Xung quanh vô cùng yên tĩnh, đây vốn là nơi vắng người, hơn nữa còn đang là buổi đêm, trên đường không có xe cộ qua lại nhiều.
Gió thì thổi mạnh. Ngoài cổng nghĩa trang trồng từng hàng cây cổ thụ, lá cây bị gió thổi vang lên những tiếng xào xạc, trong không khí tràn ngập mùi bùn đất.
Lòng bàn tay thiếu niên ấm áp che trước mắt cô, tầm mắt chỉ thấy toàn màu đen, bên tai là tiếng gió.
Đường Vi Vi không kịp phản ứng, ngay sau đó, một nụ hôn rơi xuống trên môi.
Cho dù bây giờ cô không nhìn thấy thì cũng biết thứ đang chạm vào môi mình là gì.
Cả người đều ngẩn ra.
Đường Vi Vi hoàn toàn không ngờ Hạ Xuyên sẽ làm vậy.
Chẳng nói chẳng rằng, không hề cho cô chút tâm lý chuẩn bị mà trực tiếp hôn luôn.
Nhưng phải thừa nhận một điều kỳ lạ là, cô không hề giận vì hành vi đó. Ban đầu có hơi sửng sốt, nhưng sau đó chỉ thấy ngại ngùng, thậm chí trong lòng còn thấy ngọt ngào, giống như có thứ gì đó đang rục rịch, tim đập ngày càng nhanh.
Nhưng ngoài miệng cô nhất định sẽ không thừa nhận.
"Cậu...." Cô gái nhỏ há hốc mồm, lông mi dài run rẩy cạ vào lòng bàn tay anh, hơi buồn: "Tôi còn chưa đồng ý với cậu, sao cậu dám làm thế hả?"
Thật ra Đường Vi Vi cũng từng băn khoăn xem có nên trực tiếp xác định quan hệ hay không.
Nhưng người ta đã thể hiện nói sẽ chờ cô rồi, cô lại gấp gáp chủ động sấn tới, như vậy sẽ giống như rất thèm khát.
Đường Vi Vi cảm thấy bây giờ chính là cơ hội.
Lúc đầu cô nghĩ mình nói vậy, với tính cách của Hạ Xuyên, chắc chắc anh sẽ hỏi cô "Vậy cậu có đồng ý không?", sau đó cô sẽ đấu tranh tâm lý gay gắt, cuối cùng thuận nước đẩy thuyền đồng ý.
Kết quả là ——
Hạ Xuyên buông tay ra, nhìn thấy đôi mắt long lanh như làn nước mùa thu của cô gái nhỏ, vươn đầu lưỡi ra liếm khóe miệng, cúi đầu xuống: "Hưởng phúc lợi sớm một lần cũng không quá đáng mà."
"..."
Vậy được thôi.
Đường Vi Vi nhịn, cuối cùng đành nuốt câu "Còn có phúc lợi lớn hơn nữa đó. Cậu có muốn không? Không muốn thì thôi!" trở về.
Thôi, cứ từ từ đi.
Tình cảm là thứ không nên gấp gáp.
Di chứng của nụ hôn kia vẫn còn chưa tan, gương mặt cô gái nhỏ nóng hôi hổi, bị gió lạnh thổi qua như nước gặp lửa, khó chịu vô cùng.
"Đi thôi." Hạ Xuyên chỉnh lại áo khoác cho cô, ôm chầm lấy vai cô nói: "Về thôi!"
Đường Vi Vi trốn ở trong ngực anh: "Cậu không vào sao?"
Hạ Xuyên: "Ngày mai rồi tới."
Ánh mắt đảo qua cổng nghĩa trang, không dừng lại lâu, anh lại quay sang hỏi Đường Vi Vi: "Muốn đi cùng không?"
"..." Đường Vi Vi tỉnh táo ngẩng mặt lên, "Hả?"
Hạ Xuyên rất kiên nhẫn lặp lại: "Ngày mai có muốn đi chung không?"
Không phải, cô đi làm gì chứ?
Chuẩn bị đi gặp người lớn à???
Bọn họ vừa mới bắt đầu, còn chưa biết tương lai ra sao, chưa xác định quan hệ, cũng không tiện lắm nhỉ???
