áp từ trên đỉnh đầu anh chiếu xuống dưới, làm nổi bật sự dịu dàng trên gương mặt anh, thanh âm cũng nhu hòa: “Tôi còn có chỗ chưa đi, tôi muốn đi.”

Đường Vi Vi có chút bất ngờ.

Cô thật sự đã hơi đoán được chỗ Hạ Xuyên nói là nơi nào, bèn thở dốc: “Cậu…”

“Ở lại đây một đêm đi.”

.....

Bầu trời đầy sao, có vài cơn gió nhẹ mang theo hơi lành lạnh.

Đường Vi Vi nhìn vách tường trắng xám loang lổ trước mắt, những thanh sắt cũng rỉ sét, có vẻ như đã lâu đời lắm rồi.

Đường Vi Vi chần chờ hỏi: “ Chúng ta… Vào đó thật sao?”

Vừa dứt lời, người bên cạnh đã lưu loát, gọn lẹ leo lên phía trên, dùng hàng động để trả lời cho câu hỏi của cô.

Cứ làm vậy đi.

Đường Vi Vi chấp nhận số phận, cũng chậm chạp bò lên.

Tường của trường trung học trước đây cô chưa từng leo qua, đây là lần đầu tiên.

Ban đêm gió rất lớn, tóc bay phất phơ, Đường Vi Vi ngồi ở đầu tường, còn do dự xem nên nhẩy xuống chỗ nào thì thiếu niên bên dưới đã giang tay: "Đến đây, tôi ôm cậu xuống."

Đường Vi Vi cũng không do dự nhiều, thả lỏng tay, cơ thể lọt vào trong lòng ngực anh.

Còn chưa tới ngày khai giảng, sân trường im ắng.

Bọn họ đi vòng qua bồn hoa, đi đến khu phòng học, tới lớp cô từng học.

Trường trung học phụ thuộc có cả cao trung và sơ trung, Đường Vi Vi đã học ở đây từ lớp một nên có rất nhiều hồi ức.

Phòng học bị khóa cửa, hai người không vào được, bọn họ liền đứng ở hành lang, dựa lưng vào lan can. Gió đêm thổi đến, trong đêm tối, ánh mắt của thiếu niên sâu như biển.

"Nếu như... Tôi có thể gặp cậu sớm hơn thì tốt rồi." Anh thấp giọng nỉ non.

Mu bàn tay bỗng hơi nặng, lại có cảm xúc mềm mại tinh tế.

Hạ Xuyên nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn, quay đầu lại, đối diện với ánh mắt đen nhánh sáng ngời của cô gái nhỏ. Đáy mắt cô lóe lên sự linh động, đôi mắt cong lên như vầng trăng non.

“Bây giờ cũng chưa muộn mà.”

Hạ Xuyên trở tay nắm lấy tay cô, khóe môi hơi cong lên, im lặng mỉm cười.

Có thể gặp được, bản thân anh cũng đủ may mắn rồi.

Anh lựa chọn đến đây, chính là muốn nhìn qua nơi cô sống, thành phố nơi cô lớn lên.

Anh không thể tham dự vào khoảng thời gian mười sáu năm qua, nhưng lại có thể cùng cô đến dạo qua một lần, như vậy sau này khi cô nhớ lại nơi đây, trong trí nhớ hẳn cũng sẽ ít nhiều nghĩ đến anh.

Vẫn như vậy từ hiện tại cho đến tương lai. Ngay cả quá khứ của cô, anh cũng muốn có mặt.

Tới khách sạn, Đường Vi Vi tắm rửa qua loa. Cô không mang theo quần áo để tắm, chỉ đành chấp nhận mặc lại bộ đồ hôm nay, khuôn mặt nhỏ có chút nhăn nhó, hiển nhiên là không vui.

Chui vào trong chăn nệm mềm mại, cô đưa cánh tay ra, tầm mắt dừng lại ở cổ tay.

Một sợi dây tơ hồng được bện thành hoa văn rất đẹp, phía dưới treo lên ba viên đá trắng trong suốt, theo động tác của cô lại va chạm vào nhau, phát ra âm thanh thanh thúy.

Khóe miệng nhịn không được cong lên thành vòng cung, thậm chí cô còn kìm nén không được mà phát ra tiếng cười.