Đường Vi Vi cân nhắc dùng từ: "Chuyện này, thôi không cần đâu....."
Hạ Xuyên cũng không miễn cưỡng, đáp ừ, giọng điệu hình như hơi tiếc nuối: "Vậy để lần sau đi."
"..."
Có lẽ vì ở đây vào đêm hôm khuya khoắt nên bọn họ đứng gọi xe nửa giờ, không có tài xế nào nhận, cuối cùng phải đi thêm hai con đường nữa, cảnh vật xung quanh không còn vắng lặng thì mới có thể gọi xe taxi.
Trong xe bật điều hòa, bọn họ ngồi ở hàng ghế sau.
Tài xế là một người nói nhiều, dù Hạ Xuyên chỉ trả lời "ừm" và "a" thì một mình anh ta cũng có thể lải nhải mãi.
Đường Vi Vi lại bắt đầu say xe. Cô nghiêng đầu, rất tự nhiên dựa vào vai Hạ Xuyên, điều chỉnh một tư thế dễ chịu để ngồi, tựa lên bả vai anh, ỉu xìu cụp mắt như buồn ngủ.
Cũng may là đường vắng nên rất nhanh đã đến Hoa Viên Cẩm Tú.
Trả tiền xong, bọn họ xuống xe. Không khí bên ngoài mát mẻ, lạnh buốt, có gió lạnh thổi dễ nâng cao tinh thần tinh táo, phá tan cơn buồn ngủ của Đường Vi Vi.
Trong khu cư xá hoàn toàn yên tĩnh, các tòa nhà đều tối đen. Đèn đường tỏa ra tia vàng sáng ấm áp.
Đường Vi Vi chợt dừng bước: "Chờ đã."
Bọn họ đã tới lầu dưới nhà cô, khi sắp phải lên, cô đột nhiên giữ Hạ Xuyên lại.
Hai ngón tay túm lấy tay áo anh, gần nhưng chẳng có mấy sức, thế mà Hạ Xuyên vẫn phối hợp dừng lại, xoay người hỏi: "Làm sao?"
"Trước khi tôi vào nhà...." Đường Vi Vi thoáng do dự: "Cậu có đồng ý kể chuyện cũ cho tôi nghe không?"
Cầu thang của khu cư xá này đã nát lắm rồi, mặt tường đã sớm tróc sơn, đèn cảm ứng trên trần nhà sáng được nửa phút rồi lại tắt, hàng lang lại chìm trong bóng tối, chỉ có phần bậc thang bên ngoài là được ánh trăng nhạt nhẽo hắt vào, tạo ra vầng sáng nhạt.
Bọn họ đứng ở chỗ bậc thang tối lờ mờ, yên lặng khoảng bảy, tám giây.
Bản edit được đăng tải duy nhất tại wattpad và wordpress camanhhuyen.
Đường Vi Vi thẳng thắn nhìn thiếu niên trước mặt, nói: "Cậu muốn nói gì cũng được, chuyện không muốn nói cũng có thể không nói."
"Không sao." Hạ Xuyên đưa tay lên sờ đầu cô, hơi cúi người, hạ tầm mắt ngang hàng với cô gái nhỏ: "Tôi đều nói cho cậu nghe hết."
Đường Vi Vi chỉ vào chiếc ghế dài bên ngoài: "Vậy chúng ta qua đó đi?"
Hạ Xuyên không đồng ý: "Bên ngoài lạnh."
"À, đúng vậy." Đúng là rất lạnh, Đường Vi Vi ôm cánh tay, nhìn thoáng ra bên ngoài, rụt vai lại: "Vậy chúng ta cứ ở đây đi, đứng đây nói cũng được."
"Tới đây." Hạ Xuyên bỗng nhiên nói.
"... Hả...?"
Đường Vi Vi quay đầu lại, chỉ thấy Hạ Xuyên đã ngồi xuống bậc thang từ lúc nào, cũng không chê bẩn.
Đôi chân dài của anh duỗi về phía trước, bàn tay đặt lên đùi trông rất đẹp, khớp xương rõ ràng. Anh vỗ tay lên đùi hai lần, hếch cằm về phía cô: "Ngồi lên đùi tôi này."
"..."
Đường Vi Vi im lặng đi qua.
Lúc đầu cô chỉ định ngồi bên cạnh Hạ Xuyên, không ngờ cô vừa mới tới gần, Hạ Xuyên đã trực tiếp kéo cánh tay cô về phía mình, làm cơ thể cô mất đi trọng lượng, lảo đảo ngã về phía trước.
Chờ khi lấy lại tinh thần, cả người Đường Vi Vi đã ngã vào trọng ngực Hạ Xuyên, ngồi trên đùi anh.
Hai cánh tay ôm lấy cổ anh, khoảng cách gương mặt hai người rất gần, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, còn có thể nhìn thấy rõ hàng lông mi.
Tay phải của Hạ Xuyên đặt bên hông cô, quay đầu: "Tôi nói nhé?"
"... Nói đi."
Vì để tạo nên không khí thích hợp để kể chuyện cũ, bọn họ không chạm vào máy cảm ứng, cứ để cho đèn hành làng tối đen, thứ ánh sáng duy nhất chính là ánh trăng bên ngoài.
"Có lẽ phải kể từ mười năm trước."
Thật ra chuyện gia đình của Hạ Xuyên cũng không quá phức tạp.
Mẹ mất sớm, ba đi tìm niềm vui khác, đây là chuyện quá quen thuộc trong giới hào môn rồi.
"Khác với họ, ba mẹ tôi không phải là liên hôn gia tộc, vì thế tình cảm của bọn họ rất tốt. Trong ký ức của tôi, bọn họ chưa bao giờ tranh chấp cãi vã, cũng chưa bao giờ chiến tranh lạnh, cũng không phải kiểu tương kính như thân xa cách. Bọn họ rất yêu nhau, tôi cảm nhận được điều này."
"Tôi vẫn luôn nghĩ rằng mình may mắn, bởi vì mình có một gia đình hoàn chỉnh."
"Nào ngờ....."
Ngày này mười năm trước, vào lễ Giáng Sinh, một ngày lễ náo nhiệt.
Vì cách đây quá lâu nên có rất nhiều chuyện Hạ Xuyên không còn nhớ rõ, anh chỉ nhớ, hôm đó một nhà ba người họ cùng với bạn bè của ba mẹ anh ra ngoài chơi.
Hôm đó trời đổ tuyết, đường rất trơn, có lẽ do sai lầm chủ quan của Hạ Thiêm nên xe đã lăn từ trên sườn núi xuống.
"Sau đó kết quả thì như cậu thấy đó, tôi sống, bà ấy chết rồi."
Nói đến đây, cánh tay đang ôm cô của Hạ Xuyên không tự chủ được siết chặt. Anh cúi đầu, tóc mái trên trán che đi cảm xúc trong đôi mắt.
"Tôi tận mắt nhìn thấy bà ấy hấp hối." Anh cất giọng nghẹn ngào, ngay cả cơ thể cũng run lên: "Ngay ở trước mặt tôi, cách tôi không đến hai mét, máu cứ luôn chảy ra."
"Nhưng mà tôi không có cách nào cả."
Đường Vi Vi không biết nên làm thế nào để an ủi anh, thậm chí còn thấy hơi hối hận vì mình đã hỏi.
Biết rõ chuyện này không phải là ký ức tốt đẹp của anh, vậy mà cô chỉ vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân mà khiến anh hồi tưởng lại những cảm xúc đó, thật sự quá tệ bạc.
Ngay lúc này, mọi lời nói đều là vô nghĩa. Đường Vi Vi vươn tay, lòng bàn tay đặt sau gáy ánh, đẩy anh đến gần mình hơn, để mặt anh chôn vào cổ mình, khẽ cọ cằm qua đỉnh đầu anh, nhỏ giọng trấn an: "Đã qua rồi."
"Ừ" Hạ Xuyên giữ tư thế này không nhúc nhích, cũng thấp giọng nỉ non, "Đã qua rồi."
"Sau đó, tôi sa sút một thời gian dài, không ra khỏi cửa, không nói chuyện với ai cả, tự nhốt mình trong phòng."
"Mấy năm sau, tôi trưởng thành, dần dần cũng trở nên tốt hơn."