Đường Vi Vi nỗ lực mím môi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà cười phá lên.

Cô dứt khoát phóng túng chính mình, hai chân nâng lên, tay ôm lấy đầu gối cười đến híp cả mắt.

Đầu giường có một cái tivi LCD rất lớn, Đường Vi Vi tầm mắt vô tình đảo qua, đột nhiên nhớ đến buổi chiều Hạ Xuyên đã nói cái gì mà “chui ra”, nụ cười sượng lại trên mặt.

Bóng ma lúc trước lưu lại quá sâu, cô nỗ lực không nhớ tới, nhưng hình ảnh khủng bố vẫn không kìm được mà xuất hiện trong đầu.

“……”

A a a a.

Đường Vi Vi muốn điên mất, bỏ chăn ra, lê dép chạy về hướng phòng bên cạnh, “rầm rầm rầm”, cô dùng sức gõ lên cửa phòng Hạ Xuyên.

Cửa nhanh chóng được mở ra.

Thiếu niên vừa tắm xong, tóc vẫn ướt, có vài giọt nước nhỏ xuống. Trên cổ anh choàng một chiếc khăn lông, tiến lại gần: “Làm sao vậy?”

“Cậu....” Đường Vi Vi ngửa đầu, giơ tay chỉ vào anh, gằn từng chữ: “Sang dỗ tôi ngủ đi.”

“……?”

Hạ Xuyên không ngờ cô mang theo gương mặt như muốn hỏi tội mình mà đến, biểu tình như muốn đánh anh một trận dã man, cuối cùng lại nói ra một câu như vậy. Anh sửng sốt mất một lúc, lại nhướng mày.

“Được." Anh gật đầu, “Dỗ cậu ngủ.”

Đi theo vào phòng của Đường Vi Vi, khóa cửa lại, nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn leo lên giường, đắp chăn ngay ngắn, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.

Hạ Xuyên đi tới, ngồi xuống ở mép giường: “Cậu yêu tâm về tôi đến thế sao?”

Giuờng nệm rất lớn, chăn cuộn tròn lại ở giữa, cô gái nhỏ tay bắt lấy mép chăn, đôi mắt đen lúng liếng mở to, chớp chớp: “Cậu muốn làm gì?”

Hạ Xuyên nhìn xuống, nhìn cô một lúc: “Không làm gì.” Anh thấp giọng nói: “Ngoan, mau ngủ đi.”

Chơi cả ngày, Đường Vi Vi lúc này đã mệt rã rời, hai mí mắt như muốn đánh nhau, ngáp một cái lại một cái.

Cô “Hơ” một tiếng, vươn một bàn tay ra để Hạ Xuyên nắm, chậm rì rì nói: “Phải chờ tôi ngủ rồi cậu mới có thể đi, biết không?”

“Biết rồi.” Hạ Xuyên hơi cúi người về phía trước, đuôi mắt hơi nheo lại: “Ngủ đi cục cưng, ngủ ngon.”

“Ai là cục cưng của cậu.” Cô gái nhỏ khẽ lẩm bẩm rồi quay lưng đi.

Qua vài giây, giọng nói nhỏ nhỏ: “……Ngủ ngon”.

Đường Vi Vi rất nhanh đã đi vào mộng đẹp.

Gương mặt cô khi ngủ rất điềm tĩnh, lông mi dài như cánh bướm nhẹ nhàng rung động, miệng hơi chu, môi đỏ nhìn rất mê người.

Nghe tiếng hít thở đều đều của thiếu nữ, Hạ Xuyên rũ mắt, có chút giật mình. Anh hơi muốn hôn cô.

Thiếu niên cúi người tới gần, khoảng cách ngày càng thu hẹp.

Cuối cùng.

Một cái hôn nhẹ nhàng dừng ở khóe môi cô.

Hạ Xuyên chịu đựng sự xúc động, ngồi thẳng dậy, tầm mắt nhìn thật lâu vào gương mặt cô, thở dài cảm thán: “Cô bé.”

Đầu ngón tay dịu dàng vuốt qua sườn mặt của cô, tinh tế phác họa lại hình dáng của cô.

“Muốn trưởng thành thật nhanh mà.”