"Gần như là vào lúc đó." Nói đến đây, Hạ Xuyên hơi ngừng lại: "Tôi nhìn thấy Ngôn Tĩnh xuất hiện trong nhà tôi."
Đường Vi Vi ngẩn người: "Ngôn Tĩnh?"
Hạ Xuyên: "Ừ, chính là chị gái của Ngôn An, có lẽ sang năm sau sẽ đi lĩnh chứng với ba tôi."
Hạ Xuyên vẫn luôn ngứa mắt Ngôn An, Đường Vi Vi biết điều đó, cô cũng từng suy đoán rất nhiều lý do, nhưng không ngờ lại là vì lý do này. Hóa ra giữa bọn họ còn có mối quan hệ cẩu huyết đó.
Nghĩ cũng phải thôi.
Chị anh muốn gả vào nhà tôi trở thành mẹ kế của tôi, tôi có điên đâu mà cười nói với anh hả.
"Việc này nhắc tới cũng buồn cười." Hạ Xuyên giễu cợt nhếch mép, "Cậu biết vì sao ba tôi lại chấp nhận Ngôn An không?"
Đường Vi Vi chớp mắt mấy cái, không nói chuyện.
Đa số đều chỉ có một nguyên nhân..... Là thèm muốn tuổi trẻ và sắc đẹp của người ta.
Nhưng nếu đúng là vậy thì Hạ Xuyên sẽ không hỏi cô câu này.
"Bởi vì chị ta giống mẹ tôi."
Đường Vi Vi há to miệng, rất bất ngờ.
Nếu nói như vậy, rốt cuộc là vì quá yêu đối phương hay là không yêu đây?
"Khi còn nhỏ tôi đã từng gặp Ngôn Tĩnh, khi đó tính cách chị ta không như vậy, mọi sở thích cũng khác nhau một trời một vực so với bây giờ."
Hạ Xuyên ngẩng đầu nhìn Đường Vi Vi, đôi mắt đen của anh sâu không thấy đáy, còn đen hơn bóng đêm bên ngoài.
"Tôi cảm thấy chị ta đã cố gắng đi học hết thói quen và sở thích của mẹ tôi, tất cả đều là vì mục đích."
"Bây giờ chị ta thành công rồi, ba tôi mắc bẫy rồi."
Trên thương trường, Hạ Thiêm được mệnh danh là một người có thủ đoạn tinh vi, cuối cùng vẫn thua trước thủ đoạn của phụ nữ.
Có thể là ông không phát hiện, hoặc cũng có thể là đang tự lừa mình dối người.
"Chuyện cũ kể xong rồi." Hạ Xuyên thở dài, khẽ cử động chân, ra hiệu cho Đường Vi Vi đứng lên.
Cho dù cơ thể cô rất nhẹ, nhưng ngồi lâu như vậy, chân anh vẫn bị tê, gần như không còn cảm giác. Anh đứng dậy cử động hai lần, rút điện thoại trong túi ra nhìn thời gian: "Muộn rồi, tôi đưa cậu lên, mau ngủ đi."
"." Đường Vi Vi gật đầu.
Tầng bốn không cao lắm, rất nhanh đã lên tới nơi.
Đường Vi Vi đứng trước cửa nhà, không vội vã mở khóa mà xoay người, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Xuyên: "Có có một chuyện nữa."
Hạ Xuyên cụp mắt: "Hử?"
"Cậu qua đây." Đường Vi Vi vẫy tay, đợi anh tới gần thì nói, "Anh trai, cúi đầu đi."
Nghe thấy câu nói quen thuộc, Hạ Xuyên cong môi cười một cái, lười biếng hỏi: "Lại muốn hôn tôi à?"
Cổ áo bị người ta kéo xuống.
"..."
Hạ Xuyên bị động cúi người, trên môi đột nhiên mềm nhũn. Anh hơi kinh ngạc trừng to mắt, không ngờ cô lại dám hôn thật.
"Cho cậu thêm phúc lợi sớm một lần nữa đó." Bàn tay tinh tế của cô gái còn đang nắm lấy cổ áo anh, hàng lông mi hơi run lên, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt sáng lóng lánh, âm thanh rất mềm, "Cậu đừng buồn nữa nhé."